Ngày qua ngày, anh chàng thư sinh Phan Nguyên cũng đã say tôi như điếu đổ. Hằng ngày đến rước tôi đi làm và đưa tôi về. Mua đồ cho tôi, đưa tôi đi ăn và tất nhiên
là anh ta sẽ trả tiền. Thật là quá hài lòng. Đây gọi là: Tuy
tôi không cao nhưng người khác cũng phải ngước nhìn". Đám con
gái hâm mộ Phan Nguyên thấy anh ta có vẻ thích tôi thì ra sức
thêm mắm dặm muối vào mấy câu chuyện phiếm liên quan giữa tôi
và anh. Điều này làm tôi thích thú vô cùng, đây là lần đầu
tiên tôi được làm người nổi tiếng, thật quá tuyệt vời.
Tường Quân mặt mày tím ngắt làm tôi muốn nhảy đến ôm hôn hắn.
Anh ta mà cứ giữ mãi cái vẻ mặt tức tối như thế này thì đời tôi đúng là không còn gì vui hơn.
Anh ta như không chịu thua vội bước đến phía bàn làm việc của
tôi. Tôi nghĩ chắc ngày mai phải bảo thợ làm cho anh ta một cái lồng rồi úp vào khu vực làm việc của anh ta là anh ta không đi lại tùy tiện được nữa. Ý kiến này thật tuyệt vời. Nhưng tôi
còn chưa kịp reo lên chữ wonderful thì khuôn mặt của anh ta đã
cận kề:
Quân nhoẻn miệng cười rồi đưa cánh tay rắn chắc ra sau cổ tôi.
Con mẹ nhà anh! Anh thích gì nữa? Rồi anh ta dùng lực và kéo
đầu tôi về lấy ngón trỏ đặt lên môi tôi nói giọng khàn khàn:
- Tôi không thể không làm thế này.
Thế rồi anh ta lại hôn tôi. Hứ! Hôn thôi chứ gì? Dù sao thì tôi
cũng đã quá quen rồi vả lại đây cũng không phải lần đầu tiên
tôi hôn người khác. Thế là tôi đáp lại nụ hôn của anh ta.
Hà hà, nhìn cái bản mặt ngạc nhiên của anh ta kìa. Trò này
cũ mèm rồi tổng giám đốc của tôi ơi! Nhưng ánh mắt anh ta lại
trở lại vẻ ranh mãnh khiến tôi có chút bất an:
- Tốt! Cô được lên lever.
Cái quái gì thế? Thưởng cấp độ cho tôi à ý gì? Sao không thưởng tiền cho tôi có phải thiết thực hơn không?
Rồi tôi thấy phía trước ngực mình hơi chật. Tôi cố đưa mặt
xuống và suýt giết người khi bàn tay anh ta đang đặt vào đó.
Thế là không phải suy nghĩ gì nữa, tôi với tay lấy cái bút
trên bàn chọc lấy chọc để vào lưng tên biền thái này khiến
hắn nhảy tưng tưng. Hứ, cho dù hắn có trình diễn tiết mục
nhảy trước mặt tôi thi tôi cũng quyết không tha cho hắn. Tôi
nghiến răng ken két:
- Hôm nay anh chết chắc với tôi rồi.
Rồi tôi nhảy ra khỏi chỗ và chồm lên người anh ta ra sức túm
tóc, rồi tạt tai, rồi cấu, rồi cắn... nói chung là đủ các
thể loại, đủ các môn võ kết hợp. Trời ơi! Tôi thấy mình giỏi
quá. Tại sao lại có thể sáng chế ra những công phu tuyệt đỉnh
như thế này được? Tường Quân la oai oái:
- Dừng lại ngay. A!!!
- Cho anh chết này, anh vừa làm gì hả?
- Tôi làm gì? Tăng lever cho cô đấy thôi.
- Này thì lever này!
Tôi vừa nói vừa thúc cho anh ta một cùi trỏ vào lưng. Hoan hô.
Cái này thật tuyệt vời. Tôi chưa bao giờ đánh người đã tay như
thế này. Giờ thì tôi đã được cảm thụ cái cảm giác đánh giặc của ông cha ta ngày xưa. Khí thế ngút trời, lòng căm hận tận
xương tận tủy vỡ òa như ong vỡ tổ. Vui quá, vui quá...
Đúng lúc tôi đang lên cao độ của lòng căm hận thì...
Cạch!!
