Trận đấu BO5 này quá sức ưu việt, có qua có lại, tuy rằng WKY đang dẫn trước một điểm, nhưng mà AGN cũng không phải là mất hết hy vọng.
Trận chiến sống còn, không ai có thể thả lỏng cảnh giác.
Trận đấu vẫn còn đang trong giai đoạn ban/pick, người xem bên dưới la hét tưởng chừng như có thể hất tung cả trung tâm thể thao, mặc dù tốc độ bình luận nhanh chóng trong một khoảng thời gian dài đã làm cho giọng của bọn họ trở nên khàn khàn.
Bình luận viên Nice trợn tròn mắt: “Lần này, sau khi AGN đã rút ra kinh nghiệm từ trận trước, nhìn cách bọn họ ban/pick là đủ hiểu rằng bọn họ đang nhắm vào người chơi đường giữa mới của WKY.”
“Xem ra lựa chọn của Night rất quan trọng.” Hân Hân phụ họa.
“Chúng ta cùng xem xem... hả, Thẩm Hi chọn Arthur?”
“Trời ơi, đã khóa chọn!” Nice hô lên một tiếng trong sự khó tin.
“Arthur là một tướng rất khó để phối hợp với tướng của cả ba đường, dù sao thì chúng ta cũng không biết quá nhiều về tuyển thủ Night, năm nay cũng là lần đầu tiên cậu ấy tham gia trận đấu của LPL, nhưng nếu nhìn biểu hiện của cậu ấy trong năm nay thì đúng là một tuyển thủ rất ưu tú.” Nice cảm thán nói.
Hân Hân nhanh chóng điều đình: “Tôi tin rằng G Thần đã nắm chắc được phần thắng.”
Cô ta ám thị xong, Nice liền phối hợp rồi cười tà mị một cái, tất nhiên cũng biết rõ tâm tư của cô nàng dẫn chương trình xinh đẹp này.
Còn về chuyện Thẩm Hi từ chối...
À, chuyện đấy thì có làm sao, ghép đôi với nhau tự nhiên sẽ có nhiệt độ thôi.
Người xem bên dưới đã sớm mặc kệ mấy cái tâm tư này của bọn họ, tất cả đều giơ cao bảng đèn cổ vũ, dùng hết sức mà reo hò cổ vũ cho thần tượng của mình.
Về phía Tằng Phan, cô vô cùng vui mừng khi nghe thấy những tiếng hò reo như thế này nhưng đột nhiên cô lại nhíu mày, tựa như có chút nhàm chán.
Đứng xa như vậy mà vẫn nhìn thấy được một người phụ nữ lớn tuổi chát đầy phấn trên mặt, làm sao nỡ ăn mất cọng cỏ non của nhà bọn họ đây?
Tằng Phan đang nghĩ có cần nói với Vu Thần một tiếng nên xử lý loại người tự nhiên sáp lại gần như thế nào...
Cô căn bản là không có tâm tư suy nghĩ mấy thứ lung tung này.
Bởi vì, ván đấu đã bắt đầu rồi.
Giống với ván đấu thứ ba, trong ván đấu này hai đội không hẹn mà cùng nhau lựa chọn lối đánh chính diện.
Xuất sắc nhất vẫn là Thẩm Hi.
Dựa vào năng lực phán đoán sát thương và khống chế lượng máu, Thẩm Hi ở đường giữa cùng tử thần lướt qua vai nhau, hơn nữa còn dùng các kiểu thao tác nhỏ kiềm chế người chơi đường giữa và đường rừng của đối phương, tiện tay đoạt được một lần solo kill, có được ưu thế bắt người.
Hậu kỳ, Arthur của Thẩm Hi lại xuất sắc bay lên.
Dưới tình huống ba đánh năm, anh thể hiện năng lực combat mà từ trước đến nay chưa bộc lộ ra, đầu tiên là dựa vào di chuyển vị trí để tránh chiêu khống chế chí mạng, sau đó lợi dụng đường trên và đường rừng để ẩn nấp, dùng thoáng hiện chém chết adc của AGN, lại tiếp tục thông qua kỹ năng giảm tốc độ và di chuyển vị trí, liên tiếp giết chết những tướng còn lại của đối phương.
