Đừng Hoảng, Là Tình Yêu Đấy

Chương 1



(1)

Tôi khăng khăng muốn kết hôn cùng một kẻ có khuynh hướng bạo lực, tất cả mọi người đều cho rằng tôi điên rồi.

Cười chết tôi rồi, một tháng Tần Đình cho tôi những mười vạn, bạo hành một lần trực tiếp chuyển cho tôi năm mươi vạn, ai mới là kẻ điên đây hả?

Thời đại này lẽ nào thật sự còn có người vì tôn nghiêm của mình mà ngay cả tiền cũng không cần sao!

Năm mươi vạn đó...chỉ cần làm mấy tháng thôi là tôi đã có thể mua nhà rồi.

Không giấu giếm gì các bạn, tôi thậm chí còn thường chạy đến chùa thắp hương dâng Phật, cầu cho các vị thần tiên phù hộ cho Tần Đình đánh tôi.

Nhưng không biết là các vị thần tiên nghe sai nguyện vọng của tôi hay là bọn họ đang trong thời kì phản nghịch nữa, số lần Tần Đình bạo hành tôi không những không tăng lên mà còn ngày càng giảm bớt.

Tại sao lại thành ra như vậy chứ?

Lúc tôi mới gả cho Tần Đình, một tháng hắn đánh tôi hai ba lần, hiện tại thì sao, hắn đã ba tháng chưa đánh tôi rồi đấy!

Số tiền 100 vạn đột nhiên biến thành lương cơ bản, mức chênh lệch này ai mà chịu nổi cơ chứ.

Dù sao thì tôi cũng không chịu nổi.

Vì thế, khi tan tầm vào buổi tối, tôi liền chạy về nhà, chạy tới hầm rượu lấy ra vài chai rồi làm thêm một bàn đồ ăn ngoan ngoãn chờ Tần Đình tan tầm.

Tôi định sẽ chuốc say hắn.

Nghe nói, người say rượu sẽ dễ mất đi lý trí dẫn đến bạo hành gia đình.

Hôm nay Tần Đình về nhà rất sớm, mới qua tám giờ hắn đã về nhà rồi.

Tây trang giày da, thân hình tiêu chuẩn.

Ngũ quan đoan chính, mày kiếm mắt sáng.

Đáng nói ở đây chính là, dáng người và khuôn mặt nhỏ kia đúng thật là rất hoàn mỹ.

Nhưng đáng tiếc, so với nhân dân tệ vẫn kém hơn một chút.

Tôi chậm rãi đi đến, nhiệt tình ôm lấy cánh tay hắn: “Chồng vất vả rồi, anh nhanh chóng đến phòng bếp ăn cơm đi, hôm nay em tự mình xuống bếp làm đồ ăn đấy!”

Tần Đình đang cởi áo khoác, nghe vậy nhìn thoáng qua trên bàn cơm.

Cả một bàn toàn là những chai rượu đủ màu sắc.

Hắn trầm mặc một lúc lâu, sau đó quay đầu lại hỏi tôi: “Đồ ăn em làm đâu?”

Tôi đi đến bên bàn ăn, đẩy mấy chai rượu qua một bên, chỉ vào dĩa đậu phộng: “Đây này.”

Tần Đình: “...”

-

Tần Đình nói uống rượu không tốt cho sức khỏe, ở nhà không nên uống nhiều rượu như vậy.

Vậy nhưng vừa quay đầu thì điện thoại trong túi hắn liền vang lên, tôi cách hắn rất gần, loáng thoáng nghe được giọng nữ ở đầu dây bên kia: “A Đình, tháng sau em kết hôn, anh có đến không?”

Không phải chứ, tôi phải thay Tần Đình lên tiếng mới được.

Người chị em này, cô đám cưới lần hai còn mời chồng cũ đến tham dự hôn lễ, không phải cô bị bệnh chứ hả?

