Biên Thành đến dự đám tang của Giang Vân Nhược, nói chính xác thì anh là người duy nhất có mặt tại đám tang ngoài nhân viên.
Giang Vân Nhược đã chuẩn bị xong xuôi hậu sự cho cô từ trước, chi phí y tế đã được trả đầy đủ, sau khi có giấy chứng tử, nhà tang lễ sẽ cử nhân viên chuyên môn đến hủy hộ khẩu, nhận thi thể và hỏa táng, một dịch vụ trọn gói. Cho dù Biên Thành không đến thì tang lễ vẫn được tiến hành suôn sẻ.
"Đừng để A Vũ đến tiễn tôi." Giang Vân Nhược dặn anh.
Vì vậy, vào buổi chiều âm u đấy, Giang Vũ ở nhà một mình, chỉnh sửa lại sách sưu tầm của mình còn Biên Thành tới nhìn di thể được hỏa táng, cho vào bình tro rồi được đưa vào một nghĩa trang rẻ tiền nào đấy.
Sau tang lễ, anh đưa Giang Vũ về lại Bắc Kinh và chuyển đến căn hộ mà anh đã thuê trước đó.
Nghe tin anh đột nhiên thăng cấp, trở thành người giám hộ, Tống Vũ Trì không khỏi tò mò, vội vàng chạy tới xem thử. Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy trên bàn trải các quyển quảng cáo của ít nhất hai mươi trường học. Đôi mắt Tống Vũ Trì mở to gấp đôi, dùng khẩu hình hỏi: Đứa bé đó đâu rồi?"
"Trong phòng ngủ xem phim hoạt hình." Biên Thành nói.
Thế là y đi tới, ngồi xuống, kéo những quyển quảng cáo tới xem rồi cau mày: "Tôi tưởng ông định gửi nó vào trường học đặc biệt."
"Tôi đang cân nhắc," Biên Thành đặt quyển quảng cáo về chỗ cũ, "Tôi đã sắp xếp những thứ này theo thứ tự, ông đừng di chuyển lung tung."
"Có gì phải cân nhắc?" Tống Vũ Trì nói: "Không phải là nhóc ấy..." Thấy nói ra hơi khó nghe nên y chỉ vào đầu mình.
Biên Thành lật sách: "Tôi đến mấy trường học đặc biệt rồi, đều là gom hết tụi nhỏ vào dạy chung, không có hệ thống gì. Nếu thật sự quan tâm tới trí thông minh của em ấy thì biện pháp tốt nhất là mời gia sư về dạy nhưng em ấy thích chơi với bạn bè đồng trang lứa, ở lì trong nhà cũng không tốt nên tôi đang cân nhắc những lựa chọn khác."
"Đây cũng là một trong những lựa chọn đó hả?" Tống Vũ Trì lấy sách quảng cáo của trường trung học Hưng Thành, "Đây là nơi tụ tập của mấy đứa trẻ nhà quan mà? Mấy đứa đấy điên lên thì không ai quản nổi đâu, tôi thấy không phù hợp lắm."
"Nhưng trong số những trường tôi đưa Giang Vũ tới thì em ấy thích trường này nhất."
"Tại sao?" Tống Vũ Trì nhìn đi nhìn lại, "Trường này có gì hay?"
"Có lẽ đó là câu lạc bộ," Biên Thành nói, "Tôi đưa em ấy đi tham quan các câu lạc bộ, chắc em ấy thấy mấy thứ như bắn cung, hội họa, đồ gốm thú vị."
"Ây da, ông còn tính nuôi ra một nghệ thuật gia hả?"
Biên Thành lắc đầu: "Xét gu âm nhạc của em ấy thì không ổn lắm."
Mặc dù Biên Thành hay cáu kỉnh và cũng không thích trẻ con nhưng Tống Vũ Trì tin tinh thần trách nhiệm của anh. Nếu đã quyết định đảm đương chức người giám hộ thì anh chắc chắn sẽ cố gắng hết sức ---- nhưng không biết EQ và kỹ năng giao tiếp của tên này có đủ dùng không. Tống Vũ Trì lại xem quyển quảng cáo đó, lấy điện thoại ra tra thử rồi hỏi: "Ông không tính chuyển nhà hả?"
