Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn!

Chương 45: không thích cô cười như vậy





" Diệp Tiểu Yêu, cô đừng có mà quá đáng! Cô biết rõ Lục thị cùng với tôi không cùng hướng, cô tại sao lại dám như vậy? Quan Quý Sâm ở bên kia bực bội kéo cà vạt ra.

"Vì sao tôi không dám?" Diệp Tiểu Yêu cười một cách tự nhiên: "Quan tổng hình như không xem kỹ bản thoả thuận ly hôn sao? Lúc anh ký nó đã từng nghĩ quá đáng với tôi chưa? Nếu như đối với anh tôi còn có chút khoan dung, tôi cũng sẽ không làm như vậy! Quan tổng, là do các người "chiếu cố" ép tôi đến bước đường này!"

"Khoan dung cái gì? Người nào ép buộc cô? Diệp Tiểu Yêu, cô nói rõ cho tôi! Đừng có hành động quái gỡ như vậy! Quan Quý Sâm nhíu mày hỏi.


"Haha, Quan tổng làm gì tự mình biết rõ, tôi đang dùng cơm, nói những chuyện xấu xa này sẽ ảnh hưởng khẩu vị của tôi, không nói nữa! Được rôi, vị hôn thê của Quan tổng mời tôi tham gia lễ đính hôn của hai người, lúc đầu tôi không có tiền mua lễ phục nên không thể tham gia. Hiện tại đến Lục thị làm việc có lương vào tay, Quan tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ ăn mặc thật đủ thể diện đén tham gia lễ đính hôn của các người. Quan tổng không cần gọi điện thoại cho tôi nữa, cứ vậy đi, tạm biệt!" Cô cúp điện thoại, thuận tay đập máy xuống bàn.

Ngẩng đầu thấy Lục Ly đang chăm chú nhìn cô.

Diệp Tiểu Yêu vô tình nhíu mày hỏi: "Làm sao?"

"Tôi không thích cô cười như vậy..." Lục Ly không đầu không đuôi mắng một câu, đứng dậy đi ra ngoài.

Diệp Tiểu Yêu nhìn hắn còn dư lại hơn phân nửa chén cơm, có chút không hiểu làm sao, người này lại tức cái gì chứ?"


"Diệp Tiểu Yêu..." Quan Quý Sâm gọi thêm mấy cuộc, bên kia đều tắt máy, rốt cuộc không nhịn được ném điện thoại xuống đất, bực mình vuốt tóc lên, ấn vào tai nghe bluetooth: "Tư Dư, em kêu Chu Mai Nhiêu đến phòng làm việc của anh một chút!"

Một lúc sau, Phạm Tư Dư đi đến, cười nói: "Sâm, bây giờ đến giờ ăn cơm rồi, anh tìm Mai Nhiêu làm gì? Đi thôi, chúng ta cũng nên đi ăn cơm, anh không đói bụng, cũng không nên để bảo bảo của chúng ta đói chứ!"

Cô không nói thêm câu nào kéo Quan Quý Sâm, mặc áo khoác cho hắn rồi kéo hắn đi ra ngoài. Hai người ra ngoài dùng bữa, nhìn thấy thời gian còn sớm, Phạm Tư Dư liền kéo Quan Quý Sâm đến cửa hàng lấy lễ phục của mình.

Quan Quý Sâm tâm tình không tốt, vẫn luôn trầm mặc, Phạm Tư Dư cũng không để ý đến hắn, cầm lễ phục vào phòng thử đồ. Quan Quý Sâm có chút bực dọc ngồi một bên, bỗng nhiên hắn thấy một cô gái giống Diệp Tiểu Yêu đang kéo cánh tay của một người đàn ông vào trong cửa hàng quần áo nam.

Quan Quý Sâm theo bản năng đứng dậy, đi tới. Chỉ thấy Diệp Tiểu Yêu ở trong cửa hàng quần áo nam chọn đồ, thỉnh thoảng cầm đồ đặt lên người đàn ông kia ướm thử, anh ta đưa lưng về phía hắn, Quan Quý Sâm không nhìn rõ mặt, chỉ cảm thấy vóc dáng của người này rất cao lớn, hình như còn cao hơn hắn.

Bạn trai cô sao? Vừa nghĩ tới nhanh như vậy Diệp Tiểu Yêu đã có người đàn ông khác. Trong lòng Quan Quý Sâm có chút không được tự nhiên không cách nào nói rõ, thật giống như đồ vật của mình bị người khác đoạt mất, hắn nhịn không được kêu lên: "Diệp Tiểu Yêu!"


Diệp Tiểu Yêu cùng người kia xoay đầu lại nhìn, Quan Quý Sâm nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông đó, liền nhớ tới chuyện tại quán cafe sân bay hôm ấy, lúc đó hắn cùng Phạm Tư Dư ngồi cùng bàn với anh ta, Phạm Tư Dư còn bị khuôn mặt của người này hấp dẫn.

"Yo, đây không phải là Quan tổng sao? Trùng hợp vậy sao, anh cũng tới mua đồ à!" Diệp Tiểu Yêu cười nhạt, đưa quần áo trong tay cho người đàn ông: "Anh đi thử đi, bộ này chắc là hợp với anh!"

"Hắn là ai vậy? Sao không giới thiệu một chút?" Quan Quý Sâm có chút khiêu khích đi tới trước mặt người đàn ông này, lạnh lùng giễu cợt nói: "Nhanh như vậy đã có bến đỗ mới, Diệp Tiểu Yêu, không nghĩ tới cô lại rất có bản lĩnh nha?"





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.