Khi tôi đang chuẩn bị há mồm mắng người thì Tần Đình tựa hồ nhìn thấy khẩu hình của tôi, hắn tắt điện thoại, thay mối tình đầu bạch nguyệt quang của mình giải vây: “Vẫn chưa kết hôn, hôn lễ lúc trước của anh và cô ấy vẫn chưa hoàn thành, cũng chưa đăng ký kết hôn.”

Rồi ok, đúng là nồi nào úp vung nấy mà.

Một người nguyện đánh, một người nguyện chịu đựng.

Nhưng mà! Hôn lễ của hai người lúc ấy tôi cũng có mặt mà, các người còn muốn diễn nữa hả?

Coi tôi là kẻ ngốc sao??

(2)

Hôn lễ của Tần Đình và bạch nguyệt quang thật sự là một cảnh tượng khó quên.

Hai người vừa mới đi đến khán đài, mắt thấy ba của cô dâu chuẩn bị đem tay của con gái mình giao cho chú rể thì bỗng nhiên cô dâu lại bỏ chạy.

Lúc ấy tôi còn nghe cô ta lẩm bẩm: “Thật xin lỗi, Tần Đình, em đắn đo rất lâu rồi… em vẫn không thể chịu được sự bạo hành của anh!”

Phía dưới nhất thời ồ lên một trận.

Tần Đình ở trên khán đài chân tay luống cuống.

Bởi vì chuyện hắn có khuynh hướng bạo lực là thật, không có gì để tranh cãi.

Đây là chuyện ai cũng biết.

Năm đó, khi hắn và bạch nguyệt quang yêu đương, không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, trên đường không khống chế được mà lái xe đâm vào làn đường, khi xuống xe hắn liền lộ ra biểu cảm hung ác, giơ tay đánh một quyền về phía bạch nguyệt quang.

Một màn kia bị người qua đường chụp được rồi đăng lên mạng, khiến bản thân hắn và công ty gặp rắc rối không hề nhỏ.

Quan hệ xã hội vẫn là do tôi xử lý.

Năm ấy tôi vừa mới tốt nghiệp, xử lý chuyện này khiến tôi mệt chết đi được, cảm giác tất cả tế bào não của mình đều đã dùng cho chuyện này rồi.

Nhưng mà việc cô dâu bỏ chạy thật ra cũng là chuyện bình thường thôi.

Chẳng ai muốn gả cho một kẻ có khuynh hướng bạo lực cả.

Ngày diễn ra hôn lễ của hai người họ, tôi cũng có mặt ở đó.

Khi cô ta chạy xuống khán đài, tôi thừa dịp hiện trường đang hỗn loạn liền xem xét chuẩn bị thời cơ, sau đó túm lấy người sắp sửa rời đi kéo đến phòng thay đồ.

“Cái đó, chị có muốn đổi áo cưới không?” - Tôi vừa nói vừa giải thích.

Bạch nguyệt quang nhìn tôi như thể cảm thấy tôi có bệnh vậy.

Tôi nhanh chóng nói ra nguyên nhân: “Chị xem, chồng trước của chị có giống gà nhúng nước không?” (gà nhúng nước: ý chỉ những người có chút chật vật, thảm bại…)

Bạch nguyệt quang hồi tưởng lại dáng vẻ bàng hoàng và đau lòng của Tần Đình, trong mắt dâng lên thương tiếc.

Tôi rèn sắt khi còn nóng: “Em không vào địa ngục thì ai vào. Để em thay chị cứu vớt hắn đi.”

Bạch nguyệt quang hẳn là vẫn còn yêu hắn, cô ta chớp mắt hai ba cái rồi mới cắn răng đem áo cưới đổi với tôi.

Tôi mặc áo cưới vào, tao nhã đi về phía khán đài, giật lấy micro trong tay người dẫn chương trình rồi cười nhẹ: “Các vị quan khách không cần hoảng sợ, thật ra đây chỉ là tiết mục chúng tôi bày ra mà thôi, cô dâu vừa rồi là diễn viên do chúng tôi mời đến.”

“Tôi nghĩ, đời này của mình chỉ kết hôn đúng một lần nên muốn nổi bật một chút, cho nên mới dày công thiết kế ra vở kịch nhỏ này.”

Những người ở phía dưới nửa tin nửa ngờ.

Tôi cười dịu dàng, nhẹ nhàng xoay người bày ra khuôn mặt đẹp nhất trước mặt mọi người: “Mọi người nhìn đi, áo cưới này thiết kế dựa theo dáng người của tôi này.”

Tôi một chút cũng không hoảng sợ, tự cảm thấy tôi mặc áo cưới này còn đẹp hơn bạch nguyệt quang nhiều.

Tôi có làn da rất đẹp, trắng trắng hồng hồng, lại có mái tóc xoăn nhẹ đen như thác nước, ánh mắt đào hoa đưa tình ẩn ý cùng với đôi môi đỏ hồng.

Người như vậy ai nhìn mà không bị hớp hồn cơ chứ?

Hơn nữa, dáng người của tôi cũng rất đẹp.

Áo cưới bó sát ôm lấy thân hình đầy đặn của tôi làm người khác mất hồn mất vía.

Quan khách nghe vậy cũng từ từ định thần, chậm rãi liếc nhìn tôi một cái.

Hiện tại, tất cả mọi người đều đã tin rồi.

Phỏng chừng là trong đầu họ đang suy nghĩ “Đường đường là một tổng tài quyền cao chức trọng mà ngay cả đại cực phẩm như vậy cũng không cần, lại chạy đi thích một bạch nguyệt quang không có gì này sao?”.

Bạch nguyệt quang nhìn thấy ánh mắt nhận ra chân lý của mọi người, một chân vẫn còn ở cửa, đi cũng không được mà ở cũng không xong, trong lòng cực kỳ ủy khuất.

Trong lòng cô ta phỏng chừng đang nghĩ tôi và Tần Đình có phải đã sớm bước một chân ra ngoài rồi không. (ngoại tình từ sớm)

Dù sao thì quan hệ của tôi với Tần Đình thật sự dễ khiến người khác hiểu lầm —— tôi là thư kí riêng của Tần Đình.

Hôn lễ chấm dứt, Tần Đình liền hỏi tôi: “Vì sao lại giúp tôi?”

Tôi cực kỳ tự nhiên mà trả lời: “Bởi vì em yêu anh —— và muốn có được hòa bình!”

Tần Đình kéo kéo cà vạt, liếc tôi một cái: “Bớt làm bộ đi.”

Tôi bị chiếc áo cưới kia làm cho ngộp thở, một tay cố nới lỏng nó ra, ngồi vào bàn, lắc lắc hai chân: “Ngoài tiền ra thì còn có thể là gì nữa hả, không lẽ là vì tôi thầm mến anh, nhìn anh đang khó khăn chật vật nên nhịn không được muốn cứu vớt?”

Tần Đình nghĩ nghĩ, ừm, cũng đúng.

Vì thế hắn liền nói: “Vậy thì thế này đi, dù sao thì hôn lễ của chúng ta cũng đã tiến hành rồi, cô theo tôi đi lĩnh chứng kết hôn giả, tiền lương mỗi tháng tôi sẽ cho cô mười vạn.”

“Gì cơ, bao nhiêu?”- Thiếu chút nữa tôi đã từ trên bàn ngã xuống đất.

Thế này cũng quá nhiều rồi!

Phải biết rằng khi tôi làm thư kí riêng cho Tần Đình, cho dù cần cù, thật thà làm việc năm năm, tóc cũng đã rụng một mảng lớn mà tiền lương cũng chỉ mới hai vạn.

Lần này lại được tăng lên gấp năm lần!

Tiền lương mười vạn, một năm chính là một trăm hai mươi vạn, làm vài năm thôi là tôi đã có thể mua nhà rồi!

Đúng rồi.

Tôi hỏi Tần Đình: “Bao ăn bao ở bao chi tiêu?”

Tần Đình: “...”

Tôi: “Dù sao thì làm vợ của anh tôi cũng không thể để cho anh mất mặt được, tôi khẳng định mình có thể ăn được uống được, hoàn toàn là vì mặt mũi của anh mà, cũng không thể khấu trừ vào tiền lương của tôi được đúng không? Chút tiền lương này của tôi có đủ để trừ vào việc gì đâu, đến một chiếc túi tôi cũng mua không nổi đây này.”

Tần Đình không có ưu điểm gì, duy chỉ có một điều là biết nghe người ta khuyên thôi.

Nghe vậy, hắn lấy một tấm thẻ phụ từ trong túi ra đưa cho tôi.

Tuyệt vời!

Nước mắt tôi tuôn rơi, kích động ôm lấy Tần Đình: “Cám ơn ông chủ, ông chủ thật đẹp trai! Tôi nhất định sẽ đóng vai bà Tần thật tốt!”

Quả nhiên, nhân sinh nhất định có thể đi đường tắt mà. (ý là có thể nhanh chóng làm giàu mà không cần phải chăm chỉ làm việc cực khổ)

Người xưa thật biết gạt người.

(3)

Về phần năm mươi vạn kia, đó là phần tiền do bạch nguyệt quang đưa cho tôi.

Lần nhận năm mươi vạn đầu tiên là lúc tôi và Tần Đình kết hôn được ba tháng.

Hôm đó, tôi túm lấy Tần Đình đến quán đồ nướng ven đường để ăn. Hắn mới đầu còn không muốn, nói nơi này đầy khói bụi dầu mỡ, người ở đây ăn nói thô tục, hoàn toàn là một nơi thấp kém.

Tôi đổi trắng thay đen tẩy não cho hắn rằng đó mới là khói lửa nhân gian, mọi người có gì nói đó, không hề câu nệ tiểu tiết. Bên ngoài tuy rằng thô tục, nhưng nội tâm rộng rãi thoải mái vô cùng.

Không giống như những nơi cao tầng xa hoa kia, mỗi người đều ngăn nắp chỉnh tề nhưng trong bụng lại nhồi dao găm, tính toán những chuyện nhỏ nhặt. Ngoài mặt thì cười hì hì, trong lòng thì mmp. (một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, có thể dịch là đmm:>)

Lúc này Tần Đình mới miễn cưỡng theo tôi đến đó, cảm thụ một chút tư vị khói lửa phố phường.

Trùng hợp làm sao, bạch nguyệt quang vì bị ba mẹ thúc ép đi xem mắt cũng ở đó. Bên nam nhìn rất giống cây mía đen (ờm chắc là vừa cao vừa ngăm vừa ốm), lại còn keo kiệt.

Lần đầu tiên gặp mặt đã đưa bạch nguyệt quang đến quán đồ nướng của nhà mình mở, nói là nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

Vừa hay hai người họ ngồi ngay cạnh bàn của chúng tôi.

Tính tình của bạch nguyệt quang thật tốt, đến mức này rồi mà vẫn chưa chửi đổng lên, uyển chuyển nói với cây mía đen: “Tôi cảm thấy chúng ta cực kỳ không thích hợp.”

Cây mía đen không đồng ý: “Đừng nói như vậy chứ, tôi rất thích chị. Tuy rằng chị lớn tuổi hơn tôi một chút, nhưng trông chị vẫn rất xinh đẹp, tôi không ngại đâu.”

?

Haha, đúng là câu trả lời có tính hiểu chuyện mà.

Bên này, bạch nguyệt quang ăn xong bèn trực tiếp nói: “Tôi để ý, tôi sợ người khác đàm tiếu, nói tôi trâu già gặm cỏ non.”

“Trước đó người giới thiệu cũng không nói cậu nhỏ hơn tôi nhiều như vậy.” - Bạch nguyệt quang vô cùng hối lỗi: “Thực xin lỗi, lãng phí thời gian của cậu rồi.”

Cây mía đen: “Tôi thật sự không ngại mà! Chị đừng tự ti!”

