Dung Hoa Tựa Cẩn

Chương 21: Cố nhân (1)



Edit: nguyetduongv


Bên ngoài linh đường vang lên tiếng bước chân ồn ào.


Hứa Cẩn Du bất động thanh sắc kéo Hứa Trưng lui về phía sau vài bước, vừa lúc thối lui vào trong một góc của linh đường. Xảo diệu che lấp thân hình.


Hứa Trưng đùa giỡn thấp giọng nói:


“Người khác đều cướp lấy cơ hội tiến lên nịnh bợ lấy lòng, huynh muội chúng ta lại trái ngược, đi trốn ở góc phòng thế này.”


Hứa Cẩn Du nửa thật nửa giả đáp:


“Nếu không phải sợ chọc mọi người chú ý, muội đã sớm chạy ra chỗ khác rồi.”


Nàng nửa điểm cũng không muốn nhìn thấy Tần Vương.


Hứa Trưng không nhịn được bật cười, trấn an nói:


“Muội đừng quá khẩn trương. Huynh tuy chưa từng gặp qua Tần Vương điện hạ, nhưng cũng đã nghe nói qua về việc Tần Vương điện hạ chiêu hiền đãi sĩ thanh danh rất tốt, chắc sẽ không khó ở chung. Hơn nữa chúng ta cũng không có ý định lôi kéo làm quen, có gì phải lo lắng đâu.”


Chỉ mong Tần Vương đừng chú ý đến huynh muội bọn họ mới tốt. Hứa Cẩn Du tùy ý kéo kéo khóe môi.


Đoàn người đi vào linh đường.


Nam nhân đi phía trước tướng mạo tuấn lãng, khí chất hiên ngang. Luận tướng mạo, nam nhân tuy sánh không kịp Kỷ Trạch mặt như quan ngọc, nhưng lại nhiều hơn một phần quý khí cao cao tại thượng và khí độ thong dong.


Nam nhân này, chính là Tần Vương Mộ Dung Diệp.


Phu nhân trẻ tuổi đứng bên phải Tần Vương là Tần Vương phi Lý thị, một thân hoa phục dung mạo mỹ diễm. Bên trái Tần Vương là một thiếu nữ chừng mười bốn lăm tuổi. Thiếu nữ mặc cung trang màu hồng phấn, trời sinh cho một khuôn mặt đáng yêu, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn linh hoạt, cái mũi thanh tú, môi đỏ hình thoi, trên má có hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, trông có vẻ nghịch ngợm khả nhân.


Thiếu nữ này là muội muội cùng một mẹ với Tần Vương, Đại Yến triều An Ninh công chúa Mộ Dung Tương.


Huynh muội Tần Vương đều do Kỷ Hiền Phi sinh ra, Uy Ninh Hầu Kỷ Hoằng là cữu cữu ruột thịt của bọn họ, quan hệ tự nhiên thập phần thân mật. Cố thị chết bệnh, Tần Vương và An Ninh công chúa cùng nhau đến Hầu phủ phúng viếng, cũng ở tình lý bên trong.


Trường hợp hôm nay không thích hợp náo nhiệt hàn huyên, chúng nữ quyến có quen biết Tần Vương phi cũng chỉ gật đầu coi như chào hỏi.


Huynh muội Hứa Cẩn Du hai người trốn ở góc phòng, cùng đám người Tần Vương cách xa không ít, quả nhiên không làm cho Tần Vương chú ý.


Tần Vương đi đến phía trước quan tài, thần sắc nghiêm nghị phúng viếng một lát. Lúc sau, lại vỗ vỗ bả vai của Kỷ Trạch, thấp giọng thở dài:


“Ngọc Đường, người chết không thể sống lại, đệ hãy nén bi thương.”


Kỷ Trạch thần sắc đờ đẫn lên tiếng, một bộ dáng bi thương gần như chết lặng. Dừng ở trong mắt mọi người, nghiễm nhiên là một trượng phu đau lòng thê tử chết bệnh, một nam nhân có tình có nghĩa.


Nếu không phải Hứa Cẩn Du đã biết bản mặt thật của hắn, chắc chắn cũng sẽ bị che mắt.


Hứa Cẩn Du ngước mắt nhìn Kỷ Trạch một cái.


Hứa Trưng nhạy bén bắt được một tia lạnh lùng chợt lóe rồi biến mất trong mắt Hứa Cẩn Du, trong lòng không khỏi âm thầm kinh ngạc. Hứa Cẩn Du có vẻ như đối với Kỷ Trạch có chút bài xích khó chịu. Trước đã nhắc nhở hắn lưu ý Kỷ Trạch, giờ phút này lại hiện ra chán ghét rõ ràng.