"Tại sao?" Căn hộ này được Biên Thành dày công chọn lựa, nhà mới, đầy đủ tiện nghi, không gian đẹp, các tiện ích xung quanh cũng gần.
"Xa trường học quá," Tống Vũ Trì chỉ vào địa chỉ trên cuốn sách, "Mỗi ngày ông đưa đi đón về cũng phiền."
Biên Thành cau mày. Môi trường sống rất quan trọng, anh thà chạy xa còn hơn ở nơi tạm bợ.
"Không tới chung cư giảng viên ở được hả?" Tống Vũ Trì nói: "Gần trường Giang Vũ học, còn gần đại học T hơn nhiều, đi vài bước là tới nhà ăn, ăn uống cũng tiện."
Biên Thành cho y một ánh mắt chê bai, anh không thích nhà cũ. Hệ thống điện trong nhà có vấn đề, động chút là cúp, hành lang đầy bụi, nhà thì nhỏ như lỗ mũi, còn chẳng đủ để chia ra hai nhà vệ sinh ướt và khô.
"Bây giờ ông đã là người giám hộ rồi," Tống Vũ Trì nhấn mạnh, "Ông không thể làm mọi việc theo sở thích của ông được, phải cân nhắc vấn đề cả từ góc nhìn của đứa trẻ nữa."
"Ông nói như thể ông từng nuôi con vậy."
Tống Vũ Trì ngả người ra sau và nói: "Lúc ông chuyển nhà thì tôi sẽ tới phụ."
Hai ngày sau, Biên Thành dọn vào 301 Hà Thanh Uyển.
Mỗi lần chuyển nhà là một cuộc chiến mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần. Biên Thành không thể chịu được việc đồ đạc bừa bộn, hộp giấy chồng chất. Trong cùng một ngày anh đã sắp xếp gọn gàng đâu ra đấy. Giang Vũ đã thử giúp đỡ anh, nhưng nhóc không biết thói quen sử dụng đồ đạc của Biên Thành nên đặt bảng trắng và màn hình máy tính sai chỗ nên Biên Thành yêu cầu nhóc vào phòng ngồi chơi.
Vất vả lắm mới dọn đến mức có thể nhìn được, đã qua nửa đêm nhưng sàn, cửa kính và mặt bàn vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn sạch sẽ của Biên Thành. Tuy nhiên ngày hôm sau anh có lớp và vài cuộc họp nên chỉ đành tạm tha cho những thứ này. Biên Thành khó chịu nằm xuống, lớp bụi trên bồn rửa tay tựa như thiên quân vạn mã đè nặng lên người anh.
Buổi sáng, anh đến nhà ăn mua hai cái bánh bao đem về, bỏ vào hộp giữ nhiệt để sau khi Giang Vũ dậy có cái ăn. May đây đang là mùa hè nên sẽ không bị nguội quá nhanh, nếu không anh còn phải lo lắng chuyện Giang Vũ có biết xài lò vi sóng thông minh anh mới mua không nữa. Buổi trưa anh đem đồ ăn từ trường về, đưa cho đứa nhóc qua khe cửa rồi lại vội vã quay về cãi tiếp với trưởng khoa.
Sau cuộc họp, anh thu hoạch được hai cái liếc sắc như dao từ trưởng khoa và nhanh chân chạy về nhà, chuẩn bị tổng vệ sinh. Dụng cụ vệ sinh đã có đủ, tuy nhà nhỏ nhưng có rất nhiều chỗ bẩn, là một công trình lớn. Sau hai đợt dọn nhà và tranh luận mang tính học thuật, Biên Thành cảm thấy kiệt quệ về thể chất và tinh thần.
Sau đó anh mở cửa, đứng như trời trồng.