Bạch nguyệt quang: “Tôi thật sự để ý.”

Cây mía đen: “...”

Bạch nguyệt quang đứng lên muốn rời đi.

Cây mía đen: “Đợi đã.”

Bạch nguyệt quang hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

Cây mía đen ấp a ấp úng, vô cùng không xác định: “Tôi cảm thấy, hình như chị không thích tôi cho lắm.”

Tôi không nhịn được tiếp lời: “Phải hay không cũng cần phải hỏi hả, người ta chính là không xem trọng cậu đó.”

Cây mía đen quay đầu lại, tôi và anh ta bốn mắt nhìn nhau: “Có khả năng đó sao?”

Anh ta nói: “Nhà của tôi mở quán đồ nướng rất có tiền đấy, không chỉ có một tiệm này đâu, nguyên dãy hàng ở đây đều là của nhà tôi đấy. Hơn nữa tôi cao 180, cơ bụng tám múi, là loại hình mẫu được nhiều nữ sinh thích nhất đó.”

Cám ơn nha, hiện tại tôi có chút sợ hãi người mét 8, cơ bụng tám múi rồi.

Bạch nguyệt quang nhìn tôi, bỗng dưng sửng sốt một chút, đảo mắt tìm vị trí của Tần Đình.

Nhưng cô ta nhìn một vòng vẫn không tìm được, cuối cùng mới đem ánh mắt tập trung vào người ngồi bên cạnh tôi - mặc áo lông màu hồng nhạt, đội mũ che hơn phân nửa khuôn mặt.

Bạch nguyệt quang có chút kinh ngạc: “Tần… Đình?”

Áo lông màu hồng nhạt là của tôi.

Tần Đình ngại ghế dựa bẩn, túm lấy tôi muốn bỏ đi nhưng tôi lại bị mùi thơm của quán đồ nướng hấp dẫn, thật sự không muốn đi. Hết cách, tôi chỉ có thể đem áo lông màu hồng nhạt mua với giá vài đồng cho hắn mặc vào để tránh bị ám mùi.

Nhưng bạch nguyệt quang hiển nhiên đã hiểu lầm gì đó, có thể là cảm thấy người có tính khiết phích như Tần Đình vậy mà lại mặc đồ của tôi, hắn chắc hẳn không hề coi tôi như những người khác.

Vì thế cô ta quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, trong mắt ngấn lệ.

Cô ta hiểu lầm như vậy cũng không hỏi, không nghe giải thích, quay đầu liền cầm tay cây mía đen nói: “Cậu thật sự không ngại tôi lớn hơn cậu những ba tuổi sao?”

Cây mía đen: “Không ngại.”

“Vậy chúng ta cứ thử xem.”

Ba một tiếng.

Tôi nhìn thấy que xiên nướng trong tay Tần Đình đã bị bẻ làm hai nửa.

(4)

Trên đường trở về, Tần Đình có chút kỳ lạ.

Tài xế chờ hắn ở ven đường, nhìn thấy hắn liền bật dậy: “Tần tổng, bây giờ chúng ta trở về sao?”

Tần Đình không nói chuyện, mở cửa xe ngồi vào ghế lái.

Tài xế ngầm hiểu, tổng tài của mình hôm nay nhất định là muốn tự mình lái xe!

Vì thế cậu ta định chuyển xuống hàng ghế phía sau, chuẩn bị ngồi vào.

Ai ngờ tay còn chưa kịp nâng lên, chưa kịp đụng tới cửa xe thì xe đã vèo một tiếng phóng đi luôn.

Tôi nhìn vẻ mặt tài xế đang mơ hồ ở trong gương chiếu hậu mà mơ hồ theo luôn.

Sớm biết thì chân của tôi đã không nhanh nhẹn như vậy rồi!

Tốc độ kẻ điên này nhanh như vậy, nếu tôi chết ở trên đường thì sao đây!?

Tôi bị dọa cho mất hồn mất vía, hét lớn lên với hắn: “Tần Đình, Tần Đình.”

