Nửa tháng trước, Cục Thiên Văn thông báo Bắc bán cầu sẽ đón trận mưa sao băng lớn nhất lịch sử.
Chạng vạng ngày có mưa sao băng, một mình Lâm Gia đứng trên ban công nhà mình ngắm sao băng.
Dường như tất cả mọi thứ trở nên kỳ quái bởi trận mưa sao băng này.
Không ngừng có người đột ngột mất năng lực ngôn ngữ, chỉ biết nói Đúng và Không. Ban đầu số người mất năng lực ngôn ngữ không nhiều, người đầu tiên mất năng lực ngôn ngữ Lâm Gia quen biết là cấp dưới của cậu.
Trong hội nghị báo cáo công việc, một giây trước hắn còn thề son sắt sẽ đạt mục tiêu quý sau, giây tiếp theo đột ngột ngất xỉu. Không đợi mọi người hoảng hồn tới gần xem xét, hắn đã tự đứng dậy, mặt mày hớn hở thay bằng biểu cảm cứng đơ, gương mặt không chút huyết sắc, hỏi cái gì cũng chỉ đáp ‘Đúng’ hoặc ‘Không’, làm hội nghị không thể tiếp tục tiến hành.
Dần dà, công ty càng ngày càng xuất hiện nhiều người bị như vậy. Thiếu nhân viên, công ty điêu đứng, hao tổn càng lúc càng lớn.
Xã hội cũng thế. Khủng hoảng, bất an, cảm xúc tiêu cực như ôn dịch lan tràn trong đám người… Y học bó tay không có biện pháp chữa bệnh này, không ai biết giây tiếp theo mình sẽ trở thành “Xác sống”.
Chỉ biết nói Đúng hoặc Không, động tác chậm chạp, ánh mắt vô hồn, không phải xác sống còn có thể là cái gì?
Lâm Gia không đặt toàn bộ lực chú ý ở việc này. Công ty tạm thời đóng cửa, trong khoảng thời gian ở nhà cậu phát hiện: Mèo của mình không bình thường.
Mèo nhà cậu là một con mèo lông ngắn màu đen, họ hàng cho nên không biết thuộc chủng loại nào. Lâm Gia không thích mèo, cơ mà không đành lòng từ chối ý tốt của họ hàng nên giữ lại. Đa phần là trợ lý hoặc bảo mẫu mua đồ ăn rót nước hốt phân cho mèo. Lâm Gia không chơi với mèo, mèo cũng không thân với cậu, quan hệ hai bên như người dưng nước lã.
Nhưng gần đây, chả nhớ con mèo tên ‘Đại Hắc’ hay ‘Tiểu Hắc’ thường xuyên dõi mắt quan sát cậu, khoảng cách an toàn hai bên ăn ý tạo ra cũng bị mèo phá bỏ. Khi Lâm Gia xem tài liệu, nó nhảy lên góc bàn làm việc nhìn chăm chú. Khi Lâm Gia ngủ, nó nhảy lên mở cửa phòng ngủ, bốn chân đứng trên đầu giường quan sát cậu. Thậm chí khi Lâm Gia đi tắm, cách cửa kính sương mù cũng thấy bóng con mèo canh giữ ngoài cửa không nhúc nhích.
Trừ việc suốt ngày nhìn chăm chú làm Lâm Gia không thể ngó lơ, mèo còn không chịu ăn thức ăn cho mèo, cũng không uống nước trong chén. