Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn!

Chương 47: có bệnh sớm trị





Lục Ly lạnh lùng nhìn lướt qua Quan Quý Sâm, Quan Quý Sâm như thần xui đất khiến gật đầu, Phạm Tư Dư vô cùng cao hứng mà cầm cà vạt đi tính tiền. Nhân viên cửa hàng khó xử nhìn Lục Ly, lại nhìn Quan Quý Sâm, không biết làm sao.

Sắc mặt Diệp Tiểu Yêu cũng biến sắc, khẩn trương nhìn về phía Lục Ly, rất sợ vị đại gia này không cao hứng liền ra tay đánh đập tàn nhẫn.

Đang rầu rỉ thì quản lý trong tiệm lập tức bước tới nói: "Lục thiếu, mời cậu sang bên đây, sáng nay chúng tôi mới vừa ra một đợt hàng mới, tôi đem ra cho cậu lựa lần nữa vậy!!"


Phạm Tư Dư nghe như vậy, tiền cũng không thanh toán, lớn tiếng nói: "Có hàng mới sao không mang ra, các người làm ăn kiểu gì vậy, mau mang ra cho chúng tôi chọn trước!"

Quản lý có chút phản cảm nhìn cô ta một cái, đúng mực nói: "Xin lỗi, những hàng mới kia là chủ cửa hàng chúng ta giữ lại tặng người, không bán!"

"Nói không bán sao lại bán cho hắn, lẽ nào hắn ta là tình nhân của chủ tiệm các người sao?" Phạm Tư Dư vì muốn hạ thấp Diệp Tiểu Yêu, nói năng cũng không để ý.

Sắc mặt quản lý có chút khó coi, đang muốn nói gì, nhưng Lục Ly ngả ngớn tới gần Phạm Tư Dư, thổi nhẹ lên tai cô ta một cái, ái muội mà thấp giọng nói: "Tiểu thư nói như vậy là có hứng thú với tôi đúng không? Muốn để cho tôi ở cạnh cô cũng không phải không thể...."

Môi hắn lướt qua vành tai Phạm Tư Dư, Phạm Tư Dư chỉ thấy một dòng điện chạy qua toàn thân, mặt nhất thời đỏ rầm, không để ý Quan Quý Sâm ở đây mà nhìn chằm chằm Lục Ly.

Lục Ly nhìn thấy vẻ tham lam trong mắt cô ta, khinh bỉ cười lạnh một tiếng, Quan Quý Sâm tại sao lại kiếm một cô gái háo sắc như cô ta chứ!

Ánh mắt hắn càn rỡ đánh giá Phạm Tư Dư, đặc biệt là bộ váy hai dây của cô ta. Ánh mắt sát lại gần khiến cho Phạm Tư Dư theo bản năng ưỡn ngực, khoe khoang vốn liếng của mình.


Diệp Tiểu Yêu ở bên cạnh thấy vậy, còn đỏ mặt thay Quan Quý Sâm. Câu dẫn đàn ông, không thể không nói vị Phạm tiểu thư này thật đáng bị coi thường nha!

Từ góc độ Quan Quý Sâm nhìn không thấy cảnh này, cho dù hắn có nhìn thấy cũng không có tâm trạng xem, ánh mắt của hắn nhìm chằm chằm Diệp Tiểu Yêu, lửa giận trong mắt đều bị Diệp Tiểu Yêu đốt cháy lên rồi. Cô gái này trước đây mỗi ngày đều vây quanh mình, chỉ cần chỗ nào có hắn, ánh mắt đều sẽ không dừng lại trên người đàn ông khác, cách đây mới bao lâu, trong mắt cô không còn có hắn ư?

Không nhìn hắn không nói, còn giống như cô gái háo sắc nhìn chăm chú tên kia. Vừa nghĩ tới cô dùng tiền của mình nuôi tiểu bạch kiểm, hắn liền hận không thể lôi cô ra nghiêm khắc quở trách một trận.

Lục Ly nhìn từ đầu đến chân lại nhìn từ chân đến đầu, chỉ nhếch môi cười nói: "Đáng tiếc mặt hàng như cô chỉ làm tôi chướng mắt, cho cũng không cần!"

Phạm Tư Dư nhất thời tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, không chút lưỡng lự, liền tát một bạt tai về phía Lục Ly.

Lục Ly làm sao để cho cô ta tát mình, bắt lấy tay cô ta, lạnh lẽo nói: "Muốn động thủ sao? Cũng không nhìn thử xem mình có bao nhiêu cân lượng, trò đùa bỡn này cũng không tới phiên cô!"


"Ly!" Diệp Tiểu Yêu thấy tình thế không ổn, nhanh chóng lên kéo hắn lại: "Đừng như vậy, người ta mang thai long chủng(1), nếu có sơ xuất gì sẽ trách ngược lại đấy!"

(1) mang thai con của vua.

Quan Quý Sâm cũng chạy tới, Lục Ly vừa thả tay ra, Phạm Tư Dư liền ngã vào lòng Quan Quý Sâm, tức giận kêu to: "Sâm, báo cảnh sát, bọn họ đánh người... Em muốn bắt bọn họ ngồi tù!"

Cái này là kẻ trộm còn hô to có trộm sao? Diệp Tiểu Yêu bật cười, quay đầu nhìn dáng vẻ kiêu ngạo, phách lối hướng về phía nhân viên cửa hàng hét to: "Các người đều thấy đó, là hắn đánh tôi, lát nữa các người phải làm chứng cho tôi!"





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.