Chỉ nghe thấy tiếng xe chạy nhanh qua hòa lẫn với tiếng nước chảy tí tách.
Trời đang mưa?
Tằng Phan nhìn sắc trời âm u bên ngoài, nghi hoặc.
Cô bước vài bước, ngồi xuống chiếc giường trong phòng nghỉ, đưa tay vân vê khăn trải giường.
Đối phương là người nói trước.
Giọng của Thẩm Hi hơi khàn, nhưng rất dứt khoát: “Cảm ơn.”
Trong nháy mắt, tất cả những âm thanh ồn ào đều như thể biến mất.
Tằng Phan ngây người, lúc sau mới hoàn hồn lại vì câu cảm ơn của anh.
Vì... chuyện của Hoàng Văn sao?
Nhớ đến việc ngày hôm đó được Thẩm Hi bảo vệ, cô vô thức mỉm cười, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: “Không, là do cậu ta tự rước họa vào thân.”
Thẩm Hi cầm ô, đột nhiên dừng bước, ngắm nhìn thấy bông hoa tuyết hòa lẫn trong những giọt mưa rơi xuống.
Anh cứ thế đứng dưới trời đông tuyết rơi.
Giọng nói giống như tiếng mưa tuyết rơi rì rào, yên tĩnh và lạnh lẽo.
“Không, nếu như không có cô, thì chuyện này không biết đến bao giờ mới được giải quyết.” Đám người WDY cũng không biết phải gánh bao nhiêu cái nồi để che giấu cho cái tên xấu xa kia.
Tằng Phan như nghe hiểu những gì anh nói.
Cô vô tình nhớ tới lần đầu gặp Thẩm Hi.
Lúc đó.
Bởi vì ZGA thua cuộc mà anh cảm thấy mất mát, bởi vì KKK thích làm những chuyện phi pháp với fans mà rút lại kháng nghị của đội với Hàn viện.
Đã lâu như vậy, anh vẫn không thay đổi.
Vẫn là cái dáng vẻ vô vị nhưng bản chất của anh vẫn là một chàng trai có nguyên tắc.
Mặc dù có nhiều lúc rất yên tĩnh giống như không hề để tâm đến bất cứ điều gì.
Chỉ là không biết từ bao giờ, ánh mắt của anh trở nên phiền muộn.
Tằng Phan nhấp một ngụm trà, nói: “Sau này chắc chắn sẽ trở nên tốt hơn.”
Sau này, cái bầu không khí này sẽ càng ngày càng ít, cũng sẽ xuất hiện nhiều người ôm giấc mộng đi theo các đội tiền bối để dựng lên bức tường ngũ sắc, dẫn nước cho cánh đồng hoang vu để tạo ra một bông hoa đầy nhiệt huyết.
Sự cố gắng của các anh sẽ không uổng phí.
Xứng đáng dành được sự đánh giá cao nhất.
Giọng nói bên kia đầu dây nghe hơi khàn.
“Ừ...”
Tằng Phan nghe thấy tiếng hô hấp nhẹ nhàng truyền qua điện thoại, không biết nên nói gì.
Nên cúp máy rồi, nhưng không hiểu vì sao cô lại không nhất nút tắt.
Thẩm Hi cũng không cúp máy.
Hai người cứ thế, im lặng lắng nghe tiếng hít thở của đối phương.
Ngây thơ đến lạ.
Thẩm Hi chưa từng tiếp xúc với con gái.
Cho dù là khi đi học, có bạn nữ thích anh, đều bị sự lạnh lùng của anh dọa chạy mất, thậm chí có người chỉ vì bị anh từ chối mà khóc.
Những cô gái này giống như làn nước yếu ớt và cỏ dại, không từ bỏ ý định quấn lấy, làm Thẩm Hi chỉ thấy phiền phức.
Chỉ là bây giờ...
Thẩm Hi đang cảm nhận sự im lặng này.
Có chút không biết xử lý thế nào.
Anh hơi nhíu mày, đưa điếu thuốc lá cuối cùng trong hộp lên miệng.
Châm lửa.
Tằng Phan nghe được rất rõ, tiếng bật lửa vang lên.
Cô nghĩ rằng, anh chỉ là nghỉ ngơi không tốt nên mới thấy mệt mỏi, đôi mày thanh tú nhíu lại với nhau.
“Thẩm Hi, cậu đang hút thuốc đúng không?”
