Câu chưa dứt thì bà Hàn đã ngất ngay tại chỗ, bao sự mạnh mẽ gắng gượng của bà trong suốt thời gian qua sụp đổ chỉ trong một câu nói. Thanh Phong vội đưa mẹ mình vào phòng bệnh. Giao Giao ngã xuống ghế, Bối Bối hốt hoảng nắn bóp tay chân Giao Giao, nước mắt chảy thành dòng tự bao giờ. Những gì cô nghe thấy chắc chắn không phải là sự thật, mọi người chỉ đang nói dối cô thôi, Uy Vũ rất thích đùa, anh ấy chắc lại hùa với mọi người nghĩ cách trêu cô thôi, do mệt quá nên mới thiếp đi thôi, chắc chắn là như vậy... Đúng rồi, cô phải đi gặp anh, kêu anh dậy rồi cả hai cùng về nhà. Giao Giao chạy thật nhanh vào phòng cấp cứu. Cảnh cô đang nhìn thấy trước mắt là một tấm vải trắng được đắp lên trên một cơ thể quen thuộc. Cô cất bước chân nặng nệ tiến lại gần, tay run rẩy kéo nhẹ tấm vải trắng xuống, một gương mặt nhợt nhạt hai mắt nhắm nghiền. Cô nuốt nước mắt vào trong, nặn ra một nụ cười gượng gạo.
- Uy Vũ, anh mau dậy đi, chúng ta phải về nhà rồi...
Đáp lại cô là một sự im lặng đáng sợ. Cô nắm lấy tay anh lay nhẹ, giọng có chút run rẩy.
- Uy Vũ, không vui đâu... em không vui chút nào hết... anh mau dậy đi...
Cánh tay anh vô lực rơi xuống, Giao Giao vội chụp lấy nó, cô ngã xuống nắm chặt tay anh. Từng giọt nóng hổi rơi trên tay anh.
- Anh là đồ ngốc... tại sao lại cứu em... anh mau trả lời đi... im lặng... im lặng... em ghét sự im lặng... anh mau dậy đi... đồ ngốc nhà anh, luôn miệng nói sẽ bù đắp cho em, sẽ yêu thương em... bảo vệ em... giờ lại nằm đây... anh muốn thất hứa nữa sao? Uy Vũ, anh có biết em vui đến nhường nào khi gặp lại anh không?.... Ghét anh, hận anh, không yêu anh... em nói dối cả đấy... em không cố ý làm anh đau đâu, anh đừng giận em mà... xin anh mau tỉnh lại đi... em không còn đủ sức tiếp tục bước đi trên con đường không có anh đâu...
Cô lay mạnh người anh, đánh mạnh vào anh, nếu đau thì anh chắc chắn sẽ tỉnh lại nhưng kết quả chỉ có một. Giọng cô nhẹ xuống hẳn, cô phải chấp nhận sự thật là anh đã đi rồi, mãi mãi rời xa cô rồi. Giao Giao bất lực ôm lấy anh, ôm một cái xác không hồn, ôm một người mà mãi mãi cũng không còn trao cho cô bất cứ vòng tay ấm áp nào nữa: "Em cần anh".
Bất ngờ, có ai đó đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, cất giọng nhẹ nhàng.
- Đau lắm đấy... bà xã...
Cô giật mình bật dậy, đơ người trước nụ cười và ánh mắt dịu dàng của anh. Cô không phân định được đâu là mơ đâu là thực nữa rồi. Cô yếu ớt đưa tay sờ lên khuôn mặt của anh, cô chạm được nụ cười của anh, cô cảm nhận được hơi thở của anh. Uy Vũ mỉm cười, nắm lấy tay cô.
- Anh còn rất nhiều chuyện phải làm cho em, anh không chết được đâu...
Cô ôm chầm lấy anh, oà lên khóc như một đứa trẻ. Cô đã rất sợ, sợ mất anh, sợ sẽ không bao giờ được nghe giọng anh nói, sợ sẽ không thể nhìn thấy tên mặt lạnh đáng ghét nữa... Anh vuốt mái tóc dài của cô, âu yếm an ủi vỗ về cô vợ nhỏ của anh.