Nhà sáng loáng như mới mua. Sàn nhà bóng như mới được đánh sáp, mặt bàn phòng bếp lóe sáng, cửa kính sạch như thể nơi đó không hề có kính. Vào nhà vệ sinh, bồn cầu trắng như vừa được xuất xưởng còn bồn rửa mặt sạch đến mức có thể soi gương. Tất cả túi rác đều đã được thay.
Đây không phải là sạch sẽ bình thường, đây là tiêu chuẩn sạch sẽ của Biên Thành.
Sau đó, Giang Vũ thò đầu ra từ phòng ngủ, nói lớn: "Buổi tối tốt lành!"
Biên Thành nhìn xung quanh, không thể tin nổi, hỏi: "Em đã dọn hả?"
Giang Vũ gật đầu và nói một cách tự hào: "Em giỏi dọn dẹp lắm! Sàn, bàn, cửa sổ lớp đều là em lau đấy!"
Biên Thành nhớ lại cái ngày anh đến nhà Giang Vân Nhược, chợt hiểu ra. Giang Vân Nhược bị bệnh nặng, không có sức dọn nhà sạch đến vậy, chắc chắn là người khác đã dọn.
Biên Thành nói "Vậy à", sau đó bỏ thức ăn ra đĩa rồi cho vào lò vi sóng hâm nóng, tiện thể dạy Giang Vũ những nút bấm kia có tác dụng gì. Kết quả là vô cùng khó khăn. Giang Vũ chỉ hợp với lò vi sóng đơn giản "bỏ vào, ấn nút". Cuối cùng, anh đành phải cài đặt lại, đặt thời gian và công suất ở mức phù hợp với hầu hết các tình huống và đơn giản hóa quy trình để chỉ cần nhấn nút "Bắt đầu" là được.
Giang Vũ nói rằng nhóc sẽ biết cách dùng.
Biên Thành và nhóc dùng bữa trong yên lặng, bởi vì anh không nói lời nào mà Giang Vũ cũng không tìm được chủ đề để nói. Biên Thành nghĩ chắc Giang Vân Nhược sẽ không ăn trong im lặng giống như thế này. Suy nghĩ này vừa xuất hiện, anh đột nhiên ý thức được một chuyện vô cùng quan trọng. Làm người giám hộ, anh phải giải thích mọi chuyện.
Mẹ đã đi đâu.
Giang Vân Nhược đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của Giang Vũ nhưng nhóc phản ứng chậm chạp, một hai ngày có lẽ sẽ không hỏi nhưng về lâu dài chắc chắn sẽ hỏi. Mà anh phải đưa ra câu trả lời hợp lý.
Rõ ràng, anh không thể nói thẳng "mẹ em chết rồi" được, sự thật không có tác dụng trong tình huống này, anh cần phải uyển chuyển, khéo léo nói ra.
Đây là gót chân Achilles của anh.
Biên Thành lên mạng tra rất nhiều trường hợp, cách thức bày ra thì vô vàn. Ví dụ như "Mẹ em đã đến một nơi gọi là thiên đường, ở đó rất tuyệt vời." "Mẹ em đã trở thành một ngôi sao trên bầu trời, sẽ luôn dõi theo em. ", "Mẹ em đã đi đến một đất nước xa xôi và mẹ sẽ thường xuyên viết thư cho em. "
Không phương án nào có thể giải thích được câu hỏi tại sao.
Tại sao một người yêu thương bạn rất nhiều lại bỏ bạn để tới một nơi xa xôi?
Biên Thành vô cùng xoắn xuýt, nghĩ tới nghĩ lui nhưng vẫn không tìm được câu trả lời anh vừa lòng. Vấn đề này còn khó hơn cả việc giải được giả thuyết Tate.
Tuy nhiên, mấy ngày trôi qua, mấy tuần đi qua, Giang Vũ vẫn không hề hỏi câu đó. Vô số phương án của Biên Thành đã trở nên vô dụng.