Giọng của Tằng Phan lạnh lùng, như bắt quả tang được một đứa trẻ bốc đồng.
“Ừm...” Giọng anh khàn khàn chen lẫn vào làn mưa tuyết, hơi mờ nhạt.
“Lần trước, tôi...” Không phải nói anh hút ít thuốc thôi à.
Tằng Phan còn chưa nói xong, chợt nghe thấy người kia nhẹ nhàng khịt mũi.
“......”
Tằng Phan lập tức ngừng giảng đạo lý.
Giọng nói vừa lạnh lùng vừa dứt khoát.
Cô trầm mặc một lúc, vội vàng hỏi: “Cậu bị cảm à?”
“Không có.”
“Cậu chỉ mặc một các áo khoác thôi đúng không?”
Giọng của Tằng Phan rất nghiêm túc.
Thẩm Hi cúi đầu nhìn bộ đồng phục trên người, chậm chạp lên tiếng: “Ừm...”
Áo khoác đồng phục cũng là áo khoác, đúng mà... nhỉ?
Tằng Phan căn bản không tin anh.
Có đôi lúc Thẩm Hi rất trưởng thành, nhưng cũng có đôi lúc rất giống một đứa trẻ.
Nhất là bộ quần áo đang mặc.
Không biết là mẫn cảm với nhiệt độ thời tiết, hay là không để ý gì đến việc chăm sóc bản thân, anh chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng.
Giống như, thế giới này với anh không có sự liên kết nào.
Ngảy cả, sống hay chết cũng không sao hết.
Đôi lúc Tằng Phan thấy kinh hãi với dáng vẻ nhạt nhẽo mà anh cố để lộ ra mặt.
Cô trầm mặc.
Nhưng cuối cùng vẫn không vạch trần việc Thẩm Hi nói dối, giả vờ không biết mà nói sang chuyện khác.
“Bên chỗ cậu đang mưa?”
“Cô có muốn đến xem trận đấu không?”
Im lặng một lúc, rồi cả hai cùng đồng thời nói.
Tằng Phan không nhịn được, cười một cái.
Đầu dây bên kia, Thẩm Hi cũng nhếch miệng cười, trong mắt hiện lên vầng sáng.
Anh nhẹ nhàng nói: “Ừ, trời đang mưa.”
Sau đó, anh hỏi lại một lần nữa: “Cô có muốn đến xem trận đấu không?”
Tằng Phan im lặng.
Cô đứng lên, muốn quay lại hoàn thành nốt lịch trình làm việc của mình.
Thẩm Hi hình như sợ cô từ chối, “Là trận chung kết giải mùa xuân của chúng ta.”
Tằng Phan hơi ngơ ngác.
“Trận chung kết không phải là còn lâu mới tới sao? Hiện tại chỉ là thi đấu theo quy chế bình thường.”
“Điểm của đội chúng ta xếp thứ nhất, có thể vững vàng rời khỏi vạch xuất phát. Còn về trận đấu của quý sau, chúng ta sẽ tham gia trận chung kết.”
Giọng của Thẩm Hi rất nhẹ.
Rõ ràng là đang nói chuyện một cách cương quyết, lại bởi vì quá tự tin mà làm người khác không thể không tin tưởng.
Tằng Phan mở lịch ra xem, không nói gì.
Tuyết bay nhẹ nhàng rơi xuống cây tùng, bởi vì mưa mà cây tùng đung đưa trong gió lạnh.
Thẩm Hi cầm ô đứng bên cạnh gốc cây, mãi mới nghe thấy giọng nói của Tằng Phan.
Cô nói...
“Tôi nhất định sẽ đến.”
“Còn nữa, lần sau ra ngoài nhớ mặc áo khoác lông.”
Thẩm Hi nắm chặt điện thoại trong tay.
Phảng phất hơi ấm từ lòng bàn tay, trực tiếp chảy vào trong lòng.
......
“Thẩm Hi, cuối cùng cậu cũng quay lại~” Nhị Bàn nhìn thấy Thẩm Hi ở cửa, gọi còn thân thiết hơn cả gọi bố đẻ.
Âm cuối rất phơi phới.
“Trời mưa lớn như vậy, cậu không nói lời nào lại chạy ra ngoài làm gì?”
“Mau đến đây, fans của tôi đang điên cuồng gửi bình luận, mười ngàn người viết huyết thư yêu cầu cậu nhìn camera một cái.”