- Anh xin lỗi bà xã... xin lỗi vì đã không tin tưởng em... xin lỗi em về tất cả mọi thứ... anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại để nắm chặt lấy em, không để mất em một lần nào nữa... Giao Giao, em đồng ý tha thứ cho anh có được không?
Cô gật đầu, hạnh phúc trong vòng tay của anh. Anh đúng thật là... cô đã tha thứ cho anh từ lâu rồi hay nói đúng hơn ngay từ đầu cô chưa từng trách anh. Một kẻ ngốc, một kẻ đại ngốc, cụng đầu vào nhau mỉm cười.
- Nếu anh không làm bác sĩ, em không làm tổng tài thì đi đóng phim cũng được đấy chứ? Diễn sâu dễ sợ... _ Thanh Phong vỗ tay bước vào.
Theo sau là những người không thể thiếu. Bà Hàn đánh vào vai Thanh Phong trách móc, diễn cũng không nói cho bà biết một tiếng, làm bà một phen thót tim, xém xíu chắc từ một đám tang giả thành một đám tang thật quá. Mọi người cùng cười lên.
- Chú thím mau sinh cho con em bé nha... Con muốn có thật nhiều em... _ Khả Như trèo lên giường bệnh, múa tay múa chân nhìn chú thím của mình.
Ông Hàn bế đứa cháu gái đáng yêu lên khen giỏi, con bé cái gì cũng được, được nhất là cái nói đúng. Không nói thì thôi, nói ra là đều trúng trọng tâm. Ai cũng có đôi có cặp, như vậy là viên mãn rồi.
Trong lúc mọi người đang vui vẻ, Giao Giao đột nhiên cảm thấy không khoẻ, mọi thứ trước mắt ngày càng tối dần lại, đầu cô ngày càng đau, cô khụy xuống, ngã vào người anh, hai mắt từ từ khép lại, âm thanh xung quanh loãng dần rồi tắt lịm. Một lần nữa, mọi người lại tập trung trước cửa phòng bệnh. Uy Vũ muốn vào bên trong cùng Giao Giao nhưng lại bị Thanh Phong cản lại. Mọi người lo lắng cho vết thương của anh, luôn miệng khuyên anh đi nghỉ ngơi, nhưng Uy Vũ không nghe anh ngồi bệt xuống sàn, hai tay ôm lấy đầu. Cầu xin ông trời đừng để bất cứ chuyện gì xảy đến với cô, tất cả cứ trút hết lên người anh là được rồi, anh có lỗi với Giao Giao, có lỗi rất nhiều nên xin đừng làm cô ấy chịu bất kì tổn thất nào nữa... Một lúc sau, Thanh Phong chạy ra, nắm lấy cổ áo Uy Vũ quát lớn.
- Uy Vũ, cậu thật sự là thằng đàn ông tệ nhất đất nước này mà, ngay từ đầu đã không chăm sóc tốt cho em ấy, em ấy đã bỏ đi một lần rồi mà cậu còn chưa sáng mắt ra nữa sao? Thật không còn gì để nói với cậu mà... _ Từng tia máu hiện lên trong mắt Thanh Phong chứng tỏ anh đang rất giận dữ.
Uy Vũ lo lắng nhìn anh hai, anh biết anh không tốt, anh đã đem lại nhiều đau khổ cho Giao Giao, ai muốn mắng, muốn chửi anh cũng được, nhưng quan trọng hiện tại anh muốn biết tình hình của Giao Giao.
- Uy Vũ, con lại làm cái gì Giao Giao nữa vậy hả? _ bà Hàn đánh vào người anh, đứa con gái bé bỏng của bà đã làm gì nên tội mà phải chịu những chuyện như vậy, nếu biết trước Uy Vũ lại ăn hiếp cô thì ngay từ đầu bà đã để cô đi thật xa khỏi nơi đau khổ này rồi.
Vy Vy đỡ mẹ mình ngồi xuống ghế, trấn an bà.
- Anh hai, Giao Giao thế nào rồi?