Ánh mắt hắn nhìn về phía trước, ngữ khí thản nhiên: “Không sao đâu, yên tâm đi.”

Đ.ệ.t, xe của hắn đã muốn bay lên rồi kia kìa!

Tôi lấy cái gì để yên tâm đây hả!

Tần Đình không nhìn về phía tôi, nhưng trong không khí tràn ngập một loại hơi thở “Cô yên tâm đi là được, lo lắng cũng không thay đổi được gì đâu”.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy hắn phát bệnh ở vị trí gần như vậy.

Vẻ mặt lạnh như băng, gân xanh trên trán nổi lên, sau khi hắn nói câu “Không sao đâu, yên tâm đi” thì tôi nói gì hắn cũng xem như không nghe thấy, trầm mặc không nói lời nào.

Tôi cảm thấy nếu cứ mất kiểm soát như vậy thì không chừng tính mạng mình sẽ kết thúc ngay ngày hôm nay mất, gấp đến độ nước mắt như mưa.

Sau đó, tôi hết cách nên đành cúi người, tiến lên phía trước hôn hắn.

Tôi ngồi ở hàng ghế sau, muốn chen lên phía trước vốn đã không dễ rồi, còn phải cân nhắc thời điểm hôn hắn, không thể chắn tầm mắt của hắn nữa chứ, nụ hôn này vô cùng mất sức luôn đấy.

Cũng may, cuối cùng xe cũng ngừng lại rồi.

Tần Đình nhìn tôi, môi mím lại, ánh mắt lạnh như băng.

Tôi lui đến trong góc, không dám nói lời nào, đợi cơn bạo hành của hắn hạ xuống.

Nhưng hắn không làm ra hành động gì cả, đại khái là lần trước ở trên đường suýt nữa đã ẩu đả một trận với bạch nguyệt quang khiến hắn phải chịu ảnh hưởng lớn đã làm cho hắn giữ lại được chút lý trí.

Hắn trầm mặc xuống xe, ngồi vào hàng ghế phía sau.

Tôi sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy khỏi cửa sổ, cả người dựa sát vào cửa xe: “Thực xin lỗi, tôi không cố ý đâu, anh đừng giết tôi diệt khẩu…”

Tần Đình vẫn trầm mặc không nói chuyện, gọi điện thoại cho tài xế trở lại.

Sau đó hắn hỏi tôi: “Vì sao lại hôn tôi?”

Còn phải hỏi nữa à.

Đương nhiên là vì bảo toàn mạng sống rồi!

Nhưng tôi không thể nói như vậy được, vì thế tôi vòng vo đảo mắt, nước mắt chảy không ngừng: “Bởi vì em thích anh.”

“Tần Đình…” - Tôi đánh liều thử thăm dò tới gần hắn: “Nếu như thích cô ấy vất vả đến như vậy, anh đừng thích cô ấy nữa.”

“Để em thích anh đi.”

Hắn quả nhiên giật mình.

Vẻ mặt nghi hoặc nhìn tôi.

Đại khái là suy nghĩ từ khi nào thì tôi bắt đầu có ý đồ với hắn.

Tài xế đến vừa đúng lúc, xuống xe taxi ngồi vào vị trí ghế lái: “Tần tổng, chúng ta về nhà sao?”

Tần Đình: “Ừm.”

Tôi giương mắt lặng lẽ đánh giá thần sắc của hắn, âm thầm phán đoán hắn tin tôi được bao nhiêu phần.

Chúng tôi kết hôn giả đã ba tháng, có lẽ bởi vì hành động của tôi ở buổi hôn lễ đã giúp hắn tránh được việc trở thành trò cười cho mọi người nên hắn đối với tôi vẫn khá khách khí.

Vốn dĩ chúng tôi cũng rất quen thuộc lẫn nhau, sau khi tốt nghiệp, tôi liền trở thành trợ lý của hắn, sau năm năm chầm chậm ngồi vào vị trí thư ký riêng, bây giờ đến ngay cả size quần lót của hắn tôi cũng biết rõ nữa là đằng khác.