Nói xong, cậu ta liền tiến lại gần, vui vẻ đến nỗi mỗi thớ cơ đều run rẩy.
Thẩm Hi ngừng bới đầu, xoay người cởi giày.
“Ê, trên đôi giày trắng này của cậu dính đầy bùn đất, bình thường không phải cậu rất ghét như vậy sao? Trời mưa to như thế.” Nhị Bàn nhìn bùn đất bám trên đôi giày trắng tinh của Thẩm Hi mà hét lên.
“Mua thuốc lá.”
“Thuốc lá đâu?”
“......” Thẩm Hi nghiêm mặt, chớt mắt một cái.
Điếu thuốc lá cuối cùng đã bị anh nghiền nát, vứt đi rồi...
Nhị Bàn không nhìn ra sự cứng nhắc của Thẩm Hi, còn vô liêm sỉ mà sát lại sét người anh: “Thuốc lá đâu rồi?”
Thẩm Hi: “Đột nhiên không muốn hút nữa.”
“Ặc ặc ặc.” Nhị Bàn nhìn khuôn mặt nhạt nhẽo của Thẩm Hi vài lần, mạnh mẽ túm lấy tay anh: “Đi đi, đến góp mặt vào livestream của tôi một chút đi!”
Thẩm Hi nhấc bàn tay của Nhị Bàn ra.
Bực bội mà xoa xoa mái tóc, “Cút, đừng động vào tôi.”
Nhị Bàn trợn tròn mắt, không tin được rằng sẽ bị từ chối một cách tàn nhẫn như vậy.
Tiếng cười của Cơ Trưởng từ đâu truyền tới: “Hahaha, bị từ chối kìa hahaha, làm tốt lắm Thẩm Hi.”
Vừa rồi chỉ là hành động theo bản năng của Thẩm Hi.
Hơi ấm còn sót lại...
Còn cười, Nhị Bàn cũng không thèm để ý.
Nhị Bàn nhếch miệng, mặt mày nhăn nhó, lùi vài bước rồi nhảy bổ vào người Nhan Phương: “Đội trưởng! Thẩm Hi thay lòng đổi dạ từ chối em kìa, anh phải làm chủ cho em!”
Nhan Phương ngồi ngay ngắn, lạnh lùng nhìn Nhị Bàn đang ngồi ôm đùi anh ta khóc lóc ỉ ôi.
Cơ Trưởng lại được một tràng cười long trời lở đất.
“Hahaha, cậu đang cắm sừng đội trưởng đấy à, cậu xem vì sao uống nước ở đường dưới lại xanh như thế, còn không phải vì cậu suốt ngày chơi duo với đường giữa à.”
“Bản thân cậu thay lòng đổi dạ vậy mà lại đi tìm đội trưởng đòi công đạo hahaha.”
Nhị Bàn không không mấy đồng tình, liền quay trở lại vị trí của mình, nhưng vào lúc này.
Xạ thủ của đối phương di chuột đi về phía trước, trực tiếp di chuyển đến vị trí trung tâm điên cuồng báo cáo.
Hơn nữa, bởi vì lúc nãy cậu ta còn AFK, phần rừng bên ta bị đối phương chiếm đóng, ba tháp đường dưới cũng bị đánh sập không chừa cái nào.
Nhị Bàn vừa quay lại, liền nhìn thấy trụ nhà chính không ai bảo vệ, bị đổ sập trong vòng chưa tới ba giây.
Khóc tiếng chó.
Nhị Bàn thấy đấu thăng hạng từ kim cương lên đại sư của chính mình lại một lần nữa thất bại, lại nhìn cái ngày được khoanh tròn trên quyển lịch bàn, bất lực ngồi phịch xuống ghế.
Thôi xong, tiền lương tháng này đi tong rồi.
Bình luận trên livestream lướt qua rất nhanh.