- Không nghiêm trọng lắm. _ Thanh Phong buông áo Uy Vũ ra, xoa thái dương
Cái gì mà không nghiêm trọng lắm, vừa rồi còn nổi điên lên thiếu điều muốn giết Uy Vũ. Ai nấy ngỡ ngàng khiến Thanh Phong muốn diễn tiếp cũng không được, mạch cảm xúc bị cắt ngang nửa chừng, giấc mộng diễn viên của anh phải dừng lại rồi.
- Em ấy mang thai rồi.
- Anh nói lại một lần nữa xem... _ Uy Vũ nắm chặt lấy vai Thanh Phong, ánh mắt kích động không ít.
- Anh nói em sắp làm cha rồi, đứa bé được ba tuần tuổi.
Uy Vũ nhảy cẩng lên vì vui sướng, anh không màng đến vết thương bị động chảy máu thấm đỏ một mảng trên lưng. Uy Vũ ôm lấy mẹ mình xoay vòng vòng khiến bà muốn tỉnh táo cũng không được.
- Thanh Phong, ba thấy hồi đó cho con học bác sĩ có hơi đáng tiếc... _ Ông ôm Khả Như không giấu nổi nụ cười trên môi.
Thanh Phong gãi gãi đầu, đến làm nũng với bà xã, nũng nịu đến khi cô chịu khen anh giỏi mới ngừng lại. Gần ba mươi rồi mà cứ như đứa trẻ ba tuổi, còn thua cả Khả Như. Trải qua một ngày mệt mỏi, Uy Vũ kêu mọi người về nghỉ ngơi, một mình anh ở lại chăm sóc Giao Giao là được rồi. Sau khi mọi người rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn anh và cô. Anh ngồi cạnh giường, một tay nắm chặt tay cô, một tay nhẹ nhàng xoa lên bụng cô, anh nhìn cô nở một nụ cười ấm áp. Cảm xúc hiện tại anh không biết nên diễn tả thế nào, cô đã mang đến cho anh một bất ngờ quá lớn. Cô không sao mà anh lại sắp được làm cha. Không còn niềm vui nào vui hơn niềm vui này. Anh cười liên tục mắt cũng đã híp lại rồi, hạnh phúc đến vậy sao!
Giao Giao nheo mắt tỉnh dậy, cô yếu ớt gọi tên anh. Uy Vũ áp tay cô vào mặt mình, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp có vài phần xuống sắc của cô.
- Không sao rồi, mọi chuyện ổn rồi, em mau nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, như vậy mới tốt cho cả con và em.
Thay vì bắt cô ngủ chẳng phải anh là người cần nghỉ ngơi hơn sao, lại ngồi đây nói nhăng nói cuội. Con? Con nào? Con của ai? Con gì? Cô chẳng hiểu tròn xoe mắt nhìn anh. Uy Vũ hôn nhẹ lên tay cô, lại đặt tay lên xoa bụng cô.
- Ngay cả mình mang thai mà em cũng không biết, lúc em ngất đi anh Thanh Phong đã kiểm tra... cái thai được ba tuần rồi đó...
Cô bật dậy nắm lấy tay anh, cô thật sự đang mang thai sao? Là con của cô và anh, cô vui mừng khôn siết, nước mắt vô thức rơi xuống nhưng trên mặt lại là nụ cười mãn nguyện. Anh ôm cô vào lòng vỗ về, đứa bé đối với họ mà nói không chỉ là minh chứng cho tình yêu của hai người mà còn là một cơ hội cho họ bắt đầu lại. Đứa trẻ phải được lớn lên trong tình yêu thương của cả cha lẫn mẹ, anh và cô nguyện dùng cả tính mạng để bảo vệ bảo bối của mình.
- Uy Vũ, anh có vui không?
- Anh đương nhiên rất vui, đã có một bà xã bảo bối rồi giờ lại có thêm một cục bông bảo bối nữa tất nhiên là rất rất vui. _ Anh lại áp mặt lên bụng Giao Giao.
Cô phì cười, cái thai chỉ mới có mấy tuần, đơn giản chỉ là một cục máu nhỏ thôi, anh muốn nghe cái gì chứ. Ông xã của cô lại đáng yêu nữa rồi.