Sau khi kết hôn giả, chúng tôi đều đặn mỗi ngày gặp mặt nhau ở chỗ làm, tan tầm cũng gặp mặt nên việc ở chung cũng càng ngày càng hài hòa.

Thỉnh thoảng chúng tôi cũng sẽ mang đồ ăn ngon cho đối phương; cùng chia sẻ những câu chuyện thú vị; cùng nhau ngồi ở sô pha xem phim, cùng nhau bày bừa nhà cửa, ví dụ như làm đổ bỏng ngô đầy ra sàn nhà chẳng hạn.

Có đôi khi, chúng tôi thật sự giống như một đôi vợ chồng mới cưới.

Cho nên lời tôi vừa nói, thật ra khả năng tin cậy rất cao.

Không ai có thể ở trong giai đoạn tràn đầy sinh lực này, mỗi ngày đối diện với một người vừa đẹp trai vừa có tiền, còn ngày ngày nói chuyện với bạn mà lại có thể nhẫn nhịn không rung động hết cả.

Cho nên, hắn do dự rồi.

Hắn cho rằng, có lẽ tôi thật sự thích hắn.

Nhưng hắn vẫn trầm mặc không nói, khiến cho lòng tôi không yên.

Mãi đến khi về nhà, tôi chậm chạp không muốn xuống xe, lay lay cửa xe: “Cái kia, em bỗng nhiên nhớ ra em có việc phải ra ngoài một chuyến, anh vào trước đi.”

Tần Đình trực tiếp ngắt lời tôi, hắn nói: “Xuống xe.”



Haiz thôi quên đi.

Vì mười vạn tiền lương vậy.

Tôi nhịn.

Tôi không tình nguyện đi sau mông Tần Đình cùng đến hầm rượu.

Sau đó lại cùng đến phòng bếp.

Tần Đình đưa cho tôi một chai rượu: “Uống chút đi?”

Tôi nhìn chai rượu ước chừng 500ml trong tay, khóe miệng không nhịn được run rẩy hai cái.

Hắn gọi đây là một chút hả?

Trên thực tế, hôm đó chúng tôi cũng không biết bản thân đã uống bao nhiêu rượu, cứ uống rồi lại uống, sau đó thì lăn giường luôn.

Sáng sớm hôm sau, tôi không hề mặc gì cả từ trên giường Tần Đình tỉnh lại, vừa vặn vẹo đầu một chút thì thấy Tần Đình cũng bị cởi sạch.

Tôi:”...”

Đ.ệ.t, ngày ch.ó m.á gì thế này.

Từ lúc nào thì tôi cùng hắn lăn giường rồi? (lăn giường: ngủ với nhau)

Tôi con m.ẹ nó đã sống 27 năm, còn chưa yêu đương, thế mà trinh tiết đã không còn rồi?

Tôi trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng cũng hồi tưởng lại.

Tối hôm qua, thời điểm hai chúng tôi uống đến váng cả đầu, bạch nguyệt quang ngàn dặm cũng ở bên ngoài uống say, cô ta gọi điện thoại cho Tần Đình, cũng không biết hai người đã nói gì nữa.

Sau khi Tần Đình cúp điện thoại liền trở nên kỳ lạ.

Nổi giận.

Sóng thần ập đến.

Long trời lở đất.

Ánh mắt hắn bất ngờ thay đổi, bỗng nhiên ném di động xuống đất. Âm thanh chói tai vang lên trong phòng khách đang yên tĩnh khiến tôi bị dọa sợ, cảm giác say đã tan hơn phân nửa, tôi chăm chăm nhìn hắn, có chút không biết phải làm sao.

Sau đó, không đợi tôi phản ứng lại, hắn lại cầm lấy chai rượu ném về phía TV.

Rượu vẫn chưa uống hết nên văng khắp tứ phía. TV bị đập vỡ một góc, nhấp nháy nhấp nháy, nhân vật ở bên trong cũng hoàn toàn biến đổi.