Rõ ràng muội ấy mới tới kinh thành, cùng Kỷ Trạch chưa từng quen biết, sự chán ghét này là từ đâu mà đến?


Lúc này không tiện truy vấn, Hứa Trưng yên lặng đem nghi vấn kiềm chế xuống, âm thầm nghĩ ngày sau tìm một cơ hội cẩn thận hỏi Hứa Cẩn Du......


Bên kia, An Ninh công chúa nắm tay Kỷ Nguyên thấp giọng an ủi:


“Nguyên biểu tỷ, người chết đã rồi, biểu tẩu nếu có biết, cũng nhất định không muốn nhìn thấy tỷ khổ sở vì biểu tẩu như vậy.”


Kỷ Nguyên kéo kéo khóe môi, nhịn xuống chua xót mà tươi cười:


“Ừ, tỷ biết nặng nhẹ, sẽ không để bản thân suy sụp đâu.”


Kỷ Dư không cam lòng bị vắng vẻ đứng một bên, mặt dày muốn tiến lên, ngữ khí nhẹ nhàng nói:


“Công chúa, ngài đã lâu không tới Hầu phủ. Trong lòng Dư Nhi vẫn luôn nghĩ đến ngài!”


An Ninh công chúa đối với Kỷ Dư lại có chút lãnh đạm:


“Mấy ngày nay mẫu phi có chút bệnh nhẹ, ta vẫn luôn bồi mẫu phi, rất ít ra cung.”


“Hiền phi nương nương sinh bệnh? Hiện tại thế nào rồi?”


Kỷ Dư cũng không ngại An Ninh công chúa lãnh đạm với mình, bày ra vẻ mặt lo lắng.


Duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười! Huống chi, Kỷ Dư lại đang quan tâm đến bệnh tình của Kỷ Hiền Phi. An Ninh công chúa tuy rằng không mấy ưa thích vị biểu muội Kỷ Dư này, cũng không thể không để ý:


“Mẫu phi chỉ bị cảm phong hàn nhẹ, đã uống mấy thang thuốc, hiện giờ khá hơn nhiều rồi.”


Kỷ Dư thoải mái thở phào nhẹ nhõm:


“Nương nương không việc gì thì tốt. Đúng rồi, mấy ngày nữa chính là sinh nhật của nương nương đi!”


Mỗi năm Kỷ Trạch Kỷ Nguyên đều sẽ tiến cung chúc thọ Kỷ Hiền Phi, nàng ta đã sớm đỏ mắt không thôi.


An Ninh công chúa đương nhiên nghe ra ý định của Kỷ Dư, lại làm như không biết, nhàn nhạt ừ một tiếng.


Kỷ Dư chạm vào cái đinh mềm, ngượng ngùng dừng miệng.


......


Đoàn người Tần Vương lưu lại không lâu, phúng viếng xong liền rời đi.


Hứa Cẩn Du âm thầm nhẹ nhàng thở ra.


Rất nhanh, lại có người tới phúng viếng. Thời điểm Hứa Cẩn Du nghe đến bốn chữ An Quốc Công phủ, thần sắc hơi động. Trong đầu chợt hiện lên một gương mặt thiếu niên đã in sâu trong trí nhớ...


Lần thất thần này, lập tức khiến Hứa Trưng chú ý:


“Muội muội, muội nhận thức người của An Quốc Công phủ sao?”


Hứa Cẩn Du nhanh chóng phục hồi tinh thần, thần sắc tự nhiên đáp:


“Muội mới đến kinh thành mấy ngày, chưa rời khỏi Hầu phủ nửa bước, sao có thể nhận thức người của An Quốc Công phủ. Bất quá, ngày trước nghe Dư biểu muội nhắc tới Trần gia, cho nên nhất thời thất thần.”


Hứa Trưng cũng chưa sinh nghi, thấp giọng nói:


“Huynh cũng nghe nương nói qua. Nghe nói cố Uy Ninh Hầu phu nhân Trần thị chính là bước ra từ An Quốc Công phủ.”


Uy Ninh Hầu phủ là huân quý thế gia đỉnh cấp của Đại Yến triều, An Quốc Công phủ so với Uy Ninh Hầu phủ cũng không kém tí nào.


Lão An Quốc Công quá cố kiêu dũng thiện chiến, lập vô số chiến công, được tiên hoàng ban thưởng tước vị nhất đẳng công, cũng ban cho đan thư nhiều cuốn. Tiên hoàng qua đời không lâu, lão An Quốc Công cũng sống thọ và chết tại nhà, tước vị truyền cho trưởng tử Trần Huyền.