- Ông xã, anh thích con trai hay con gái?
- Co trai hay con gái cũng được, chỉ cần là con của chúng ta anh đều thích tất. _ Uy Vũ chồm người hôn lên trán cô.
Câu chuyện về tiểu bảo bối trong bụng Giao Giao kể mãi cũng không hết. Hai người nói hết chuyện này đến chuyện nọ, con gái sẽ xinh đẹp như mẹ, mạnh mẽ như cha, con trai sẽ bảnh bao như cha, kiên cường như mẹ. Còn đặt sẵn tên cho đứa trẻ, nếu là trai sẽ tên Chí Ân, còn là gái sẽ tên Thiên An. Hai người không cần con của mình phải xuất sắc, họ chỉ mong đứa trẻ có thể làm chủ được cuộc đời của nó, không phải hối hận trong những quyết định, không phải bỏ lỡ quá nhiều như cha mẹ của nó.
Dây tơ hồng đã quấn chặt lấy hai cuộc đời hợp lại thành một. Yêu thương, chờ đợi, đau khổ đan xen nối tiếp nhưng hạnh phúc vẫn mỉm cười. Một lễ cưới linh đình diễn ra sau đó không lâu. Tất cả mọi người đều đến đông đủ, cánh cửa mở ra, ánh sáng bên ngoài len lỏi một cách huyền ảo, trước ánh nhìn của mọi người, Uy Vũ nắm tay Giao Giao bước đi trên thảm đỏ tiến đến chỗ cha sứ. Cô vận một chiếc váy màu trắng, màu trắng của sự tinh khôi, màu trắng của sự mộc mạc, trên tay cầm đóa hoa hồng, một tấm vải von mỏng phủ trước mặt, lấp loáng phía sau là một gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng không loè loẹt nhưng vẫn đẹp mê hồn. Bên cạnh gái sắc phải có trai tài, anh khoác một bộ tây trang đen sang trọng, trên cổ là một chiếc nơ nhỏ, điểm nhấn ấn tượng nhất là một dây vàng được mắc vào túi áo một cách tinh tế. Cả hai vợ chồng đều xứng đáng nhận danh hiệu cặp đôi vàng của năm. Lời tuyên thệ vang lên, nhẫn cưới được trao cho nhau, anh ôm lấy eo cô, cả hai trao cho nhau nụ hôn đầm thắm. Tất cả đã qua rồi, nước mắt cũng không còn, hằng ngày họ sẽ bên nhau cùng xây dựng căn nhà nhỏ của mình bằng tiếng cười và niềm hạnh phúc.
Năm năm lại trôi qua, dưới ánh mặt trời không quá gay gắt hay chính xác hơn là một ngày nắng đẹp, Hàn gia đang tổ chức tiệc thịt nướng trong sân nhà.
- Khả Như, Nhã Uyên, Chí Ân, Thiên An, bốn đứa trốn đi đâu rồi, đừng để ta bắt được nha...
Uy Vũ đeo mặt nạ sói, bị bịt kín hai mắt, đang rình mò tìm kiếm bốn con mồi béo bổ. Bốn đứa trẻ che miệng tủm tỉm cười. Áaaaaaa... Cả bốn đứa nằm gọn trong lòng anh, ngã lăn quay ra cỏ. Uy Vũ chưa kịp thở, từ xa thêm bốn đứa nữa chạy ù lại nằm đè lên người anh. Đám sáu người Vĩ Khang đến rồi. Nhà Vĩ Khang một bé trai kháu khỉnh, nhà Tuấn Hạo một trai một gái cách nhau ba tuổi, nhà Đình Ân một bé trai mủm mỉm. Nhưng hình như so với cha mẹ ruột, chúng lại thích vợ chồng Uy Vũ hơn, có hôm bọn trẻ nổi loạn còn đòi dọn đến Hàn gia ở, không biết ai mới là người sinh ra chúng nữa.
- Mấy đứa mau rửa tay lại ăn nè!
