Lâm Miểu vui mừng nhìn Giang Tu Nhân, cô lặng yên nắm chặt tay chồng, dừng bước lại: “Ông xã, em cũng chưa nói cám ơn anh đã luôn nắm chặt tay em. . . . . . Còn có, em yêu anh. . . . . .”
Giang Tu Nhân ôm vợ vào trong ngực, cẩn thận không đè lên bụng vợ, ngoại trừ hai mắt lập tức đỏ hồng, Giang Tu Nhân không biết mình còn có thể nói gì. . . . . .
Những cô gái kia đã rời xa cuộc sống của Lâm Miểu, cô vuốt ve bụng, là bé cưng cứu vớt cuộc sống của cô, Giang Tu Nhân sẽ không còn những ý nghĩ muốn săn bắt con mồi nữa, đôi mắt anh nhìn vợ bình thản, thỏa mãn như vậy. Hiện tại Giang Tu Nhân và Lâm Miểu là một đôi vợ chồng rất bình thường trên đời, không hề có nghi kỵ, không hề tính toán với nhau, không hề so đo được mất. . . . . .
Giang Tu Nhân và Lâm Miểu ở đại sảnh xem TV, trên TV phát tin tức Giang Nam thị sát tại huyện Đào Viên. Lâm Miểu vuốt ve bụng to: “Con gái, nhìn thấy không? Đây là ông của con, ông tuyệt quá ha! Con trưởng thành cũng phải trở thành người có cống hiến lớn cho xã hội như ông vậy. Đừng học theo ba của con. . . . . .”
Giang Tu Nhân và toàn thể Giang gia: “. . . . . . . . . . . . . . . . .”
Lời còn chưa dứt, Lâm Miểu cảm thấy dưới thân ướt át. . . . . . Sắc mặt của cô thay đổi: “Ông xã, hình như bé cưng muốn lập tức đi ra học anh. . . . . .”
Vẫn là Quý Nhiên và Hạng Nghê có kinh nghiệm, dự tính ngày sinh của Lâm Miểu là tuần sau, xem ra hiện tại sinh sớm. Hai người tỉnh táo mà phân phối công việc, không đếm xỉa đến Giang Tu Nhân tay chân lạnh buốt cùng và Giang Nam hóa đá, vội vàng nâng Lâm Miểu lên xe.
Giang Tu Văn nhìn thấy em trai như vậy, biết em mình lo lắng, anh kéo tay em trai: “A Nhân, chúng ta cũng đi thôi, lên xe với bọn họ luôn.” Giang Tu Nhân cơ hồ chỉ biết theo sát phía sau Giang Tu Văn, đầu của anh đều là ‘ong ong’, không thể suy nghĩ được gì. Giang Tu Văn đành phải cầm lấy điện thoại thông báo cho ba mẹ Lâm Miểu: “Bác Lâm, con là A Văn, Lâm Miểu sắp sinh, bây giờ chúng con đến bệnh viện.”
Hoàng Dĩnh vội vàng đoạt lấy điện thoại của chồng: “Cái gì? Sinh sớm sao? A Nhân đâu?”
Mọi người đến bệnh viện, Lâm Miểu đã bị đẩy vào phòng sinh, Giang Tu Nhân bị động được hộ sĩ thay đổi y phục chạy đến bên người Lâm Miểu, Lâm Miểu đã bắt đầu đau bụng sinh, cô cảm thấy mình sắp chết đến nơi. . . . . . Nhìn thấy biểu lộ vẫn tắt điện của Giang Tu Nhân, cô vừa tức vừa nôn nóng.
Giang Tu Nhân nhìn thấy Lâm Miểu như vậy, lúc này mới sống lại, anh vội vàng ngồi xổm bên người Lâm Miểu, cầm tay vợ: “Miểu Miểu, Miểu Miểu của anh. . . . . . Anh có thể giúp gì cho em không?”
