Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn!

Chương 43: cô chờ tôi





"Diệp Tiểu Yêu, cô muốn chết sao!" Lục Ly tung người nhào tới, chỉ là chưa tới gần, Diệp Tiểu Yêu đã nhanh chân chạy đến cửa, cô còn nghiêng đầu cười nói: "Lục thiếu, đi thôi, đi xem môi trường làm việc của anh!"

Lục Ly vồ hụt, tức giận đá bay một cái ghế bên cạnh, trừng mắt nhìn bóng lưng nhỏ nhắn đó mà nghiến răng nghiến lợi, cô gái này thật sự có khả năng khiến người khác tức chết, không đền mạng! Cô thực sự là đại thẩm bị khi dễ, không thể phản kích ở sân bay sao?

Nghĩ đến lời nói của Lộ Lộ, hắn lắc đầu, Diệp Tiểu Yêu, cô chờ tôi, trận này tôi không hoà với cô, tôi sẽ theo họ cô!


Lục Vĩ Lương thật là có tâm, sắp xếp phòng làm việc của Lục Ly cùng tầng với phòng của Lục Quân Viễn, hai cách cửa từ hành lang rẻ sang, quy mô giống nhau, công bằng.

Chỉ là Diệp Tiểu Yêu cùng Lục Ly đi tới, nhìn thấy nhân viên làm việc bên phía Lục Quân Viễn đều đang vội vàng, mà bên này Lục Ly đều nhàn hạ như không có việc gì, hai người vừa so sánh, Diệp Tiểu Yêu đã có chút hoài nghi về phòng nhân sự có chút bằng mặt không bằng lòng, lựa những người không có năng lực đều vứt sang bên này.

Lục Ly thật đúng coi mình như là đại thiếu gia, bình chân như vại, tay để chân túi quần, đôi mắt cũng đang nhìn hướng nào, nhìn hắn như người hầu, Diệp Tiểu Yêu dường như mới đúng là chính chủ.

Diệp Tiểu Yêu có chút bất đắc dĩ, đi tới chính giữa phòng, vỗ vỗ tay nói: "Xin chào mọi người, tôi là Diệp Tiểu Yêu, đây là trưởng phòng Lục - Lục Ly, từ hôm nay anh ấy sẽ phụ trách bộ phận này. Nửa giờ sau chúng tôi sẽ mở một cuộc họp nhỏ, trước hết xin mọi người tự viết một sơ yếu lý lịch, tóm tắt về chức vụ và công việc viết ngắn gọn vào đó, giúp cho trưởng phòng Lục hiểu rõ mọi người, cám ơn mọi người đã phối hợp!"

Các nhân viên nhìn nhau, thưa thớt trả lời lại rồi ngồi xuống.


Diệp Tiểu Yêu cười cười, kéo lấy Lục Ly tiến vào bên trong phòng làm việc của hắn.

Lục Ly vừa vào phòng đã ngồi vào ghế salon, vắt chân đánh giá phòng làm việc của mình. Phòng làm việc không tính là quá lớn nhưng cũng ngăn nắp sạch sẽ, có một phòng nghỉ ngơi, phía sau ghế giám đốc có một bức tường thuỷ tinh, ánh sáng xuyên qua chiếu sáng tốt.

Giá sách bên cạnh còn trống không, xem ra là mới mua, có chút qua loa!

Diệp Tiểu Yêu đặt tư liệu lên trên bàn, quay đầu nhìn thấy dáng vẻ lười biếng của hắn, tức giận đùng đùng bước tới, lúc đầu muốn quát to nhưng cũng không biết phòng làm việc này cách âm thế nào, không thể làm gì hơn là hạ giọng quát: "Lục Ly, anh tới đây để làm việc, không phải để làm thiếu gia, làm phiền anh có chút tác phong chuyên nghiệp được hay không?

Lục Ly nhếch mắt lên nhìn cô một cái, giễu cợt nói: "Tôi không chuyên nghiệp chỗ nào? Diệp đại thẩm nói gì làm đó, còn chưa đủ chuyên nghiệp sao?

"Anh gọi cái này là chuyên nghiệp sao?" Diệp Tiểu Yêu rất muốn đem toàn bộ tài liệu vứt xuống đầu hắn, nhớ tới tính khí của hắn, vẫn không đủ can đảm để làm.


Hít một hơi thật sâu, cầm tư liệu qua ngồi bên cạnh hắn nói: "Lục Ly, ông nội anh đối với anh có kỳ vọng rất lớn. Tôi đã xem qua tư liệu Lục thị, Lục Lộ trước đây làm rất tốt, anh thế chỗ chị ấy chắc cũng không muốn thành tích của chị ấy bị người khác cướp đi đúng không. Tôi mặc kệ anh ở ngoài quậy phá đến thế nào nhưng nếu đã vào Lục thị, chỉ mong anh phối hợp với tôi, nỗ lực làm tốt chuyện mình nên làm được không?"

"Tôi với việc buôn bán không có hứng thú!" Lục Ly sát lại gần, nhướng mày giễu cợt nói: "Lão gia dùng tiền mời cô đến làm việc, cô làm việc của mình là được, đừng quản lên đầu tôi!"

"Lục Ly!" Diệp Tiểu Yêu tức giận: "Có lẽ mục đích của anh là qua loa cho xong chuyện, nhưng tôi không phải! Tôi nhận tiền lương của Lục tiên sinh rồi thì phải làm tốt chuyện của mình! Anh nói anh đối với chuyện kinh doanh không có hứng thú, vậy xin hỏi anh hứng thú với chuyện gì? À, tôi quên mất, Lục thiếu không phải lo ăn lo uống, không làm gì cũng có người khác kiếm tiền cho anh đi tán gái! Nhưng anh có nghĩ tới không, so với những gì anh có thể làm, Lục Lộ có thể bị người khác chèn ép, Lục thị sẽ rơi vào tay của tên anh trai kia của anh, lúc đó anh có thể tiêu soái giống như bây giờ không? Thanh danh của anh cũng đáng mấy đồng, nhưng chút tiền này trong cái giới này anh chỉ giống như tên ăn mày, anh không để ý đến việc làm tên ăn xin nhưng anh nhẫn tâm để cho Lục Lộ đi theo anh làm tên ăn mày sao?"





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.