Máy bay hạ cánh đúng nửa đêm nên sắc mặt cậu không tốt lắm. Trên đường không có ai, cậu đội mũ đeo khẩu trang nhắm mắt, ngồi ngủ trên ghế sau xe, ngay cả Khang Viễn xuống xe khi nào cũng không biết.
Tỉnh lại lần nữa đã ở trong nhà mình, căn phòng 40 mét vuông, trên giường nhỏ còn có thêm một người.
Cả người trần trụi.
Chỉ mặc một chiếc quần lót.
Hạ Kiều rơi vào trầm tư, dịch dịch mông.
Ừm, không đau.
An toàn.
Cậu quay người nhìn người kia ngủ say, khuôn mặt Lục Trần rất dễ nhìn, có ngắm 1 tiếng cũng không thấy chán,
Hạ Kiều đắc ý tiếp cận gần hơn một chút nữa, thật cẩn thận để da thịt sát với nhau.
Cậu không sợ nóng, nóng thêm chút nữa cũng được.
Ánh mắt lưới qua gương mặt người đàn ông rồi lại nhìn tới chỗ khác khác, ngày thường Lục Trần có tập thể hình, giữ gìn vóc dáng rất tốt, Hạ Kiều cảm thấy dáng người của bản thân cũng không tồi, khi đóng phim, đồ ăn không tốt lại phải chạy đông chạy tây lúc bụng đói mà thành.
Cậu vô thức thở nhẹ, càng sát lại gần, lén hôn Lục Trần một cái, như con bướm nhẹ nhàng.
Lục Trần chậm rãi mở mắt.
Như bị đánh thức bởi nụ hôn của cậu.
174.
Lục Trần vươn cánh tay kéo Hạ Kiều ôm vào lòng, cúi đầu cọ cọ cổ cậu, dường như anh chưa hoàn toàn tỉnh ngủ nên giọng nói khàn khàn.
“Không buồn ngủ?”
Hạ Kiều: “Anh, không mặc quần áo là đang dở trò lưu manh.”
Lục Trần: “Mặc không thỏa mái, khó chịu.”
Hạ Kiều chớp mắt tỏ vẻ đã hiểu, đối với bất kỳ hành động nào của anh đều đặc biệt khoan dung.
Lục Trần vẫn không ngẩng đầu cạ cổ Hạ Kiều, dùng giọng nói mang theo mệt mỏi: “Không ngủ thêm một chút à?”
“Không ngủ nữa, em rời giường đi mua cơm, anh ăn gì?” Hạ Kiều nói xong muốn đứng dậy, Lục Trần lại đem ấn cậu trở về, vẫn cúi đầu bất động.
“Anh?”
“Ngủ”
Hạ Kiều chớp mắt, dùng tư duy của trực nam nói: “Vậy anh ngủ tiếp đi, em đi mua cơm về nhẹ tiếng một chút.”
Lục Trần trầm lặng buông ra.
Cảm giác em trai không muốn ngủ cùng mình.
175.
Đến khi Hạ Kiều mua cơm trở về Lục Trần đã lấy bàn chải dự phòng ra đánh răng.
Anh có thói quen rửa mặt trước khi đánh răng. Bọt nước còn đọng ở trên lông mi theo hai má lăn xuống, Lục Trần ngậm bàn chải giương mắt lên một cách lười biếng nhìn sang khiến Hạ Kiều như bị trúng mười nghìn điểm bạo kích, trong đầu còn chạy phụ đề:
‘Anh tui sao lại đẹp trai như vậy! Cải trắng tươi xanh xinh đẹp mỹ lệ bị tui đớp mất rồi aaaaaaa!’
Hạ Kiều bỏ mũ xuống đặt bữa sáng ở lên bàn, từng bước một đi tới nhà vệ sinh, đứng phía sau Lục Trần.