Tôi ngồi gần hướng TV, chai rượu khi bay đến đó đã vương vài giọt ở trên người tôi.

Nói không sợ là giả, khi chứng phát tác của người bệnh xảy ra, cảm xúc của họ không thể khống chế được nên mới vô cớ tấn công người khác. Lúc này lý trí của tôi mách bảo, mình phải chạy nhanh khỏi hiện trường.

Nhưng… tôi nhìn Tần Đình - người đang nắm chặt hai tay, con ngươi đã đỏ bừng. Thân hình cao lớn của hắn giờ phút này bỗng nhiên trở nên mỏng manh, yếu đuối.

Tôi không ngừng hít sâu, cật lực bình tĩnh tìm về lý trí của mình. Tôi run rẩy tới gần sau đó nhanh chóng tiến vào trong ngực hắn: “Tần Đình… Tần Đình… Anh đừng như vậy, em rất sợ….”

Hắn ngẩn ra, thân thể không khống chế được mà run lên.

Tôi nhân cơ hội nói cho hắn nghe lời trong lòng mình, nói cho hắn biết trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người yêu thương hắn, có người vẫn đang rất cần hắn.

Qua hồi lâu, hắn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, đôi mắt đỏ bừng nhìn tôi, hầu kết chuyển động.

Sau đó… sự tình bỗng nhiên mất khống chế rồi.

Hắn nhìn tôi một lúc lâu, đại khái là bởi vì hắn đã uống rất nhiều rượu, đầu óc không còn tỉnh táo nữa, bỗng nhiên hắn đè tôi xuống bàn trà.

Tôi đẩy hắn ra, muốn phản kháng nhưng lại sợ sẽ kích động hắn, không dám phản ứng quá mức kịch liệt —— Một màn này ở trong mắt hắn tựa hồ biến thành dục cự còn nghênh. Giây tiếp theo hắn liền hạ một nụ hôn xuống. (dục cự còn nghênh: thích nhưng lại ngại ngùng, kháng cự)

Trên bàn vẫn còn rất nhiều rượu chưa uống, theo động tác của hắn đều rơi hết xuống đất, phát ra tiếng vang đinh đinh đang đang.

Hắn không để ý tôi giãy giụa cầu xin, ôm tôi từ phòng khách đi đến phòng ngủ... cuối cùng thì tôi cũng mệt đến nỗi thiếp đi luôn.

Nhớ lại toàn bộ chuyện tối qua.

Tôi bật khóc.

Vừa khóc vừa gọi điện thoại cho luật sư cố vấn: “Tôi nhớ rõ trong hôn nhân, nếu như bị động trong việc quan hệ cũng được coi như là cưỡng gian có đúng không?”

Phía đối diện cho tôi một đáp án khẳng định.

Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, ôm lấy nội y chuẩn bị mặc xong quần áo sẽ đi đến bệnh viện thu thập chứng cớ. Vừa mới quay đầu chuẩn bị nhìn xem thùng rác có “áo mưa” đã dùng qua hay không, định mang đi cùng luôn.

Vừa hay, quay đầu nhìn đến thì Tần Đình đã tỉnh.

Hắn nhìn vết thương xanh tím trên người tôi thì dường như cũng hoảng sợ, xoa xoa huyệt thái dương, thở dài một hơi.

“...Thực xin lỗi, anh…” - Hắn gian nan nói: “Em muốn giải quyết việc này bằng tư pháp cũng được, anh sẽ phối hợp với em.”

Hắn ngồi trên giường, mái tóc ngắn lòa xòa, quầng thâm mắt rõ ràng, trên cằm cũng lấm tấm râu xanh, trên lưng còn có dấu móng tay của tôi lưu lại.

Nhưng hắn vẫn đẹp trai như vậy.

Tay cầm đồ lót của tôi dừng lại một chút.

M.ẹ n.ó, tôi lại mềm lòng rồi.

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.