Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn!

Chương 7: một lũ khốn nạn





Diệp Tiểu Yêu toàn thân ướt đẫm bước đi trong mưa, từng chiếc taxi đi ngang qua cô, cô làm như không thấy. Trong đầu không ngừng hiện lên cảnh vừa rồi, từng tin nhắn biến thành lời thuyết minh, biến thành từng tình tiết cụ thể...

Cô thấy đầu óc của mình sắp bị những thứ này chen vỡ, nghĩ tiếp dường như sẽ nổ tung, cô dừng bước, ngừa đầu lên trời mưa to gầm lên: " Quan Quý Sâm... Tên khốn nạn... Cái tên cực khốn nạn kia.... A....A... A.... Tôi sẽ không yêu anh nữa... Anh đi chết đi!..."

Thoải mái mà kêu lên hồi lâu, cô lau nước mắt hoà với nước mua, nắm chặt nắm tay cổ vũ chính mình: "Diệp Tiểu Yêu, không có Quan Quý Sâm, mày cũng đã sống 20 năm rồi, sau này không có hắn, mày vẫn phải sống tiếp thật tốt, mày phải sống tốt hơn nữa, mày nhất định làm được.


Chỉnh lý lại tâm trạng cua rmình xong, Diệp Tiểu Yêu định đón một chiếc xe đến chỗ bạn thân Mạnh bảo Oánh, nhưng liên tiếp đón mấy xe, họ đều thấy cả người cô ướt sũng nên cũng không dừng lại, liền chạy đi luôn. Cô cắn răng, tức giận mắng to: "Quan Quý Sâm đã khi dễ tôi, ngay cả các người cũng khi dễ tôi sao? Khốn nạn, đều là một lũ khốn nạn..."

Nhưng mặc kệ cô mắng bao nhiêu đi nữa, những chiếc taxi vô tình này vẫn chạy ngang qua người cô, người nào cũng không chịu dừng lại vì cô gái chật vật này.

Quan Quý Sâm như đưa đám, bất đắc dĩ ngồi tại trạm xe buỷ, gọi điện cho Mạnh Bảo Oánh, điện thoại nhận được giọng nói trong hộp thư thoại, Mạnh Bảo Oánh nhắn lại nói là đã đi Châu Âu. Diệp Tiểu Yêu yên lặng cúp điện thoại, suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thể gọi điện cho trợ lý của mình Chu Mai Nhiêu.

Mai Nhiêu là con gái nuôi của biểu thúc của Quan Quý Sâm, dung mạo rất thanh tú, có chút hướng nội, vào công ty là do Diệp Tiểu Yêu dẫn dắt. Cô dường như đang ngủ bị đánh thức, giọng nói mông lung còn có chút tức giận: "Alo, ai vậy?"

"Là chị, Tiểu Yêu! Chị đang ở sân bay, không đón được xe, em có thể đến đón chị hay không?" Diệp Tiểu Yêu cười nói: "Xin lỗi, đã trễ thế này còn làm phiền em!"


"Trời, Chị Dung, sao chị lại trở về... ba giờ sáng?" Mai Nhiêu cả kinh, tỉnh dậy, trở mình một cái, liền hỏi: "Chị đang ở đâu, em lập tức tới ngay."

Diệp Tiểu Yêu báo vị trí của cô, để điện thoại xuống, giờ cô mới ý thức được có điều không đúng, Mai Nhiêu vì sao không hỏi tại sao chị không gọi điện cho Quan Quý Sâm, lẽ nào cô đã sớm biết chuyện của Quan Quý Sâm và Phạm Tư Dư sao?

Tâm chợt lạnh lại, chuyện này mọi người đều biết, đều lừa gạt mình sao?

Nhưng cho dù những người khác lừa gạt cô thế nào cô cũng mặc kệ, Mai Nhiêu là do chính tay cô dẫn dắt, cô tự thấy bản thân mình đối với cô ấy không tệ, vì sao cô ấy một chút tin tức cũng không nói cho mình biết.

Diệp Tiểu Yêu suy nghĩ miên man, cũng không biết qua bao lâu, mới nhìn thấy chiếc Polo nhỏ của Mai Nhiêu dừng trước mặt mình, cô dừng xe liền đi xuống, nhìn thấy toàn thân Diệp Tiểu Yêu ướt nhẹp, nhất thời ngây ngẩn cả người, nửa ngày mới lắp bắp nói: "Chị Dung,... chị... chị sao lại thành như thế này? Xảy ra chuyện gì vậy?"


Diệp Tiểu Yêu nhìn chằm chằm cô không nói lời nào, Mai Nhiêu chột dạ bước đến, tránh ánh mắt của cô, giúp cô xách hành lý.

Diệp Tiểu Yêu kéo hành lý lui về phía sau hai bước, vẫn như cũ nhìn chằm chằm cô.

Mai Nhiêu muốn khóc, cúi đầu ấp úng nói: "Chị Diệp, chị,... chị biết hết rồi sao?"





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.