Hai mươi phút sau, Tân Y Dật chạy tới quán cà phê trong sân bay, quét mắt nhìn một lượt, nhanh chóng trông thấy Hạ Lâm Tự và bố mẹ mình ngồi tại một chiếc bàn. Chẳng biết Hạ Lâm Tự nói gì mà khiến Chu Dật Nhiên ngả trước ngả sau, Tân Vanh tuy vì vết thương mà không tiện hưởng ứng quá song cũng cười toe toét.
Tân Y Dật thở phào, bước chân chậm lại: Cái tên này, chẳng phải đã dỗ hai ông bà ngon ơ rồi đấy ư?
Hạ Lâm Tự nhìn thấy cô trước tiên, vội đứng dậy vẫy tay gọi: “Đàn chị, ở đây!”
Tân Y Dật đi về phía ấy.
Cô nhìn kĩ Tân Vanh: “Bố, vết thương của bố thế nào rồi?”
Tân Vanh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, kéo duỗi tay chân: “Bình phục cả rồi, không hề gì!”
Chu Dật Nhiên ngồi bên chen lời: “Bác sĩ nói không được vận động mạnh, cũng không được mang vác vật nặng. Về sau sợ là không vác được nhiều thiết bị chụp ảnh vậy nữa.”
Tân Y Dật nghe giọng mẹ cứ như hai ông bà còn có kế hoạch du lịch tiếp theo, vội khuyên: “Bố mẹ cứ ở nhà nghỉ ngơi một thời gian cho khỏe hẳn đi. Đã từng ấy tuổi rồi, nhỡ thành ra di chứng gì thì lại khổ.”
“Gì mà từng ấy tuổi rồi?” Tân Vanh không thể chấp nhận việc bị ai nói là già, lập tức mất hứng, “Cô đừng có tưởng lầm! Sức khỏe tôi đây còn tốt hơn đám trẻ ranh hằng ngày lười biếng không tập luyện như cô cậu nhiều đấy!”
Tân Y Dật khóc dở mếu dở: “Được được được, sức khỏe bố tốt, sức khỏe bố là tốt nhất. Để ngày sau có thể tiếp tục chạy nhảy tung tăng, giờ bố cứ dưỡng bệnh cho lành hẳn đã có được không?”
Tân Vanh phủi tay, bấy giờ mới thôi.
Tân Y Dật đã đến rồi, họ cũng nên rời khỏi sân bay. Hạ Lâm Tự gửi xe ngoài bãi đỗ, nhưng từ bãi đỗ tới sân bay vẫn cần đi một đoạn đường, Tân Vanh đã ngồi máy bay mười mấy giờ đồng hồ, Tân Y Dật không dám để bố đi bộ xa quá bèn bảo hai ông bà xuống dưới chờ, mình và Hạ Lâm Tự thì đi lấy xe tới đón.
Xuống tầng, rời khỏi tầm nhìn của Tân Vanh và Chu Dật Nhiên rồi, Hạ Lâm Tự lập tức thở hắt ra thật dài.
Tân Y Dật nhìn bờ vai rõ ràng đã lỏng ra của cậu, buồn cười bảo: “Có căng thẳng tới mức đấy không?”
Hạ Lâm Tự thấy cô không thương cho mình lại đâm cáu: “Sao lại không? Lần tới cho một mình chị đi gặp cả nhà em, để xem chị có căng thẳng không!”
“Để dỗ hai bác vui, em đã dùng hết tất tật tuyệt học cả đời rồi đấy!”
“Còn bày đặt tuyệt học cả đời… Thực tế cậu chỉ ngồi xuống đó, chẳng cần làm gì là bố mẹ tôi đã thích mê cậu rồi.”
Hạ Lâm Tự ngơ mặt: “Tại sao?” Chẳng lẽ bố mẹ chị ấy thích yên tĩnh? Thế ban nãy liệu cậu có nói quá nhiều chăng?
Tân Y Dật thò tay bẻo má cậu. Tên nhóc này thật sự không biết hay đang giả ngây vậy? Bằng cái mã ngoài này của cậu chàng, Chu Dật Nhiên và Tân Vanh đã hài lòng không để đâu cho hết về cậu con rể tương lai.
“Ầy,” Tân Y Dật hỏi, “Cậu cảm thấy bố mẹ tôi phải “càng già càng trẻ con” không?”
Hạ Lâm Tự chẳng gan nào dám hình dung bố vợ mẹ vợ tương lai bằng cụm từ kiểu ấy. Cậu nghĩ một hồi, đáp: “Thái độ sống của bố mẹ chị rất trẻ trung.”