Tình yêu như một loại nước uống có ga ngọt ngấy với bong bóng sùng sục giữa mùa hè. Trong căn nhà nhỏ, hai người yêu nhau cùng trao nụ hôn dưới làn gió nóng của quạt điện, thân hình dán chặt vào nhau như muốn đối phương hôn sâu thêm chút nữa…
Bầu không khí triền miên vừa đúng, đầu lưỡi Lục Trần rời khỏi cho Hạ Kiều có dịp thở gấp, chỉ thấy một đôi mắt đen ngịt đang nhìn cậu.
Bạn nhỏ dễ dàng thỏa mãn, chỉ một nụ hôn đã thấy đủ, ngây ngô mở miệng: “Ăn cơm thôi.”
176.
Mùa hè ấy, không khí nóng như muốn bốc hơi, cánh quạt quay chầm chậm thổi rèm cửa ở phòng khách bay lên, ánh nắng chiếu tới hình bóng hai người. Hạ Kiều cảm thấy nóng quá, không biết Lục Trần có cảm thấy như vậy không.
Muốn đưa tay chạm vào vai Lục Trần lại bị ngăn lại, mười ngón tay đan xen nắm chặt lấy nhau, Hạ Kiều có chút tủi thân, muốn một cái ôm có độ ấm, nóng nữa cũng không sao, nhưng mà phải là ca ca ôm cơ.
Lục Trần rốt cuộc cũng buông tay đang nắm tay cậu, cho phép cậu thiếu niên ôm lấy mình.
Giữa cái nóng mùa hè, mồ hôi và hô hấp dây dưa cùng một chỗ, thế nhưng nóng đến vậy cũng không ai muốn hạ nhiệt độ này cả.
Cuối cùng Hạ Kiều chịu không nổi, giọng nghẹn ngào nói: “Nóng quá.”
“Chút nữa thôi sẽ không nóng.” Lục Trần nhẹ nhàng liếm nước mắt rơi trên mặt cậu, em anh chưa bao giờ giấu giếm sự yếu đuối nhưng cũng sẽ không vì một chút chuyện nhỏ mà khóc.
Chỉ là mùa hè thực sự quá nóng, nóng bỏng rót vào trong thân thể.
177.
Công việc kết thúc, Hạ Kiều được nghỉ vài ngày, vốn là muốn đi biển chơi, tiếc rằng người có bệnh nhẹ nên đành phải thôi.
Mấy ngày này Lục Trần và cậu liên tục ở cùng nhau, hai người đàn ông không thấp chen chúc trong phòng nhỏ 40 mét vuông, không có điều hòa, chỉ có tiếng ồn do quạt điện gây ra, ban đêm thường xuyên tỉnh ngủ vì nóng, mồ hôi đầy người lại ngủ không được đành tìm việc mình thú vị khác để làm.
Khi kì nghỉ còn 1 ngày cuối cùng, Hạ Kiều rốt cuộc cũng toại nguyện được ăn hải sản theo sự căn dặn của Khang Viễn, không ăn cay, chỉ ăn lẩu cà chua.
Vài ngày nữa sẽ thu ca khúc mới, cậu phải bảo vệ giọng hát thật tốt.
Lẩu không cay không vui, Hạ Kiều đành lấp đầy bụng bằng trái cây, đang gặm dưa hấu thì cảm giác có người nhìn cậu, quay đầu chỉ thấy có hai cô gái đang mặt đối mặt ăn cơm.
“Hâm mộ em?”, tiếng Lục Trần không lớn, chỉ có hai người nghe thấy.
Hạ Kiều không chắc nói: “Có thể? Em cũng không biết…”
178.
Hạ Kiều # Trang mạng Weibo
[Ra ngoài ăn hải sản gặp Hạ Hạ!!! Đang gặm dưa hấu!! Hơn nữa còn ăn lẩu cà chua,vô cùng vô cùng cuteeeee] (đính kèm video)
Bình luận (153):
[Người bên cạnh là ai? Anh trai đó hả?]