Lâm Miểu trợn mắt một cái, vừa tức vừa vội, lại bắt đầu đau bụng sinh rồi, cô chưa kịp nói chuyện. Lâm Miểu nắm lấy tóc Giang Tu Nhân, nhưng mà tóc của Giang Tu Nhân quá ngắn, Lâm Miểu bắt không được, cô dứt khoát cầm lấy tay Giang Tu Nhân không chút do dự cắn chặt: “Đồ ngốc! Anh tỉnh táo cho em! Cuống rốn của con gái chúng ta, anh đã nói là muốn đích thân cắt bỏ mà!”
Giang Tu Nhân bị đau nhìn vợ, nói: “Bà xã, anh sợ. . . . . .” Giang Tu Nhân hôn mê bất tỉnh thành công. . . . . . Anh được hộ sĩ đỡ ra phòng sinh, Quý Nhiên và Hoàng Dĩnh liếc qua Giang Tu Nhân, cũng không thèm để ý đến anh nữa.
Đứa bé không hành hạ Lâm Miểu quá lầu, tiếng khóc to truyền ra rõ ràng. Chủ nhiệm khoa phụ sản cười híp mắt nói: “Bí thư Giang, chúc mừng ngài, là cậu nhóc mập mạp nặng 8 cân[1]. Con dâu và cháu của ngài đều rất khỏe mạnh.”
[1] 1 cân = ½ kg
Giang Tu Nhân nghe được, lập tức trả lời: “Bác sĩ, ông lầm rồi, con của tôi là con gái.”
Giang Tu Nhân xông vào phòng sinh, nắm tay Lâm Miểu, nước mắt dàn dụa đầy mặt: “Bà xã, khổ cực cho em. . . . . .” Giang Tu Nhân nghẹn ngào không thể nói nên lời.
Lâm Miểu suy yếu chớp mắt: “Ông xã, có phải bác sĩ lầm không, các bà ấy nói là con trai. . . . . .”
Hoàng Dĩnh sờ sờ đầu con gái: “Hai người các con thật đúng là trời sinh một đôi. . . . . .”
Giang Tu Nhân một mực nắm chặt tay Lâm Miểu: “Bà xã, không sao, chúng ta tiếp tục cố gắng là được. Anh có lòng tin.”
Lâm Miểu không nói gì chỉ thiếp đi . . . . . Cô quá mệt mỏi. . . . . .
Rốt cuộc đã sinh thuận lợi, hơn nữa Lâm Miểu tuổi trẻ, tình trạng thân thể không tệ, ngày hôm sau Lâm Miểu mở mắt ra có thể nhìn thấy con trai nằm ở trên giường nhỏ bên cạnh mình, hai tay Giang Tu Nhân một mực nắm lấy tay Lâm Miểu, con ngươi đang nhìn chằm chằm vào con trai không chớp mắt, ánh mắt kia làm cho Lâm Miểu sợ hết hồn.
Hai mắt liếc sang vợ, Giang Tu Nhân cười ngọt ngào: “Bà xã, em đã tỉnh. Còn đau không?”
Lâm Miểu lắc đầu: “Anh không nghỉ ngơi sao? Làm sao chịu được?”
Giang Tu Nhân đặt tay vợ lên môi mình: “Bà xã, đừng lo lắng cho anh, mẹ đều nói anh sung sức như gà đá, không sao đâu. Đang quan sát con trai, phát hiện nó đặc biệt giống em, thật xấu.”
Giang Tu Nhân: “Bà xã, tên thân mật của con trai gọi là Ngưu Ngưu nha, em xem kiên cường thế, còn tra tấn vợ của anh như vậy, không phải trâu thì là cái gì?”
Con trai của Giang Tu Nhân chẳng những nhiều thêm một cái linh kiện hơn con gái, ăn cũng nhiều hơn những đứa trẻ khác, đầu cũng lớn hơn. Trắng trẻo mập mạp, đúng là một phiên bản của Giang Tu Nhân. Theo lời Quý Nhiên nói, là không cần dán tem cũng có thể gửi đến Giang gia.
