Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn!

Chương 17: một trò chơi





Rượu Brandy hơn 40 độ chảy vào nơi cổ họng, hơi nhiệt lên tới gần đại não, trong miệng mình đối phương dùng đầu lưỡi quấn lấy nhau, nếm được mùi vị rất ngon ngọt.

Cảm giác được ánh mắt kinh ngạc nóng bỏng của người phía sau lên bóng lưng mình, Lục Ly liền cảm thấy dòng máu chảy trong cơ thể mình đang tăng nhanh.

Hắn bá đạo cậy đôi môi đang chống cự theo bản năng của cô, ôm chặt cô vào lòng mà càn rỡ hôn, lưỡi hắn bá đạo nhiệt tình như ôm lấy đôi môi cô mà cùng khiêu vũ, Diệp Tiểu Yêu giùng giằng tay chân trong lòng hắn, móng tay cáu vào da thịt làm hắn đau đớn cũng không cách nào khiến hắn ngừng chuyện chiếm đoạt điên cuồng này.


Nhưng mà chỉ là một trò chơi mà thôi, hắn có thể chơi được! Hắn cố gắng bỏ qua chút đau đớn trong lòng, bá đạo càng ôm chặt cô gái trong ngực này!

Ba phút đã tới hay chưa, hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ đến, vấn hôn đến khi mèo rừng nhỏ trong lồng ngực mình thu liễm móng vuốt, ngoan ngoãn ở trong lòng mình, hắn mới chịu thả cô ra.

Diệp Tiểu Yêu mềm nhũng ngã xuống đất, hắn lại đưa tay kéo cô về trong lòng, quay đầu nhìn về đám bạn xấu khiêu khích, Uông Vĩ Lan và Tạ Dụ Dương đã không thấy đâu.

Khương Lập Nguyên nhún vai xấu xa chớp mắt cười nói: "Năm phút 48 giây... Cậu đây là đói khát đến thế nào vậy! Lẽ nào mấy ngày nay chưa được phát tiết sao?"

Trương Di Thành nói bổ sung: "Uông Vĩ Lan còn chưa đầy ba phút đã về, Tạ Dụ Dương đưa cô ấy về rồi!"

Ánh mắt Lục Ly ảm đảm, đặt cô gái trong lòng mình về chỗ ngồi, quay lại bàn của mình. Khương Lập Nguyên ở phía sau thấp giọng phàn nàn: "Cậu cũng thật là, tuỳ tiện nói cái tên là được rồi, cớ gì phải chọn đại mạo hiểm! Cậu cũng biết rõ Vĩ Lan chưa từ bỏ ý định với cậu mà..."


Lục Ly có tai như điếc, kéo A Tương nói: "Mấy người tiếp tục đi, tôi đi trước!"

"Đừng mà, tôi còn có việc hỏi cậu!" Khương Lập Nguyên đoạt tay hắn từ trong tay A Tương, kéo đến chỗ hành lang.

Hắn còn chưa kịp mở miệng, Lục Ly liền giành nói trước: "Nếu như cậu còn muốn nói về Uông Vĩ Lan, thì không cần mở miệng, bằng không đừng trách tôi không nể mặt cậu!"

Khương Lập Nguyên cười khổ: "Cậu đã nói vậy, tôi còn dám nhắc sao? Nói chuyện chính sự với cậu, vị anh em cùng cha khác mẹ kia gần đây có hoạt động lớn, nữ vương nói sao với cậu? Nếu cần giúp thì cứ mở miệng, các huynh đệ ở đây sẽ đứng về phía cậu, sẽ không để hai người một mình tác chiến."

"Công việc quan trọng của công ty anh ta cứ mang đi toàn bộ, tôi không có vấn đề gì." Lục Ly bực dọc mà quay đầu, gắt gỏng nói: "Cậu biết tôi không có hứng thú với việc kinh doanh, tôi cũng không quan tâm việc Lục thị rơi vào tay người nào, lão già đó thích ai thì cứ cho người đó!"

"Cậu thì không sao nhưng nữ vương Lộ Lộ thì sao? Mấy năm nay chị ấy vất vả coi chừng giang sơn thay cho cậu, cậu không nhậm chức thì không phải tâm huyết của chị ấy đều bị đoạt đi rồi sao?"


Khương Lập Nguyên không chút khách khí cho hắn một quyền, tức giận nói: "Lục Ly, bây giờ cậu đã giải ngũ, nên gách vác tránh nhiệm của cậu, đừng có việc gì cũng giao cho Lộ Lộ. Chị ấy là con gái, mấy năm nay đã quá cực khổ rồi, cậu làm em trai không giúp chị ấy, vậy thì ai sẽ giúp?"

Nhắc tới Lục Lộ, lông mày Lục Ly lại nhíu lại, bắt chặt tay Khương Lập Nguyên hỏi: "Khoảng thời gian tôi đi Mỹ, Lộ Lộ đã xảy ra chuyện gì?"

Hai chị em họ trước giờ đều không có chuyện gì không nói với nhau, nhưng tối qua trở về, Lục Lộ đưa hắn đến cửa đại viện Lục gia thì đến điện thoại cũng chưa hề gọi đến, hắn lo lắng một ngày, luôn cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra mà mình không biết!





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.