【hahaha, Nhị Bàn thật đáng thương~】
【Không ai yêu thương bé mập của tui, ngược lại còn thấy như trò tiểu khiển, tui phải làm gì đây】
【Cười điên luôn, năng lực suy diễn, cái gì gọi là mất cả chì lẫn chài.】
【Nhị Bàn thật tếu, không lẽ sau khi giải nghệ, cậu không cần về nhà nuôi heo, bán khoai lang nữa sao, giới showbiz mới là nơi thuộc về cậu!】
【F*ck, lầu trên nói Nhị Bàn diễn cái gì? Tui nghĩ mãi không ra.】
【Thì diễn tướng thanh, Trư Bát Giới, chắc chắn có thể diễn, nổi tiếng toàn quốc!】
【Không thể không bái phục, trí tưởng tượng của lầu trên đúng là thiên mã hành không, thao tác này đúng là lợi hại!】
【Đội trưởng đẹp trai quá đi hhhh】
【Á, G Thần của tui, nhưng trời mưa to, cầm ô đi ra ngoài quả thật là nhìn không ra, đây rõ ràng là kiểu thời tiết mà mấy cô gái nhỏ sẽ thích.】
【? Lầu trên đùa tui à...】
【Nhưng mà, lần trước không phải G Thần đã mua một túi to thuốc lá về sao, tôi cảm thấy cỏ thể hút đến mức lên gặp thượng đế luôn rồi, vậy mà lại hết nhanh như vậy?】
【Hút nhiều đến vậy à? Một ngày bốn, năm bao thuốc lá, run lẩy bẩy.】
Nhị Bàn nhìn lướt thấy một nhóm fans giả đang ở kênh livesteam của cậu ta, điên cuồng thảo luận về hai đóa hoa trong giới esport, cảm thấy cả thể giới đều có ác ý với cậu ta.
Cậu ta bày ra bộ mặt thê lương rồi ngâm nga bài “lục quang”, nhưng bàn tay lại rất vững, chuẩn và hung hăn nhấn nút tắt trang livestream tràn ngập fans giả và những kẻ phản bội.
Hừ, sảng khoái.
Mỹ nam giới esport, chính là cậu ta, người khác, không hề tồn tại!
......
Tằng Phan bị vây chặt ở lối ra bên ngoài phòng hội nghị.
Về đến văn phòng, một mỏi mà dựa lưng vào ghế, cuối cùng thì Tằng Phan đã giành được thắng lợi đầu tiên trong vấn đề nhân sự.
Hình như, đã lâu rồi cô chưa đăng nhập vào game.
Không thì, tối nay thả lỏng một chút?
—————
☆ Chú thích:
[1] 四平八稳 = tứ bình bát ổn, bốn bề yên tĩnh, sóng yên biển lặng
[2] 咎由自取 = gieo gió gặt bão, gây tội thì phải chịu tội, tự chuốc vạ vào thân, tự tạo nghiệp
[3] 负心汉 = phụ lòng, phụ tình, quên ơn, người thay lòng đổi dạ, kẻ bạc tình
[5] 相声 = tướng thanh, tấu nói: là một thể loại nhạc khúc nghệ dân gian. Nó dùng hình thức nói, học, trêu chọc và ca hát để làm nổi bật đặc điểm của nó.
Nghệ thuật tướng thanh bắt nguồn từ miền Bắc Trung Quốc, trở nên phổ biến ở Bắc Kinh, Thiên Tân và Hà Bắc, sau đó lan rộng khắp cả nước và nước ngoài. Nó bắt đầu từ thời nhà Minh và nhà Thanh và phát triển mạnh mẽ trong thời kỳ đương đại. Thực hiện chủ yếu bằng lời nói. Đạo cụ chính bao gồm quạt gấp, khăn tay và gỗ đánh thức. Các hình thức biểu diễn bao gồm hài độc thoại, hài đối thoại, hài nhóm, v.v. Đây là một loại hình nghệ thuật dân gian bắt nguồn từ dân gian, bắt nguồn từ cuộc sống và rất được đại chúng ưa chuộng.
Vào tháng 12 năm 2018, Tổng cục Bộ Giáo dục công bố Đại học Sư phạm Thiên Tân là cơ sở kế thừa nền văn hóa tướng thanh truyền thống xuất sắc của Trung Quốc.
Vào tháng 11 năm 2019, Văn phòng Bộ Văn hóa và Du lịch đã tổ chức kiểm tra, điều chỉnh các đơn vị bảo vệ dự án đại diện Di sản Văn hóa Phi vật thể cấp Quốc gia. Các đơn vị bảo vệ tướng thanh là Đoàn nghệ thuật Phát thanh Truyền hình Trung Quốc và Đoàn nghệ thuật Dân gian Thiên Tân. (Nguồn: 百度百科 Bách khoa Bách Độ)