[Lại là anh trai? Hai người lại cùng đi ăn hải sản hử?]
[Ẻm ăn dưa thôi cũng đáng yêu khiếp!]
[Lục ca có phải cũng nóng trong không, cũng ăn lẩu cà chua?]
[Bạn nhỏ được người nhà đưa đi ăn… 1551 có anh trai cưng chiều thật tốt]
[Đây là đâu thế a a a, Mị cũng muốn đi QwQ]
[Khó lắm mới có một kì nghỉ thoải mái, đừng làm phiền Hạ Kiều nữa]
Chủ tus rep:
[Là anh trai ẻm đó, ảnh thực sự rất đẹp trai nuôn]
[Tui không tới gần, vừa lúc ngồi bàn bên cạnh nên quay được video thôi! Không quấy rầy hai người nữa đâu, họ ăn cũng gần xong rùi!]
179.
Hạ Kiều cúi đầu lục tìm di động, xem xong nói: “Ui đúng thật này.”
Lục Trần: “Cần đi không?”
“Không cần”, Hạ Kiều cười: “Mấy cô ấy đều biết ý mà”.
Đầu tháng 9, cuối cùng Hạ Kiều cũng phải vào phòng thu thu ca khúc mới, còn một số hoạt động thương mại phải làm, số lần gặp mặt với Lục Trần cũng ít đi.
Thỉnh thoảng khi trở về nhà vào ban đêm, nhìn thấy Lục Trần ngủ trên giường cậu vẫn cảm thấy không tưởng tượng nổi. Lục Trần giống như rất thích nơi này, thích căn phòng chật hẹp này, hai người chen nhau ngủ trên một chiếc giường nhỏ.
Có lần Hạ Kiều trở về vào buổi chiều, không biết Lục Trần ở trong phòng nên đóng cửa hơi mạnh tay làm đánh thức anh.
“Lục Tự Trác”. Lục Trần ở trong phòng ngủ gọi cậu.
Lục Trần ngồi trên giường, Hạ Kiều bước tới lập tức bị Lục Trần thẳng tay ôm lấy.
Như một chú cún bự.
Hạ Kiều nhịn không được sờ đầu Lục Trần, miệng nói: “Trần Trần ngoan.”
Lục Trần buông tay ôm cậu ra, đổi thành hai tay đan vào nhau, ánh mắt vừa lười biếng lại nguy hiểm.
Hạ Kiều run lên, thân thể bị đẩy xuống giường.
Lục Trần ghé sát vào tai cậu nói: “Anh sẽ ngoan.”
180.
Sau khi bài hát mới được phát hành Hạ Kiều nhận được sự yêu thích không nhỏ, trong số đó có một bài hát xem như khá hot. Có anti chê bai, nói bài hát của cậu nghe chẳng ra gì.
Khang Viễn tự nhiên cũng thấy.
Anh an ủi: “Như vậy cũng tốt hơn ngày trước nhiều rồi, tốt xấu gì cũng có anti, chứng tỏ cậu không phải họ Hồ tên Bức”.
Hạ Kiều: “…”
Thực ra so với danh tiếng trước kia, bây giờ đã tốt hơn nhiều.
Hạ Kiều thỏa mãn, còn thầm tự an ủi mình ‘không sao, cậu là người có được người yêu tuyệt mỹ nhất’.
Lời này nếu Khang Viễn nghe thấy nhất định sẽ tức giận đến mức không biết phương Bắc là phương nào.
Sinh nhật hai mươi tuổi của Hạ Kiều tổ chức ở công ty, mọi người mua bánh ngọt hát bài chúc mừng sinh nhật xong còn nói có tiết mục muốn tặng cậu.
Hạ Kiều chóng mặt trải qua buổi sinh nhật 20, đến tối về nhà, Lục Trần đặt chiếc bánh gato nhỏ lên bàn trà, cắm một ngọn nến, tắt đèn lấy đàn ghi ta đàn cho cậu nghe một bài.
