Dung Hoa Tựa Cẩn

Chương 24: Cố nhân (4)



Edit: nguyetduongv


Hứa Cẩn Du ngước mắt, nhẹ nhàng hô một tiếng “Nguyên Thanh biểu ca”.


Một đôi mắt đẹp! Một thanh âm dễ nghe!


Trần Nguyên Thanh nghe được trái tim yên lặng mười sáu năm đang thình thịch loạn nhảy, máu toàn thân máu như ngừng chảy, miễn cưỡng kiềm chế mới không ở trước mặt mọi người mặt đỏ tới mang tai.


Cái vị Trần gia Tam công tử này, sao có thể ngây ngốc nhìn chằm chằm muội muội của hắn, lần đầu gặp mặt cũng quá thất lễ.


Hứa Trưng trong lòng có chút không vui, hồn nhiên quên mất bản thân vừa rồi đã tán dóc về y. Hắn tiến lên một bước, cố ý vô tình chặn đi tầm mắt của Trần Nguyên Thanh:


“Ta năm nay mười sáu, sinh thần vào tháng tư, không biết nên xưng hô một tiếng Nguyên Thanh biểu ca hay Nguyên Thanh biểu đệ?”


Trần Nguyên Thanh định định thần đáp:


“Ta cũng mười sáu, tháng bảy sinh thần, ta nên gọi huynh một tiếng Trưng biểu ca. Nghe nói năm nay Trưng biểu ca muốn tham gia kỳ thi mùa thu, ta cũng tính toán thử một lần, ngày sau còn phải tới cửa thỉnh giáo nhiều.”


Hứa Trưng thần sắc đạm nhiên:


“Nguyên thanh biểu đệ nói như vậy, ta thật không dám nhận. Ta bình thường cũng chỉ đọc sách vẽ tranh, tài học nông cạn, hẳn phải thỉnh giáo Nguyên Thanh biểu đệ nhiều hơn mới đúng.”


Trần Nguyên Thanh da mặt dày thuận thế leo lên:


“Đã là như vậy, hai người chúng ta cũng không cần ai hướng ai thỉnh giáo, về sau giao lưu luận bàn nhiều hơn. Đệ thường xuyên nhận được thiệp mời của thơ hội, Trưng huynh phải đi cùng đệ mới được.”


...... Lần đầu tiên gặp mặt đã nhiệt tình như vậy, vô sự hiến ân cần hừ!


Hứa Trưng khóe miệng hơi hơi run rẩy, đang muốn nhẹ nhàng cự tuyệt thì Hứa Cẩn Du chợt mỉm cười nói:


“Nguyên Thanh biểu ca nhiệt tình như vậy, huynh cũng đừng từ chối, kẻo làm tổn thương một mảnh tâm yd của người ta.”


Hứa Trưng:


“......”


Biểu tình của Hứa Trưng có chút vặn vẹo.


Trần Nguyên Thanh nghe xong quả nhiên ánh mắt sáng lên, tâm hoa nộ phóng, liên tục gật đầu phụ họa:


“Cẩn biểu muội nói đúng đó.”


Kỷ Dư trơ trọi đứng một bên dùng sức cắn cắn môi, khăn tay cơ hồ bị nàng vặn thành bánh quai chèo.


Trần Lăng Tuyết cũng nhìn không nổi bộ dáng xuân sắc rực rỡ của đường huynh nhà mình, khẽ ho khan một tiếng:


“Tam ca, canh giờ không còn sớm, mau trở về thôi! Đại ca tìm không thấy hai chúng ta, khẳng định sẽ sốt ruột.”


Trần Nguyên Thanh không quá tình nguyện lên tiếng, trước khi đi còn lưu luyến không rời mà nhìn Hứa Cẩn Du một cái.


......


Hứa Trưng thần sắc như thường, chỉ là khóe môi nhấp nháy khẩn trương đã bán đứng hắn.


Chỉ có người nào quen thuộc mới biết Hứa Trưng tính đang rất không cao hứng.


Trong lòng Hứa Cẩn Du rõ ràng, biết nguyên nhân Hứa Trưng sinh khí là cái gì, bèn đè thấp thanh âm nói:


“Đại ca, huynh đừng nóng giận. Muội vừa nãy đồng ý giúp huynh cũng là muốn huynh kết thêm một phần thiện duyên. Trần Tam công tử xuất thân tuy cao, nhưng tính tình hiền hoà, không có nửa điểm làm giá, người như vậy rất đáng để chúng ta kết giao.”


Hứa Trưng vẫn như cũ không vui, thấp giọng nói:


“Nhà chúng ta là tới đây cậy nhờ dì, Trần gia dù tốt thì vẫn là thông gia của Kỷ gia, cùng chúng ta không có chút quan hệ gì. Cái Trần Nguyên Thanh này, lần đầu gặp mặt đã tự chủ trương này kia, có thể có hảo tâm gì chứ, rõ ràng là......”