Lâm Miểu không được như thuộc hạ của Giang Tu Nhân nói có thể nuôi một lúc ba đứa, sữa của cô cung cấp cho một đứa còn không nổi. Giang Tu Nhân tà ác nói: “Bà xã của tôi dáng người rất tốt, nhưng chỉ là vật trang trí, có thể xem, có thể sờ, nhưng không thể dùng.” Chu Vĩnh Hạo đành phải vội vàng gởi tới cho con trai Giang Tu Nhân rất nhiều ‘sữa bột xx’ của Nhật Bản, đây là sữa bột mà thế giới công nhận có thành phần giống với sữa mẹ nhất.
Hiện tại Giang Tu Nhân tương đối thuần thục với công việc pha sữa bột này, buổi tối con trai vừa khóc, anh sẽ ngồi bật dậy, ôm con trai để Lâm Miểu cho Ngưu Ngưu bú, anh tức thì đi rót sữa bột, sau khi rót sữa xong, Lâm Miểu cũng gần hết sữa, sau khi nhìn sắc mặt của Ngưu Ngưu không thay đổi thì nhét bình sữa vào trong miệng con trai . . . . . .
Ngưu Ngưu ngày đêm đảo lộn thành công làm cho ba mẹ mình gầy 20 cân trong vòng một tháng. Nhìn gò má của Giang Tu Nhân lõm vào, Lâm Miểu rất đau lòng.
Lâm Miểu đuổi Giang Tu Nhân xuống dưới lầu ngủ, bởi vì ban ngày Lâm Miểu có thể ngủ bù, nhưng Giang Tu Nhân còn phải đi làm. Buổi tối, chị Nguyệt ở lại trong phòng với Lâm Miểu, lúc Ngưu Ngưu bắt đầu khóc, Giang Tu Nhân cự tuyệt đi xuống dưới lầu mà xông lên lầu hai: “Bà xã, anh nghe thấy Ngưu Ngưu đang khóc. . . . . .” Tức thì thuần thục pha sữa bột.
Giang Tu Nhân và Lâm Miểu chỉ ở riêng một buổi tối lại trở về gian phòng trên lầu của mình.
Vào bữa tiệc trăm ngày của Ngưu Ngưu, Giang Tu Nhân và Lâm Miểu ôm Ngưu Ngưu mập mạp xuất hiện trên yến hội, hai người cảm khái nói: “Thời thời khắc khắc tự thân tự lực mà nuôi con nhỏ là phương pháp giảm béo tốt nhất.”
Hai người ôm bé cưng, Giang Tu Nhân mỉm cười, cười đến lông mày cong cong, thứ gọi là hạnh phúc đang chảy trong huyết mạch của anh, làm cho anh từ thân thể đến trái tim, từ trong ra ngoài đều tràn đầy vui vẻ. Thế giới rộng lớn, biển người mênh mông, bọn họ trong nghìn vạn người tìm được nhau, hiểu nhau yêu nhau, không rời không bỏ, tình thâm sâu nặng. Chẳng những có kinh thiên động địa, còn có tế thủy trường lưu (Kiên trì, mãi mãi bên nhau). Từ đó nắm tay xem hoa nở hoa tàn, nhìn mặt trời xuống núi mặt trăng mọc lên, cho dù năm tháng có rét cắt da cắt thịt, nhân gian thế sự vô thường, đều có nhau bên cạnh làm bạn sưởi ấm cho nhau. Cùng người nguyện thệ (thề nguyền), tay nắm trăm năm.
11 năm trước, Giang Tu Nhân gặp Lâm Miểu trong hôn lễ của anh trai, nhìn vào đôi mắt rất sâu của cô liền từ đó rơi vào tay giặc. Bọn họ đều có vận may ba đời! Chỉ biết dùng hết cuộc đời để yêu. . . . . .