-
chú
cứ để người khác gọi cháu dậy là được mà- nó ngồi dậy dụi dụi mắt trông như con
mèo thật đáng yêu.
-
Tôi
mang lên giám sát xem cô ăn uống thế nào chứ tôi vừa đi mấy ngày mà cô đã trở
thành cái xác khô nhỡ cô có mệnh hệ gì tôi sao ăn nói được với gia đình cô đây-
anh muốn tận mắt thấy nó ăn nhưng vẫn còn cứng miệng không chịu thừa nhận.
-
Chú
không cần phải lo, chỉ một chút đó có là gì đâu- nó cũng linh hoạt trở lại. có
lẽ anh đã về nên nó cũng thấy vui hơn nhiều. nó ngồi dậy cầm thìa định ăn thì
ngưng lại
-
Sao
thế?-anh hỏi.
-
Mấy
món này hình như béo quá cháu nhìn thấy nhưng không ăn được- nó nhăn mặt, có lẽ
do mệt nên khẩu vị của nó cũng không như mọi hôm
-
Đó
toàn là món cô thích mà- anh nói vì đã dặn mọi người nấu những món đấy cho nó.
-
Nhưng
hôm nay cháu không thích tí nào cả- nó buông thìa lắc đầu nguây nguẩy như nũng
nịu
-
Đợi
tôi, đúng là được voi đòi tiên mà- anh bưng đồ ra ngoài rồi lao xuống bếp nấu
gì đó cho nó. Anh lo lắng khi thấy nó giờ đến ăn cũng không ăn được nên đích
thân làm cho nó một món không dầu mỡ. thấy anh vào bếp đám người làm không thể
không ngạc nhiên, ông quản gia hốt hoảng chạy vào bếp
-
-
thiếu gia cần gì cứ sai người là được rồi không cần phải đích thân xuống bếp
đâu.- ông quản gia thành khẩn
-
Không
sao, tôi muốn tự nấu cho cô ấy, dù sao món này cũng đơn giản mà- anh cười với
ông quản gia.
“Cái gì ? thiếu gia đang cười ư”- đó
chính là suy nghĩ của mọi người trong nhà lúc này vì trong thời gian họ ở đây
anh chưa từng nở nụ cười hạnh phúc này bao giờ vậy mà hôm nay anh vào bếp tự
nấu ăm cho nó lại còn rất vui vẻ nữa chư đúng là mặt trời mọc đằng tây mà- đám
người làm xì xào.
-
đó
được gọi là sức mạnh tình yêu- một cô say đắm nói. Tình yêu của hai người đã
làm thay đổi cả trái tim băng giá của thiếu gia rồi- cô ta nói như thể nhiêm
quá nhiều phim ảnh
-
thì
ra là vậy- cả nhóm gật gù cho là có lí
anh thì vui vẻ ngồi đợi nồi trên bếp
chín. Sau gần một tiếng anh cũng hoàn thành cái món mà anh kì công tìm hiểu để
nấu cho nó- món cháo trắng.
-
cô
ăn đi- anh vui vẻ bưng bát cháo trắng đến bên nó
-
chú
tự mình nấu sao?- nó đoán vì từ đó tới giờ không thấy anh đâu
-
đúng
vậy nên cô phải ăn hết đó- anh tự mãn
-
thế
thì phải xem nó có vị thế nào đã- cô nhớ lại bữa cơm buổi trước
-
yên
tâm tôi không cho gì vào mà nên không có vị lạ đâu- anh nói
-
á,
bỏng quá- nó múc thìa cháo đưa lên miệng không kịp thổi
-
đúng
là hậu đậu- anh ngồi xuống giành thìa cháo từ tay nó đưa lên miệng thổi. này-
anh đưa thìa cháo tới miệng nó
-
cháu
có thể tự mà- nó đỏ mặt ngại ngùng
-
thôi
đi, để tôi không thì cô lại dát vì bỏng đấy- anh kiên quyết
-
không
cần mà- nó đang xấu hổ nên cũng găng lên
-
nào-
anh kiên quyết
- nó im lặng ăn thìa cháo mà anh dút một cách
ngoan ngoãn
-
Phải
ngoan như thế chứ- anh cười và tiếp tục múc cho nó một thìa khác
-
Thế
nào có đỡ hơn bữa trước không?- anh hỏi
-
*
gật đầu*- hôm nay nó chẳng thể nói. Chỉ là cháo trắng thôi sao nó thấy ngọt thế
nhỉ? phải chăng nó đang hạnh phúc. Ước chi nó sẽ mãi được sống trong thời khắc
này.
Anh đút cho nó cho tơi khi nó ăn hết
bát cháo mới thôi, còn nó cũng ngoan ngoãn đón nhận sự ân cần của anh một cách
rất hạnh phúc nhưng vẻ mặt lúc nào cũng tỏ ra khó chịu.