Là Phan Nguyên. Anh ta vào mà chẳng gõ cửa cái gì cả. Tư thế
của tôi với Tường Quân trông rất phản cảm. Trong khi đó quần ào của tôi và anh ta còn xộc xệch như vừa làm chuyện gì. Trời
ạ. Nhìn cái vẻ mặt đăc ý của Tường Quân kìa. Có phải là anh
ta vẫn còn "đói" không? Tôi còn chưa kịp cho tên biến thái kia
một nắm đấm thì Nguyên đã nói với giọng ngại ngùng:
- Có vẻ như hai người đang bận?
Chỉ cần nghe có thế thôi tôi hốt hoảng chạy đến kéo tay Nguyên ra khỏi căn phòng chết tiệt kia và nói:
- Không có chuyện gì đâu! Thật đấy.
Nguyên mỉm cười. Thần thánh ơi, tại sao anh ta lúc nào cũng tỏ
ra nho nhã và điềm đạm thế chứ? Tôi không phục, tôi không phục
khi bị thua trước vẻ thư sinh của anh ta.
- Yên tâm đi. Anh không hiểu lầm đâu.
Amen. Được thế thì còn gì bằng. Tôi mắt long lanh rồi hôn chụt
một cái vào má phải của Nguyên khiến anh chàng đứng cả người. Chính tôi cũng thấy lạ vì hành động của mình nữa mà. Nguyên
đỏ mặt quay đi giấu cảm xúc ngượng ngùng. Trời ơi! Nhìn anh ta
tôi có cảm giác mình cũng biến thái giống tên ếch ộp kia rồi. Tôi muốn ôm, tôi muốn hôn, tôi muốn...
- Làm bạn gái anh nhé?
Đầu óc tôi hoa cả lên sau câu nói này. Phải mất 5 giây tôi mới
đưa tay lên và cấu lấy cấu để vào mặt mình khiến Phan Nguyên
hốt hoảng:
- Tuyết Trinh! Em sao thế?
Tôi đưa đôi mắt thẫn thờ nhìn anh khiến anh càng lo lắng hơn. Đây có phải là mơ không?
- Em đừng làm anh sợ. Nếu em không thích thì cũng không cần trả lời anh đâu.
Ai bảo là tôi không thích? Tôi chỉ đang vận khí công cho máu lên
não thôi. Tôi sắp chết vì nhịp tim tăng đột ngột rồi. Không
không, tôi không thể chế được, nếu tôi chết thì Phan Nguyên của
tôi sẽ là tội phạm giết người. Rồi tôi ôm chầm lấy anh nói
trong niềm vui sướng:
- Em đồng ý!!
Tôi cũng có thể cảm nhận được sự vui sướng của Phan Nguyên đang dâng trào trên ánh mắt. Cuộc đời ơi!! Tôi có bạn trai rồi này. Haha.
Khi chúng tôi "thề non hẹn biển", nói mấy câu sến sến với nhau
xong thì tôi đi vào trong phòng và chuẩn bị tính số liệu cho
bảng thống kê sắp tới. Vừa đóng được cái cửa giọng nói đáng
ghét của Tường Quân lại vang lên:
- Tôi biết rồi nhá!
Biết cái cục c nhà anh. Tôi lườm lấy lườm để vào khuôn mặt
xước xát của anh ta. Trông kìa, mái tóc của anh ta còn dựng
ngược lên nhìn rất nghệ thuật. Ôi tác phẩm của ai mà đẹp thế
này? Tuyết Trinh chứ ai. Tôi muốn ưỡn ngực và tự tung hô mình.
Tôi nói:
Tường Quân nói với vẻ mặt thản nhiên làm tôi liên tưởng mặt anh ta đến cái bia đỡ đạn. Phải bắn, phải bắn, hoot hoot hoot....:
- 84C!!
Tôi quay ra nhìn anh ta với vẻ mặt kì dị. Như thấy được nỗi
khúc mắc khắc trên mặt tôi, anh ta cười cợt giải thích về câu
nói mang đầy vẻ khiêu khích vừa rồi:
- Tôi biết chuyện này. 84C!!!
Tên biến thái kia, sói đội lốt người. thì ra không phải anh ta
biết cái chuyện tôi có bạn trai mà anh ta biết số đo vòng một
của tôi.
Hạ lưu!! Bỉ ổi!
Tôi chửi mẹ anh, tôi chửi cái dòng máu sói gian ác của tổ tiên anh, tôi chửi anh...
Bây giờ tôi thấy hối hận rồi. Hối hận vì năm xưa đã không chăm
học môn hóa để chế ra thuốc nổ TNT. Tôi ấp ủ ước mơ hoài bão
được nhìn thấy cái công ti và nhà của anh ta tự dưng BÙM một
tiếng đơn giản và....trở thành đống cát bụi một cách cũng
rất đơn giản.