“Phải đó.” Tân Y Dật cười cười, “Vốn là họ chẳng định sinh con đâu, chỉ tính gom đủ tiền dưỡng già rồi sẽ về hưu, hưởng thụ cuộc sống. Vào thời ấy, người dám nghĩ vậy có được bao người? Lúc vỡ kế hoạch rồi có tôi họ đã do dự rất lâu, cuối cùng vì ông bà nội ông bà ngoại tôi kiên quyết quá nên mới đành sinh tôi ra.”
Phản ứng đầu tiên của Hạ Lâm Tự là mừng thầm: Hai ông bà có phải không đáng tin quá rồi không? Thế mà còn định bỏ Tân Y Dật? May mà trêи có bốn cụ nhà đè đầu!
Nhưng đặt mình vào vị trí của họ, bỗng nhiên cậu lại rất hiểu cho cách nghĩ của hai vợ chồng: Đời người ngắn ngủi như thế, cậu có quá nhiều chuyện muốn làm chung với Tân Y Dật, quá nhiều nơi muốn cùng đi với nhau. Nuôi một đứa trẻ sẽ làm lỡ mất bao nhiêu năm cơ chứ?
Nhưng việc này không chỉ mỗi cậu nói là xong, còn phải nghe xem Tân Y Dật nghĩ thế nào nữa.
Cả hai nắm tay dung dẻ đi một đoạn, Tân Y Dật đang định kể Hạ Lâm Tự nghe chuyện tốt mình mới thành công kiếm mối lồng tiếng giảm giá ban nãy, chưa kịp lên tiếng Hạ Lâm Tự đã giành lời trước.
“Đàn chị, chị nói, chúng ta có nên sinh con không?”
Tân Y Dật: “…”
Cô thộn ra mấy giây, máu toàn thân ào ào dốc ngược lên đầu, gò má nóng rát rạt. Để che đi sự bối rối của mình, cô phát luôn vào lưng Hạ Lâm Tự một chiêu Như Lai thần chưởng: “Trong đầu cậu nghĩ cái gì thế hả!”
Hạ Lâm Tự bị cô đánh đau nhe răng: “Em có nói phải sinh ngay bây giờ đâu, chỉ hỏi chị là chị có thích trẻ con không thôi mà…”
“Bây giờ tôi chỉ muốn quay “Kiến thế” cho tốt, làm gì nghĩ được lắm chuyện vớ vẩn thế!”
Hạ Lâm Tự ngẩn ra, cảm giác mất mát khó tả.
Tân Y Dật cũng không biết nên nói gì, nhấp môi, tiếp tục đi về hướng bãi đỗ.
……
Lấy xe qua đón Chu Dật Nhiên với Tân Vanh rồi, hai người chở hai ông bà về chỗ ở, vừa hay cũng tới giờ cơm.
Hai ông bà mới bay đường dài, giờ đã mệt nhoài, đương nhiên chẳng hơi sức đâu làm cơm. Thế là cả bốn cất gọn hành lý, xong xuôi ra kiếm một quán ăn nhỏ sạch sẽ đơn giản gần đấy giải quyết bữa tối.
Sau khi ngồi xuống, Chu Dật Nhiên tiếp tục hỏi chuyện Hạ Lâm Tự.
“Tiểu Hạ, độ nay hai đứa bận việc gì vậy?”
“Đang chuẩn bị phim mới ạ. Đàn chị quan hệ rộng nên phụ trách việc tổ chức đoàn phim. Cháu thì tạm thời lo chọn diễn viên cùng với phó đạo diễn.
“Chọn diễn viên?”
“Dạ. Thực ra đã chọn được vai chính rồi, giờ đang lựa chọn một số vai phụ.”
“Các cháu chọn vai diễn thế nào?”
Tân Y Dật chen lời: “Mẹ, sao mẹ cứ hỏi cậu ấy mà không hỏi con?”
Chu Dật Nhiên cười: “Việc gì, che chở quá vậy, không cho mẹ hỏi à?”
Tân Y Dật giơ tay đầu hàng: “Mẹ hỏi, mẹ hỏi tiếp đi.”
Cô nhận ra Chu Dật Nhiên cực kỳ hài lòng về cậu con rể chưa chính thức này, Hạ Lâm Tự cũng không còn căng thẳng như trước đó, trong lòng rất vui
Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện một lát, Chu Dật Nhiên đứng dậy vào nhà vệ sinh.
Bấy giờ điện thoại Hạ Lâm Tự rung, cậu cầm lên giải quyết tin nhắn. Dạo này vì chuyện đoàn phim mà họ bận túi bụi, Tân Y Dật cũng mặc cậu, nhảy qua nói chuyện với bố.