“ACE!”
Khi âm thanh bình phàm này vang lên, toàn bộ người hâm mộ của WKY đều kích động hét lên, đung đưa tấm bảng đèn cổ vũ trong tay tựa như hình thành một biển đèn ấm áp.
Thắng lợi, gần trong gang tấc!
Trạng thái của Thẩm Hi càng lúc càng hăng, đường giữa dường như đã trở thành tâm bệnh của AGN.
Bất lực không thể xoay chuyển...
Trong tiếng reo hò của mọi người, trụ nhà chính của AGN bị đánh sập.
WKY dành chiến thắng với kết quả 3-1!
Các thành viên của AGN vô cùng khó tin nhìn màn hình báo thất bại, không ai nói câu nào.
Chỉ là nhìn thấy WKY đang vui mừng ôm lấy nhau, bọn họ nhìn tầng tầng lớp lớp pháo giấy không phải vì bọn họ mà bay khắp trời, chỉ đành nuốt bực vào trong.
Tằng Phan nhìn thấy lá cờ của đội WKY dần dần dâng lên trên sân khấu, trên mặt biểu hiện ra sự vui mừng và kinh ngạc.
Thắng rồi!
Bọn họ là tổng quán quân giải đấu mùa xuân!
Tằng Phan cũng đứng lên cổ vũ rất tự nhiên, giống như một người hâm mộ bình thường kích động vì chiến thắng.
Ống kính lia một lượt những người xem đang vui vẻ chúc mừng, khi máy quay tia đến chỗ các thành viên của WKY đang đứng rồi dừng lại rất lâu, tựa như muốn ghi lại khoảnh khắc huy hoàng này.
Tiếng hét bên dưới mỗi lúc một to hơn, niềm vui chiến thắng bao trùm tất cả mọi người.
Ngày hôm nay, tiếng reo hò hoan hô vẫn tiếp tục quanh quẩn nơi đây, rất lâu rất lâu cũng không có dừng lại.
*
Tằng Phan uống một ngụm nước làm dịu cổ họng, rồi nhẹ nhàng tìm cách thoát ra khỏi đám đông, tìm nhà vệ sinh để thay quần áo.
Đúng vậy, thay quần áo.
Vì để không sụp đổ hình tượng bà chủ lạnh lùng cao quý, Tằng Phan đúng là rất liều mạng.
Lần đầu tiên cô được cảm nhận cái cảm giác đặt được vé và có một chỗ ngồi mà không ai biết, lại mang theo bộ đồ khác và bảng đen đi đến nhà vệ sinh để thay, chính là để che giấu bản thân.
Vậy nên ngay cả phòng nghỉ cũng không đến.
Nhưng mà, xem ra hiệu quả không tệ.
Dù sao đây chỉ niềm vui chiến thắng và một lần tiếp ứng.
Túi xách của con gái đúng là hòm chứa bảo vật.
Tằng Phan vừa tìm nhà vệ sinh, vừa không kiềm chế được mà chia sẽ niềm vui này với cô bạn thân Nhạc Nhạc.