181.
Khúc nhạc kết thúc, Hạ Kiều hỏi: “Nghe quen lắm, có phải trước đây em từng nghe rồi không?”
Lục Trần: “Trước đây ban nhạc đã đàn qua, lúc anh vừa mới học đàn ghi ta đã đánh bài này cho em nghe.”
Đó là thật lâu trước đây…
“Lục Tự Trác”.
Trong căn phòng tối như mực, Lục Trần kêu tên thường gọi của Hạ Kiều, anh luôn gọi em trai mình như vậy.
Người hâm mộ có thể gọi cậu là Hạ Kiều, Hạ Hạ, công ty cũng giới thiệu cậu với nghệ danh Hạ Kiều của truyền thông giải trí XX.
“Lục Tự Trác” là cái tên được gọi bởi người thân thiết, người trong nhà, cũng như người yêu.
“Em có bằng lòng chuyển đến sống cùng anh không?” Lục Trần dừng hai giây mới nói tiếp: “Mặc dù rất trống trải.”
Một mình anh ở, rất trống trải.
“Em có muốn không?” Lục Trần nói.
Hạ Kiều không trả lời lập tức mà ung dung nhìn nét mặt anh, nhận thấy anh đang khẩn trương mới cười xấu xa nhào vào lòng Lục Trần.
“Được, em dĩ nhiên là muốn.”
182.
Hạ Kiều nhận được mời tham gia một show ca nhạc, lúc tuyên truyền có không ít người quan tâm.
Ngày thu, Hạ Kiều mặc áo sơ mi màu lam giống như 3 năm trước, thời điểm cậu vừa ra mắt, là một thiếu niên sạch sẽ nhẹ nhàng.
Cậu đã nghĩ kỹ những điều phải nói khi lên sân khấu nhưng cuối cùng vẫn làm theo lòng mình.
“Tôi dường như……đã rất lâu chưa đứng lên sân khấu để hát.”
Giấc mộng trở nên mơ hồ chỉ còn lại một mình dậm chân tại chỗ.
“Bài hát kế tiếp có tên…”
Khán phòng đông nghịt người, cậu không nhìn rõ ai với ai.
“Tôi đã tự viết lời … Ừm, nhưng người soạn nhạc là người khác, thầy Cao Vọng!”
Cậu nghe thấy ai đó gọi cậu từ ghế khán giả, ngay lập tức cậu nhìn thấy tên mình trên banner, sáng đến nỗi in sâu vào đáy mắt cậu.
Cậu cũng nhìn thấy anh mình.
Anh nổi bật đứng giữa một nhóm các cô gái.
Hạ Kiều không nhịn được bật cười.
Anh chịu khổ rồi! Nếu tuổi này anh vẫn muốn bên cạnh cổ vũ em, vậy em nhất định phải hát thật tốt!!!
Cậu cúi đầu chào khán giả: “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi cho đến lúc này”.
Ai đó đang bật khóc, che miệng và nước mắt trào ra.
Khi ánh đèn tối xuống, âm nhạc vang lên, tất cả ánh sáng trên sân khấu tập trung vào Hạ Kiều. Cậu tỏa sáng như một ngôi sao, rực rỡ đến chói mắt.
Thiếu niên yêu dấu, hãy tiến lên.
Mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.
Tôi sẽ cố gắng để bắt kịp bước chân em
Lời Tác giả:
Kết thúc viết trên sân khấu tôi đã suy nghĩ khá lâu rồi, xem như mở ra nhiều khả năng về tương lai. Văn này đến đây là kết thúc, cảm ơn đã yêu thích.
- Hết chương 17-
P/s: Chương này không phải mình edit, đã cố gắng sửa lại nhưng có lẽ vẫn còn khá nhiều sai xót. Cảm ơn đã đọc!