Một lát sau, Tân Y Dật liếc thấy bên cạnh có người đang đứng, quay sang nhìn, là Chu Dật Nhiên đi vệ sinh xong đã về.
Cô hỏi: “Mẹ, mẹ đứng đó làm gì?”
Chu Dật Nhiên không nói gì, về lại chỗ ngồi xuống.
Mới đầu Tân Y Dật không để tâm, một lúc sau bỗng nhận ra không khí trêи bàn cơm im ắng đi hẳn. Chu Dật Nhiên chẳng nói năng gì, cũng chẳng động đũa ăn uống, sắc mặt có vẻ là lạ.
“Mẹ,” cô hỏi, “Sao mẹ không ăn nữa?”
“Ăn no rồi.” Chu Dật Nhiên day phần giữa hai mày, “Mẹ thấy hơi mệt, muốn về nghỉ sớm.”
Tân Y Dật với Hạ Lâm Tự bốn mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có điều khác thường. Nhưng hai ông bà mới di chuyển đường dài, có mệt cũng là đúng lẽ. Thế là ăn thêm chút nữa rồi họ lại đưa hai người về.
Tới dưới khu nhà, thời gian đã không còn sớm, vốn dĩ Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự định đưa bố mẹ về xong sẽ về chỗ mình luôn. Chu Dật Nhiên bỗng nắm tay Tân Y Dật kéo lại.
“Tiểu Hạ này.” Chu Dật Nhiên quay sang cười bảo Hạ Lâm Tự, “Bọn cô mới từ nước ngoài về, nhà đã để lâu không ai ở, thiếu rất nhiều vật dụng sinh hoạt. Cháu có tiện đường ra siêu thị gần đây mua hộ bọn cô ít đồ được không?”
“Đương nhiên được ạ!” Hạ Lâm Tự đồng ý ngay tắp lự, “Cô thiếu gì ạ, hay cô viết danh sách ra luôn nhé?”
“Mẹ bảo cậu ấy đi một mình?” Tân Y Dật hỏi, “Cậu ấy không rành khu này, để con đi cùng vậy?”
Chu Dật Nhiên lại bảo: “Siêu thị ở ngay bên kia đường. Một mình Tiểu Hạ đi là được rồi, cô lên nhà thu dọn hành lý hộ bố mẹ đi chứ. Một đống va li như thế, bố cô lại không thể khom lưng, một mình mẹ cũng chả dọn hết nổi.”
Vốn dĩ Tân Vanh không muốn làm phiền con gái, lại bị vợ liếc mắt dọa im re.
Mẹ đã nói thế, Tân Y Dật cũng không cự cãi gì. Chu Dật Nhiên kê ra một danh sách, Hạ Lâm Tự bèn đi về hướng siêu thị.
Hạ Lâm Tự đi rồi, cả ba lên tầng. Vừa đẩy va li Tân Y Dật vừa hỏi: “Mẹ, mẹ có chuyện gì muốn nói với con?”
Cô nhìn cái biết ngay Chu Dật Nhiên cố tình muốn đẩy Hạ Lâm Tự đi.
Chu Dật Nhiên đẩy va li phụ cô, đủng đỉnh cất tiếng: “Tiểu Dật, cô cảm thấy con người Tiểu Hạ có thể dựa vào không?”
Tân Y Dật ngạc nhiên: “Tại sao mẹ lại hỏi vậy?”
“Nó trẻ tuổi như thế, mặt mũi lại thu ong hút bướm như thế, còn giỏi ăn nói tới vậy… Liệu có lăng nhăng lắm không?”
Tân Y Dật cứ cảm thấy Chu Dật Nhiên đang ám chỉ điều gì, không khỏi bật cười: “Mẹ, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Mẹ cứ nói ra xem nào.”
Chu Dật Nhiên thở dài: “Ban nãy lúc ăn cơm, không phải mẹ có đi vệ sinh đấy sao? Lúc đi trở ra, mẹ đi qua đằng sau nó, đúng lúc nhìn thấy màn hình điện thoại của nó. Nó đang nói chuyện wechat với người nhà. Có một con bé gửi tấm hình selfie hở hang cho nó. Cái hình đó đúng thật là…” Vừa nói Chu Dật Nhiên vừa cau mày lắc đầu.
Tân Y Dật đã hiểu tại sao ban nãy sắc mặt Chu Dật Nhiên lại sầm đi như vậy.
Cô không tin Hạ Lâm Tự sẽ làm chuyện như thế, nhưng Chu Dật Nhiên cũng không cần phải nói dối làm gì. Cô nghĩ một hồi, thản nhiên đáp: “Chắc là có hiểu lầm gì rồi. Để lát nữa cậu ấy về con hỏi thử.”