Rõ ràng chính là liếc mắt nhìn trúng muội, mới không biết xấu hổ qua đây lôi kéo làm quen.


Những lời này thiếu chút nữa thốt ra, lại bị Hứa Trưng kiềm chế nuốt trở vào.


“Rõ ràng là cái gì?”


Hứa Cẩn Du mở to con ngươi hắc bạch phân minh, vẻ mặt vô tội truy hỏi.


Hứa Trưng sao dám nói ra những từ này trước mặt muội muội, hàm hồ đáp:


“Muội cũng đừng truy hỏi, mặc kệ nói như thế nào, cứ cách xa hắn mới tốt.”


Kiếp trước cũng như vậy. Hứa Trưng trước sau vẫn luôn không thích Trần Nguyên Thanh, về lý do, cũng rất đơn giản. Vị huynh trưởng nào cũng không thích nổi một nam nhân cứ quanh quẩn bên người muội muội hắn lắc lư.


Nhìn bộ dáng mạnh miệng của Hứa Trưng, Hứa Cẩn Du cảm thấy ấm áp, lại nhịn không được cười trộm. Hứa Trưng dù không thích thì chỉ sợ cũng vô dụng, Trần Nguyên Thanh nếu là giống với kiếp trước, rất nhanh sẽ liên tục xuất hiện trước mặt bọn họ.......


“Trưng Nhi, Cẩn Nhi, sao hai đứa lại trốn ở trong phòng thế này.”


Ngưu thị không biết lúc nào đã đi tới, thấp giọng oán trách:


“Hôm nay người tới phúng viếng quá nhiều, dì của hai đứa lo liệu không hết việc, hai đứa mau theo nương ra ngoài tiếp đón khách nhân.”


Huynh muội Hứa Cẩn Du đã lười biếng thanh nhàn nửa ngày vội vàng lên tiếng, ngoan ngoãn theo Ngưu thị ra ngoài.


.......


Ngày hôm nay trừ bỏ thời điểm ăn cơm ở ngoài, cơ hồ vẫn luôn đi đứng không ngừng, vừa tới buổi tối, liền cảm thấy tay chân bủn rủn.


Khách nhân tới phúng viếng đều đi rồi, Kỷ Trạch lưu lại trong coi linh đường. Ba người mẫu tử Hứa Cẩn Du cũng trở về Dẫn Yên Các.


Ngưu thị bồi mọi người nói chuyện một ngày, giọng nói đều bị khàn đi, cũng không có tâm tình nói cái gì nữa. Tùy ý rửa mặt chải đầu một phen liền trở về phòng ngủ.


Sau khi Hứa Trưng về phòng liền cầm sách vở nhìn lên.


Ngày thường dù có nhiều chuyện phiền lòng, hắn chỉ cần cầm lấy sách vở, lập tức tạp niệm sẽ bị tiêu trừ. Buổi tối hôm nay, Hứa Trưng đầy bụng tâm tư, dù cầm lên sách vở, một chữ cũng xem không vào.


Ánh nến sáng ngời nhảy lên, gương mặt tuấn tú của Hứa Trưng phủ lên một tầng vầng sáng nhàn nhạt, ánh mắt lập loè không ngừng.


Thời điểm Hứa Cẩn Du bưng đồ ăn khuya đi vào, nhìn thấy bộ dáng im lặng trầm tư của Hứa Trưng lặng, không khỏi ngẩn ra:


“Đại ca, huynh đang suy nghĩ gì vậy?”


Hứa Trưng xưa nay đọc sách vô cùng tập trung, rất ít khi nhìn thấy huynh ấy cầm sách vở phát ngốc như thế này.


Hứa Trưng phục hồi lại tinh thần, tự giễu mà cười cười:


“Vừa rồi huynh nghĩ đến một sự kiện, bất tri bất giác liền thất thần.”


“Huynh cũng đừng đem bản thân bức thật chặt, cứ phải ngẫu nhiên thả lỏng một chút mới tốt.”


Hứa Cẩn Du không có dò hỏi cặn kẽ, cười khanh khách đem bữa ăn khuya nóng hầm hập đặt lên trên bàn:


“Tôn ma ma làm đậu đỏ nguyên tiêu sở trường của bà ấy, huynh ăn thử đi.”


Hứa Cẩn Du cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, nữ hồng thêu thùa càng thêm xuất sắc, tiếc nuối duy nhất chính là không hiểu trù nghệ.