Mặc kệ lời người lớn nói, vẫn tiếp tục chạy giỡn rân trời. Đến lúc Giao Giao lên tiếng mới ngoan ngoãn nghe lời. Nói cả buổi mà chẳng bằng sức nặng một câu nói của Giao Giao, kì này chắc giao đám nhỏ cho vợ chồng cô luôn quá.
- Mấy đứa có thích ở đây không? _ Ông Hàn nhìn đám nhỏ.
Cả bọn đồng thanh đồng ý.
- Nhưng như vậy sẽ không thể gặp ba mẹ thường xuyên được, tụi con có chịu không?
Sáu người nhìn con của mình mong đợi, làm sao có thể đồng ý cho được chứ. Nào ngờ đám trẻ không để ý cha mẹ chúng mà đều đồng loạt gật đầu. Vậy là coi như xong, mất con trong tích tắc. Ai nấy cười phá lên trừ sáu người.
- Hai người giỏi lắm, dụ dỗ cả con chúng tôi... được lắm...
- Ba không được ăn hiếp papa Uy Vũ với mama Giao Giao, con sẽ giận ba đó...
- Ba cứ ăn hiếp đấy thì sao? _ Vĩ Khang vờ đánh Uy Vũ một cái.
Vĩ Khang vừa dứt lời, tám đứa trẻ đã xông lên cho anh một trận. Trong mắt chúng không ai có thể so sánh với Uy Vũ, Giao Giao. Cũng đúng thôi, hai người họ rất hiểu tâm tình của bọn trẻ, không quá hà khắc cũng không quá trớn mà quên mất cương vị của bản thân, đặc biệt họ luôn xuất hiện đúng lúc bọn trẻ cần, bên cạnh đó còn dạy cho bọn trẻ tính tự lập, kiên cường mà đứng lên sau mỗi vấp ngã, điều quan trọng không phải là vấp ngã bao nhiêu lần mà quan trọng là điều ta sẽ làm sau đó. Tiếng cãi vả, cười đùa rôm rả cả một gốc sân nhà.
Uy Vũ ôm lấy vợ mình, qua bao nhiêu năm đi nữa, khi đứng trước nhau, anh vẫn là anh của ngày nào, cô vẫn là cô của những ngày ấy, tình yêu này đến chết vẫn không thể lụi tàn. Giao Giao tựa đầu vào vai anh, mười ngón tay đan vào nhau siết chặt. Một người chồng tốt, một người vợ thảo, một cặp song sinh ngoan hiền, còn mong gì hơn, không niềm hạnh phúc nào bằng niềm hạnh phúc do bản thân tự xây dựng.
Cảm ơn định mệnh đã cho họ gặp được nhau. Cảm ơn cuộc đời đã cho họ trải qua đau khổ, sống gió để họ biết quý trọng đối phương. Ai đó nói cuộc sống là một màu hồng thì họ đã sai rồi, cuộc sống là một bức tranh muôn màu, mỗi màu là một gia vị, hỉ nộ ái ố có trải qua mới có thể hiểu hết được. Biết quý trọng những gì đang có, dũng cảm đối mặt với hiện tại, kiên cường chấp nhận tương lai, học tập từ quá khứ, đừng vì một chút khó khăn mà nhụt chí, lưỡng lự, dù có bắt đầu đi trên con đường đầy hoa thì cũng sẽ có lúc phải bước trên chong gai, nếu mọi thứ đều dễ dàng thì còn gì là thú vị. Muốn có được hạnh phúc thì bản thân phải tự vận động, chỉ có như vậy hạnh phúc mới bền vững và có ý nghĩa.
* Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong suốt thời gian qua. Mình biết tác phẩm này còn rất nhiều thiếu sót, cảm ơn mọi người đã thông cảm cho mình... Gửi đến các bạn lời cảm ơn chân thành nhất, gửi đến các bạn triệu tình cảm chân thành, gửi đến các bạn lời chúc sức khoẻ và thật nhiều niềm vui... Một lần nữa, cảm ơn mọi người. (^_^)(^_^)(^_^).
Truyện mới: YÊU & HẬN
Chúc mọi người có khoảng thời gian vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình.*