Chu Dật Nhiên nhìn cô nửa tin nửa giờ: “Cô tin nó thế cơ à?”
“Đương nhiên!” Tân Y Dật đáp không do dự, “Nếu không tin, con đã chẳng qua lại với cậu ấy.”
Tân Vanh không nhìn thấy tấm hình trêи điện thoại, do đó chỉ im lặng lắng nghe không xen lời.
Sau khi vào nhà, Chu Dật Nhiên bảo Tân Vanh về phòng tắm trước, sau đó kéo Tân Y Dật xuống ngồi bên bàn.
“Tiểu Dật,” Chu Dật Nhiên nghiêm giọng nói, “Thời gian cô với Tiểu Hạ ở bên nhau lâu, mẹ tin chắc cô hiểu về nhân phẩm nó hơn, vốn dĩ mẹ cũng chỉ nhắc thế chứ không bàn nhiều. Nhưng đứng ở vị trí của người làm mẹ, ai cũng sợ con mình chịu thiệt cả. Nên mẹ muốn nói với cô mấy câu, cô đừng chê mẹ lắm lời.”
Bất kể ấn tượng về Hạ Lâm Tự tốt cỡ nào, đó cũng đều là dựa trêи cơ sở vì hạnh phúc của Tân Y Dật. Nếu cơ sở này có vấn đề, chắc chắn Chu Dật Nhiên sẽ không chấp nhận Hạ Lâm Tự.
Đã rất lâu Tân Y Dật không có cơ hội nói chuyện với mẹ một cách nghiêm túc, không khỏi thấy hơi bồi hồi. Cô gật đầu: “Gì vậy ạ? Mẹ nói đi.”
Chu Dật Nhiên hỏi: “Tại sao cô tin tưởng Tiểu Hạ như thế? Trừ vì cô thích nó, nó thích cô ra, có còn lý do nào khác không?”
Tân Y Dật hiểu ý mẹ: “Mẹ sợ con bị tình yêu che mờ mắt?”
Chu Dật Nhiên nói: “Mẹ muốn được an tâm.”
Tân Y Dật gật gù, nghiêm túc cắt nghĩa: “Ngoại hình Hạ Lâm Tự khá là hút gái, nhưng thực tế tính cách cậu ấy rất thật thà. Bọn con làm việc với nhau hơn một năm, trong thời gian đấy con chưa từng thấy cậu ấy qua loa bất cứ việc gì, kể cả chỉ là việc rất nhỏ. Hơn nữa – nói thế này đi, những người tiếp xúc phần lớn đều thích cậu ấy, kể cả là dân lao động hay diễn viên quần chúng cấp thấp nhất trong đoàn phim, tất cả đều có đánh giá tốt về cậu ấy.”
Nét mặt Chu Dật Nhiên có vẻ dao động. Nghe như vậy, Hạ Lâm Tự quả là đứa nhân phẩm rất được. Đối với người ở độ tuổi như bà hiện giờ, nhân phẩm còn đáng tin hơn cả tình cảm.
“Nhưng nói vậy tức là, nó không chỉ tốt với một mình cô?”
“Không, những gì được dạy dỗ khiến cậu ấy tôn trọng tất cả mọi người, nhưng cậu ấy chỉ dịu dàng với một mình con. Con tin chắc cậu ấy sẽ không làm chuyện gì gây hại tới con.”
Chu Dật Nhiên nhìn con gái chăm chú. Gương mặt Tân Y Dật đầy kiên định, không có vẻ gì dao động lung lay.
Một thoáng trôi qua, chợt bà bật cười thổn thức.
“Mẹ, mẹ cười gì vậy?”
“Không có gì… Chỉ là tự dưng nhận ra con gái mẹ đã lớn thế rồi, trở thành người đáng tin cậy dựa vào thế rồi.” Chu Dật Nhiên vươn tay vỗ về gương mặt cô, “Cô đã tin chắc như thế, mẹ cũng không nói nhiều nữa.”
Ngay lúc định rụt tay về, lại bị Tân Y Dật nắm chặt tay giữ lại.
Tân Y Dật nắm tay mẹ, cười bảo: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”
“Đứa ngốc này, cảm ơn mẹ làm gì?”
Tân Y Dật không nói gì, chủ động cọ mặt vào lòng bàn tay mẹ.
Thuở xưa khi còn bé, sống chung với bố mẹ, thực ra cô không thường làm nũng. Song tới giờ khi khoảng cách tuổi tác rộng ra, song song với sự gia tăng trải nghiệm và tuổi tác, cô lại cảm thấy mình và bố mẹ gần gũi hơn.
Không lâu sau, Hạ Lâm Tự đi mua đồ xong đã trở về.