【Đây là thiên hạ của trẫm: hahaha hahaha, đây là giang sơn mà các ái khanh của trẫm đánh thắng, đều là giang sơn của trẫm ha ha ha [fans chúc mừng. jpg][giơ cúp. jpg]】
【Mình đúng là một thiên tài, lần đầu tiên đầu tư vào câu lạc bộ đã lấy về được giải quán quân giải đấu mùa xuân.】
【Đã là quán quân giải mùa Xuân rồi, thì quán quân giải mùa Hè cũng không còn xa nữa? Quán quân thế giới sẽ ở trong tầm tay.】
【Tuấn mã thì năm nào cũng có, nhưng Bá Lạc thì không phải lúc nào cũng xuất hiện, đều do trẫm có con mắt tinh tường nhìn trúng người tài.】
【Nhưng mà đứa trẻ nhà mình quá được người khác yêu thích rồi, có một bà cô bình luận viên muốn trâu già gặm cỏ non!! Mình đã tìm hiểu rồi, cô ta làm việc trong giới đã mười năm rồi, hận không thể lớn hơn đứa nhóc nhà mình những 10 tuổi, vkl!】
【Phải công nhận là biểu hiện của bọn họ rất tốt, tiệc chúc mừng hôm nay sẽ cho bọn họ thêm đùi gà.】
【Không đúng! Trẫm phải mời tất cả người trong giới tới, mẹ ơi, phải khoe ra! Hoàn hảo.】
【Lần sau cậu không định đi xem trận đấu với mình à?】
【Mình thành tâm mời cậu, mặc đồng phục tiếp ứng của đội chúng ta, cầm bảng đèn cổ vũ lên, trang điểm theo phong cách cô nàng đáng yêu!】
【haha haha, đám đông là nơi ẩn nấp tốt nhất của mình!】
【Từ lúc tiếp nhận Vạn Đằng, đã lâu rồi mình chưa được buông thả bản thân như vậy.】
【hahaha, nhìn lông mi giả dài 1cm của mình này, mình cam đoan ngay cả mẹ mình cũng hết hồn vì không nhận ra.】
Tằng Phan vui vẻ nhắn tin cho bạn thân, ngẩng đầu nhìn thì phát hiện đã tìm thấy nhà vệ sinh.
Nhưng, khi Tằng Phan vừa ngẩng mặt lên thì nụ cười trên mặt cô liền dập tắt.
Điện thoại trong tay cô suýt chút bị cô ném bay.
Tằng Phan: “......”
Vận khí chó má gì thế không biết.
:)
Trên hành lang trống trải bên ngoài nhà vệ sinh, một thanh niên dáng người cao ráo đứng dựa lưng vào tường hút thuốc.
Bộ đồng phục mà người đó mặc Tằng Phan không thể nhận nhầm, đó là đồng phục của đội, tay áo tùy ý xắn lên, lộ ra cánh tay săn chắc.
Ánh đèn trên đầu hơi ảm đạm.
Khói thuốc trắng mờ lượn lờ, người nọ lười biếng đứng ở đó nhưng lại có chút cảm giác vô lại.
Rõ rành là một hình ảnh rất đẹp nhưng Tằng Phan lại thấy chột dạ.
Sao lại bắt gặp Thẩm Hi ở đây cơ chứ?
Mẹ ơi.
Tằng Phan ôm chặt túi do dự một lúc cuối cùng cũng phải đầu hàng bởi thuộc tính mù đường của bản thân.
Nếu bỏ lỡ nhà vệ sinh này, sau đó ở một nơi nào khác thì không chắc nữa...
Tằng Phan nhẹ nhàng giơ điện thoại và túi xách lên che mặt mình, rồi bước thật nhanh, muốn tranh thủ lúc yên tĩnh mà đi lướt qua.
Sắp rồi!
Nhanh lên!
Nhà vệ sinh nữ ở ngay trước mặt rồi!
Tằng Phan vui mừng vì nghĩ rằng bản thân sắp thoát khỏi chỗ chết, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng: “Đứng lại.”
Tằng Phan đứng hình, tiên nữ nhíu mày.
Nhưng cô vẫn muốn đấu tranh một chút, biến giọng kinh ngạc nói: “Vị tiên sinh này, anh đanh nói tôi à?”
Giọng điệu ra vẻ vô tội.
Tằng Phan cảm thấy cho dù không kế thừa gia nghiệp trở thành một giám đốc, cũng có thể debut vị trí trung tâm, giành được một cúp vàng Oscar.
Thẩm Hi nhìn biểu cảm sinh động của cô, trong giọng nói trầm thấp cố ý mỉm cười.
Anh dập tắt điếu thuốc trong tay, từ từ nói: “Cô mặc đồng phục của đội chúng tôi vậy mà lại không biết tôi?”
Gì cơ? Đồng phục của đội?
Tằng Phan chậm nửa nhịp mới phản ứng lại.
