Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn!

Chương 35: lại ngủ giường của cô





Lục Ly ngồi đợi khổ sở buồn chán, nhìn đồ đạc để giải trí trong phòng này cũng không có gì, dứt khoát nằm xuống bên cạnh cô, hai mắt nhắm nghiền.

Diệp Tiểu Yêu cảm giác giường lún xuống, nghiêng đầu nhìn thấy hắn nằm ở bên cạnh cô, cũng không thèm tranh đo với hắn, tên vua lừa đảo này sao lại thích làm gì thì làm vậy hả! Đau đớn làm cô nhanh chóng cảm thấy nhận thức mờ nhạt, cô lại ngủ.

Ngủ không biết bao lâu, Diệp Tiểu Yêu cảm giác người rét run, cô bất an giật mình, mò thấy một nguồn nhiệt, cũng không biết là cái gì, liền chui vào.


Lục Ly cũng ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác trong ngực có đồ gì đấy chen vào, cũng không thèm biết là gì, vô ý thức ôm lấy.

Kết quả, sáng hôm sau, Lục Ly theo đồng hồ sinh hoạt tỉnh dậy, trong lòng thấy có một con bạch tuộc quấn trên người mình, vài cọng tóc quăn còn đang tung bay dưới miệng mình.

Hắn nhìn xuống dưới, nhìn thấy trán của cô gái chạm vào cằm của mình, hàng lông mi dài theo hơi thở nhẹ nhàng mà lay động, đôi môi dính chút nước còn hé ra, lộ ra hai cái răng trắng tinh.

Lục Ly ngẩn người một cái, ý thức được tay mình còn đang ôm ngang hông cô, hắn theo bản năng đẩy cô ra.

Diệp Tiểu Yêu nhíu mày trở mình, quay về hướng ngược lại. Lục Ly cuống quít đứng lên, cúi đầu thấy cô sợ lạnh mà ôm lấy người, hắn bực dọc vuốt lại tóc, lấy chiếc chăn đơn dưới giường ném lên người cô rồi rời đi.

---


Diệp Tiểu Yêu rốt cuộc cũng tìm được việc làm, làm kế toán một công ty gia đình nhỏ, chỉ là phần công việc này lương rất thấp, so với cô dự đoán kém xa. Nhưng cô đã không còn lựa chọn nào khác, muốn giải quyết vấn đề sinh hoạt trước.

Còn chi phí cho mẹ, cô đang liên hệ Mạnh Bảo Oánh mấy lần rồi mà không có kết quả, bất đắc dĩ gọi cho Chu Mai Nhiêu, hẹn Mai Nhiêu ở một quán cafe gần Hồng Tường.

Tính toán đến giờ nghỉ trưa cho Mai Nhiêu, Diệp Tiểu Yêu chạy đến trước quán cafe trước, chỉ ngồi xuống không lâu thì thấy Mai Nhiêu vội vã đi đến, thấy cô, Mai Nhiêu đã tươi cười nói: "Diệp tỷ, gần đây thế nào rồi."

Diệp Tiểu Yêu tự cười trào phúng, lắc đầu đi thẳng vào vấn đề: "Mai Nhiêu, trong tay em có bao nhiêu? Chị muốn mượn chút tiền!"

Mai Nhiêu ngẩn người, nhớ tới thoả thuận ly dị không công bằng kia, lại hỏi: "Diệp tỷ, chị rất thiếu tiền sao? Quan tổng không phải trở về rồi sao? Sao chị không tìm anh ấy nói một chút!"

Nhắc tới Quan Quý Sâm, Diệp Tiểu Yêu lại nhớ đến sự tuyệt tình của hắn đêm đó, lắc đầu nói: "Đừng bàn tới hắn, em cho chị mượn hai vạn, chị sẽ tính tiền lãi cho em, ba tháng sau sẽ gửi lại cho em!"


"Diệp tỷ, chị sao lại xem em như người xa lạ vậy, tiền lãi gì đó đừng nói nữa! Chị gửi tài khoản cho em, em quay về sẽ gửi tiền cho chị liền!" Mai Nhiêu hào phóng nói.

"Được, cảm ơn em!" Diệp Tiểu Yêu viết tài khoản của mình ra, đưa cho Mai Nhiêu.

Mai Nhiêu đang muốn nhận lấy, thì một tay đã đưa ra đoạt lấy tờ giấy trước Mai Nhiêu. Hai người cả kinh, ngẩng đầu nhìn thấy Chu Uyển Như và Phạm Tư Dư đứng trước mặt, sắc mặt Mai Nhiêu nhất thời thay đổi, đứng dậy nơm nớp lo sợ kêu lên: "Cô họ!"

Chu Uyển Như lạnh lùng nhìn cô một cái, nhìn lướt qua tờ giấy rồi xé làm hai, ném lên mặt Diệp Tiểu Yêu, cười lạnh nói: "Diệp Tiểu Yêu, mất mặt đến nước này, cô đúng là mặt dày!"





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.