Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn!

Chương 30: hiệu quả của việc trang điểm





"Không những ngủ, còn hôn! Tiểu Yêu đại thẩm thật là mau quên, cho dù cái gì cũng quên mất nhưng chắc cũng còn nhớ quần áo vẫn chưa trả tôi đúng chứ?"

Lục Ly đáng hận cười nói, vừa lái xe vừa chỉ trỏ cô: "Không nghĩ đến Tiểu Yêu đại thẩm trông nhỏ con xinh xắn, thân thể cũng khoẻ thật, ngày đó quấn trên người tôi như bạch tuộc, kéo cũng không chịu xuống.”

Hại tôi rục rịch ngóc đầu dậy, suýt chút nữa muốn làm thịt cô... Câu nói sau Lục Ly không có mặt mũi nào để dám nói ra, hắn cũng không hề nghĩ tới việc mình lại có phản ứng với vị đại thẩm này.


Nhưng những lời này đã khiến Tiểu Yêu không chấp nhận nổi, thì ra ngày đó người nhặt mình đem về nhà lại là tên vua lừa đảo này, nghĩ đến buổi sáng hôm đó mình tỉnh dậy trong tình trạng loã thể, nằm trên giường, vậy không phải nghĩa là cái gì cũng bị hắn xem hết rồi sao?

A a, cô không muốn sống nữa!

"Thế nào? Đại thẩm, tôi cũng đã chứa chấp cô một đêm, lại hầu hạ cô tắm rửa, giả vờ làm bạn gái tôi đi! Đối phó xong với dì tôi thì coi như chúng ta đã thanh toán xong!"

Lục Ly xoi mói nhìn cô một chút, tóc quăn của đại thẩm nên kéo thẳng lên, đổi lại trang phục trẻ trung một chút, hoá trang thành thiếu nữ ngây thơ cũng không có vấn đề gì, khẩu vị của dì nhỏ chính là kiểu này, biết hắn có bạn gái rồi, sau này sẽ không nhét thêm cô gái nào nữa!

"Tôi... tôi..." Diệp Tiểu Yêu nói cà lăm, ở trên thương trường, dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng có thể ứng phó, nhưng chuyện này cô cũng không biết làm sao để cự tuyệt. Bộ quần áo giá trị không nhỏ còn đang ở nhà mình, rõ ràng nợ tình của hắn vẫn chưa trả, cô có lập trường gì mà từ chối chứ!

Lục Ly không chờ cô cân nhắc kỹ lưỡng, lái xe đến một viện thẩm mỹ, ném cô cho nhà thiết kế, dặn dò mình muốn thấy hiệu quả tốt nhất rồi ngồi một bên gọi điện thoại, báo dì nhỏ là anh bị kẹt xe, tối nay anh sẽ đến.


Diệp Tiểu Yêu khóc không ra nước mắt, nhìn thấy nhà thiết kế kéo thẳng tóc quăn của mình ra, cắt tóc mái cho cô, lại đưa cho cô một cái váy công chúa màu hồng nhạt đến học sinh cấp 3 cũng không dám mặc đưa cho cô thay.

Nhìn cô trong gương, trong lòng cô như có một vạn con ngựa cỏ bùn gào thét chạy qua, giả bộ ngây thơ cũng không cần phải như thế này mà!

"Lục thiếu, hiệu quả như vầy cậu thấy sao?" Nhà thiết kế ân cần mời Lục Ly qua, khoe khoang hiệu quả kinh người, có thể thay đổi thế giới của mình.

Lục Ly nhìn thoáng qua Diệp Tiểu Yêu liền giật mình, đây là vị đại thẩm kia sao? Làm sao giống như đổi thành một người khác vậy, tóc rủ dài xuống hai bên, tóc mái làm đôi mắt của cô trông to hơn, đen hơn, chiếc mũi cao xinh xắn, dưới váy ngắn là một cặp chân thon dài, dường như rất ít tiếp xúc với ánh mặt trời nên trắng nõn mềm mại, đôi chân mảnh nhỏ trắng tinh ấy mang giày cao gót làm lộ ra mắt cá chân nhỏ xinh xắn của cô.

Chỉ là, ánh mắt của hắn rơi vào cánh tay cô, còn có vết sẹo vẫn còn đỏ trên chân nhỏ ấy làm hắn ngẩn người, cô gái này làm gì mà bị thương nhiều vậy.

"Lục thiếu, mặc váy thì không thể giấu được vết thương này!"


Nhà thiết kế thấy hắn nhíu mày, nhanh chóng giải thích: "Tôi không biết trên người cô bị thương, nếu không tôi đổi lại cho cô ấy một lần nữa!"

"Còn không đi đổi nhanh lên!" Lục Ly gắt gỏng quát, quay đầu đi về một phía khác.

Cô gái ngốc này, chỉ có vài ngày không nhìn thấy lại khiến bản thân mình thảm như vậy, rốt cuộc là cô có đầu óc hay không? Chỉ là một thằng đàn ông, cần thiết hay không?





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.