Kỹ thuật thêu thùa quan trọng nhất chính là một đôi tay ngọc nhỏ dài, Hứa Cẩn Du từ nhỏ đã lộ ra thiên phú hơn người, bởi vậy, Ngưu thị liền không hề cho nàng học trù nghệ. Hứa Cẩn Du sống đến mười bốn tuổi, cơ hồ chưa từng đi vào phòng bếp.


Bởi vì không hiểu trù nghệ, kiếp trước nàng đã ăn không ít đau khổ.


Hứa Trưng ăn uống không tốt, thất thần ăn một lát liền dừng.


Hứa Cẩn Du quan tâm nhìn lại:


“Sao huynh ăn có vài miếng vậy? Không hợp khẩu vị của huynh à?”


“Bánh nguyên tiêu làm rất ngon, chỉ là huynh không thích ăn uống thôi.”


Hứa Trưng ở trước mặt Hứa Cẩn Du không hề che dấu tâm tình, thấp giọng nói:


“Biểu tẩu mất, người tới phúng viếng đều là huân quý thế gia đức cao vọng trọng ở kinh thành, ngay cả Tần Vương và An Ninh công chúa cũng tự mình tới. Còn có An Quốc Công Trần gia. Ta suy nghĩ, cho dù ta thi đậu Trạng Nguyên, cũng chỉ có thể từ lục phẩm Hàn lâm đi lên. Sinh thời cũng không có khả năng sáng lập gia nghiệp như vậy, càng không thể cho muội phong cảnh giống như Kỷ nhị tiểu thư và Trần tứ tiểu thư......”


“Đại ca.”


Hứa Cẩn Du vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười đánh gãy lời nói của Hứa Trưng:


“Huynh đừng miên man suy nghĩ những cái này. Muốn có hạnh phúc thì cùng gia thế có quan hệ gì đâu. Kỷ nhị tiểu thư từ nhỏ tang mẫu, cùng kế mẫu không lúc nào hòa thuận. Trần tứ tiểu thư là con vợ lẽ, ở Trần gia chưa chắc đã được sủng ái. Còn muội đây áo cơm vô ưu, lại có nương và huynh trưởng yêu thương, nơi nào so ra kém các nàng?”


Hứa Trưng đầu tiên là cười cười, sau đó thở dài:


“Đâu thể so như thế này được. Lấy tình hình trước mắt của Hứa gia, tương lai thời điểm muội làm mai, chỉ sợ phải chịu nhiều ủy khuất.”


Trần Nguyên Thanh xuất hiện, động đến tâm tư mẫn cảm yếu ớt của Hứa Trưng.


Trần Nguyên Thanh là nhi tử duy nhất của Trần gia nhị phòng, An Quốc Công là đại bá ruột thịt của hắn. Tướng mạo nhân phẩm của hắn cũng đều xuất chúng, muốn tìm một cọc hôn nhân tốt không khó.


Muội muội của hắn mọi thứ vô cùng xuất sắc, xứng đáng có được thiếu niên tốt nhất trên đời này. Ở trong lòng Hứa Trưng, Trần Nguyên Thanh còn lâu mới xứng với muội muội bảo bối của hắn. Nhưng nhìn vào gia thế của hai người, Hứa gia hiển nhiên không thể trèo cao tới Trần gia......


Thôi đi! Sự việc theo suy nghĩ của hắn đã đi quá xa rồi.


Nhưng Hứa Trưng thật sự nhịn không được suy nghĩ đến, bởi vậy tâm tình không tốt tích tụ cả buổi tối.


Hứa Cẩn Du vừa cảm thấy ấm áp lại cảm động, đầu mũi ê ẩm, tỏ vẻ nhẹ nhàng cười nói:


“Đại ca, huynh toàn suy nghĩ gì đâu. Muội chưa từng cảm thấy ủy khuất. Hơn nữa, muội bây giờ còn nhỏ, nói tới việc hôn nhân không khỏi quá sớm. Chờ huynh ở trên kim bảng đề danh rồi cưới tẩu tử, lại vì muội nhọc lòng cũng không muộn.”


Hứa Trưng bị chọc cười, tâm tình ủ dột cả một buổi tối tốt lên không ít:


“Được, ta nghe muội, cái gì cũng không cần suy nghĩ nhiều. Vừa rồi lãng phí thời gian nhiều như vậy, hiện tại mới bắt đầu đọc sách, muội về phòng đi ngủ đi!”


Muội muội nói rất đúng. Hiện tại quan trọng nhất chính là toàn lực ứng phó kỳ thi mùa thu và kỳ thi mùa xuân năm sau.


Hắn nhất định phải nhanh chóng trở nên nổi bật, vì chính mình vẽ ra một tương lai tốt đẹp, như vậy mới có tự tin chống lưng cho muội muội.


.......


#04/4/2002


#Demobaochuongne


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.