Chỉ tiếc, hổ phụ sinh khuyển tử. Vị An Quốc Công này so với phụ thân kém xa. Dù binh pháp thư đọc không ít, nhưng để đích thân đi ra chiến trường liền không được, cùng vị Triệu Quát chỉ am hiểu lí luận suông có chút tương tự.


Nói lên An Quốc Công, không thể không nhắc đế thê tử của hắn - Diệp thị.


Diệp gia là dòng dõi thư hương, trưởng nữ gả cho Thái Tử trẻ tuổi, sau khi Thái Tử đăng cơ, Diệp hoàng hậu danh chính ngôn thuận chấp chưởng lục cung. Diệp gia cũng bởi vậy mà trở thành gia tộc chạm tay là bỏng.


Diệp thị là ấu nữ của Diệp gia, dung mạo tuyệt sắc so với Diệp hoàng hậu càng hơn một phần. An Quốc Công uổng cho một khuôn mặt tuấn tú, lại là cái gối thêu hoa, tham hoa háo sắc. Việc hôn nhân này, Diệp gia tự nhiên thập phần không tình nguyện. Chỉ tiếc đây là lão An Quốc Công tự mình tiến cung thỉnh tiên hoàng hạ chỉ ban hôn. Diệp gia dù không tình nguyện, cũng chỉ có thể gả ấu nữ tài mạo xuất chúng tới An Quốc Công phủ.


Thành thân ba năm, Diệp thị chưa sinh hạ hài tử, thị thiếp của An Quốc Công đã sinh ra thứ trưởng tử. Phải thêm hai năm, Diệp thị mới sinh hạ được đích tử. Vài năm sau, An Quốc Công lại có thêm một nữ nhi con vợ kế.


An Quốc Công có ba huynh đệ muội. Trần Hành giỏi về lãnh binh hơn huynh trưởng rất nhiều, đáng tiếc vận mệnh trêu người, thời điểm lãnh binh bình phỉ đột nhiên nhiễm bệnh hiểm nghèo, chưa đến ba mươi đã qua đời. Lưu lại cô nhi quả phụ, hiện giờ vẫn đang ở tại An Quốc Công phủ.


Muội muội của An Quốc Công Trần thị cũng là người bạc mệnh, sau khi gả cho Uy Ninh Hầu, sinh Kỷ Hoàn Kỷ Trạch, cách mấy năm lại sinh hạ Kỷ Nguyên. Bởi vì khó sinh mà bị thương nguyên khí, lúc Kỷ Nguyên một tuổi liền buông tay nhân gian. Sau một năm, Uy Ninh Hầu liền cưới Tiểu Ngưu thị vào cửa.


An Quốc Công phủ là cữu gia của tỷ đệ ba người Kỷ Trạch, cho dù Trần thị qua đời nhiều năm, ngày thường vẫn lui tới vô cùng chặt chẽ.


Chất tức Cố thị chết bệnh, An Quốc Công thân là trưởng bối, không có tự mình tiến đến. Những người cùng thế hệ với Kỷ Trạch thật ra đều tới.


Tiểu Ngưu thị thân là kế thê, cùng người nhà mẹ đẻ của nguyên phối Trần thị quan hệ tự nhiên vi diệu, lại không thể không dâng lên tinh thần tiếp đón người Trần gia.


Hứa Trưng ngưng thần đánh giá huynh muội Trần gia, nhịn không được thấp giọng tán thưởng:


“Ta cứ nghĩ tướng mạo của huynh muội ta đã là tuyệt đỉnh, tới Hầu phủ, lại cảm thấy người của Kỷ gia mỗi người đều có tướng mạo xuất sắc. Hiện tại lại xem huynh muội Trần gia, mới biết được cái gì gọi là nhân trung long phượng. Người trông lớn tuổi nhất kia, hẳn là trưởng tử Trần gia Trần Nguyên Bạch, ôn tồn lễ độ mạo tựa Phan An. Cả thiếu niên trẻ tuổi kia nữa, hẳn cùng huynh tuổi tác không sai biệt lắm, mày rậm mắt to thập phần tuấn tiếu. Còn thiếu nữ kia, trông cũng lớn hơn muội không được bao nhiêu, minh diễm động lòng người......”


Nói nửa ngày, Hứa Cẩn Du cũng không đáp lại nửa câu.


Hứa Trưng âm thầm kỳ quái, nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn Hứa Cẩn Du một cái.


Hứa Cẩn Du yên lặng nhìn thiếu niên tuấn tiếu kia, trong mắt tựa như hiện lên một tầng sương nhàn nhạt, biểu tình tựa hỉ tựa bi.


#2/4/2020


Song: Mọi người đợi có lâu không? Thật xin lỗi ha, tui quên mất là chưa đăng truyện 🙈


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.