Cho đến một ngày thu, trong lúc hai người đang ngồi thưởng thức đồ ăn của tiệm Mexico mới mở gần nhà thì Biên Thành đã bị sự nghi ngờ thôi thúc, hỏi ra câu đấy: "Em không tò mò là mẹ em đã đi đâu hả?"
Giang Vũ vừa cẩn thận không làm vung vãi ớt của bánh taco ra bàn vừa nói: "Đi chết ạ."
Câu nói này thốt ra từ miệng nhóc khiến Biên Thành nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Một lúc sau anh mới hỏi: "Em hiểu "chết" nghĩa là gì không?"
Giang Vũ suy nghĩ một lúc lâu và nói: "Đó là một nơi rất tối và rất rộng."
Cũng gần với ý nghĩa thực sự của cái chết đấy.
"Thì ra mẹ đã nói với em rồi."
"Vâng," Giang Vũ nói, "Tụi em đã hẹn với nhau rồi."
Vẫn luôn là như vậy.
Từ khi còn nhỏ nhóc đã sợ bóng tối, dường như trong bóng tối có những con quái vật đang ẩn náu và sẽ lao ra nuốt chửng nhóc bất cứ lúc nào.
Vào một đêm nọ, khu phố bị cúp điện, đêm khuya tỉnh giấc định đi vệ sinh nhưng hành lang đen thui, nhóc không dám đi. Mẹ bèn nói với nhóc: "Con chờ ở đây xíu nhé, mẹ ra đó xem thử."
Mẹ đi một vòng trong đó rồi ra ngoài nói với nhóc: "Không sao đâu, không đáng sợ chút nào."
Thế là nhóc yên tâm đi.
Sau khi chuyển nhà, nhóc và mẹ sống trong một căn nhà nhỏ ven sông, cách đó không xa có một khu rừng với những bụi cây rậm rạp, đứng từ ngoài nhìn vào sẽ không thể thấy được bên trong. Nhóc muốn đi vào xem thử nhưng lại hơi sợ.
Mẹ cũng bảo nhóc đứng đợi bên ngoài một lúc, sau đó mẹ đi vào rồi lại đi ra, nói cho nhóc biết bên trong không có gì đáng sợ, nên nhóc không sợ nữa.
Trong bệnh viện, nhóc hỏi mẹ tại sao gần đây mẹ lại uể oải vậy, tại sao gần đây mẹ luôn nằm trên giường. Mẹ bảo rằng mẹ sắp phải tới một nơi gọi là chết.
"Nơi đó có đáng sợ không?"
"Có, rất rộng, rất đen, không thể thấy được điểm cuối, " mẹ nói, "Hơn nữa đó là nơi mọi người đều phải tới, trong tương lai A Vũ cũng phải tới đó."
Nhóc có hơi sợ.
"Vậy nên," Mẹ nói, "Con ở đây chờ mẹ nhé, mẹ tới đó trước xem giúp con."
Nhóc "vâng" và thoáng thả lỏng.
"Nhưng mà chỗ đó rộng lắm, muốn đi hết một vòng thì chắc sẽ tốn rất nhiều rất nhiều thời gian, " mẹ nói, "Con đừng sốt ruột, kiên nhẫn chờ mẹ về nhé?"
Nhóc gật đầu.
"Mẹ đã nói với anh trai con rồi, khoảng thời gian này con cầm tay anh ở đây chờ mẹ nhé, được không?"
"Con sẽ kiên nhẫn đợi ạ." Giang Vũ nói.
Nhóc sẽ kiên nhẫn đợi.
Nhóc sẽ cầm tay anh, bước đi hết quãng đời dài lâu còn lại.
Nhiều năm sau, mẹ nhóc sẽ quay về và đón nhóc từ tay anh trai, nhóc sẽ ủ rũ hỏi tại sao mẹ lại đi lâu thế, cũng sẽ tò mò rốt cuộc chết là nơi như thế nào.
Lúc đó mẹ sẽ trả lời: "Không sao đâu, không đáng sợ chút nào."