Trong chốc lát, mặt cô nóng bừng lên như bị lửa đốt vậy.
Đỏ như quả cà chua chín.
Mẹ nó như vậy cũng quá ngại ngùng rồi.
Tiếp tục giả vờ không biết gì rồi chốn vào nhà vệ sinh? Hay nên tiếp tục giả làm người hâm mộ tiến lại gần xin chữ ký?
Gợi ý của ma quỷ.
Tằng Phan thấy phiền lòng, không nói chuyện một lúc lâu.
Thẩm Hi lại nói tiếp.
Bầu không khí như được ngưng tụ lại vậy.
Lúc lâu sau, Tằng Phan tiếp tục tin rằng bản thân hiện tại ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra, cô không tình không nguyện mà ngoảnh đầu lại, trên môi nở một nụ cười gượng gạo nhưng lịch sự: “Xin chào, Thẩm... à không G Thần.”
Thẩm Hi vẫn không nói gì.
Tằng Phan không biết anh có nhận ra cô trong cái kiểu trang điểm này không, cô thấy rất nóng bên dưới lớp đồng phục nhưng vẫn không trực tiếp nói ra.
Vậy nên, cô chỉ đành giả vờ không nhìn thấy dánh vẻ đang đánh giá bản thân của anh, bình tĩnh nói: “Chúc mừng.”
Một lúc sau, Thẩm Hi chậm chạp gật đầu xem như đáp lại lời chúc mừng của cô.
Thẩm Hi trả lời quá đỗi bình tĩnh, Tằng Phan cũng không đoán được tâm tư của anh.
Rốt cuộc có nhận ra cô không vậy?
Nhưng nếu tiếp tục ở lại sẽ càng nguy hiểm, sẽ càng có khả năng bị phát hiện.
Tằng Phan cười gượng, chỉ về hướng nhà vệ sinh, “Thất lễ rồi.”
Nói xong, Thẩm Hi còn chưa kịp phản ứng lại, ba bước gộp lại thành hai bước đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Thẩm Hi thấy cô lo lắng không yên đang giả vờ bình tĩnh mà bước đi, chớp mắt một cái.
Nhếch miệng cười một cái rồi thôi.
Tằng Phan ở trong nhà vệ sinh tẩy trang, thay quần áo, lại bị quấy rầy hơn nửa ngày trời, cảm thấy quả thật không thể trốn mãi được lúc này mới cẩn thận ló đầu ra quan sát bốn phía.
Thở phào một hơi.
Thẩm Hi không có ở bên ngoài, đoán rằng anh đã đi nhận phỏng vấn sau trận đấu.
Cũng là, trong trận đấu hôm nay, anh không chỉ đối kháng quyết liệt với mid của đối phương, lại còn thể hiện ra năng lực đoàn chiến siêu phàm ở cuối trận đấu.
Nhất định là MVP.
Phái dùng thực lực!
Tằng Phan ôm túi xách của mình, vừa đi vừa suy nghĩ, ở góc cua không cẩn thận đụng vào một người.
“Xin lỗi.” Tằng Phan liên tục giải thích.
Ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt lạnh băng của Thẩm Hi.
Tằng Phan kinh ngạc: “Thật trùng hợp, sao anh vẫn còn ở đậy? Không phải là nên đi...” phỏng vấn sau trận đấu à.
Tằng Phan còn chưa nói xong, Thẩm Hi đã ngắt lời.
“Không trùng hợp, tôi đang đợi cô.”
Nói xong, anh cẩn thận nhìn gương mặt của Tằng Phan, nhẹ nhàng nói: “Tẩy trang rồi à? Lúc nãy trông cô rất đẹp.”
—————
☆ Tên tướng LMHT: Arthur
☆ Chú thích:
(1) 指日可待 /zhǐrìkědài/: đáng mong chờ; sắp tới; ngày một ngày hai sẽ xong; ở trong tầm tay
(2) 千里马 /qiānlǐmǎ/: thiên lý mã; tuấn mã
(3) 伯乐 /bólè/: Bá Lạc người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.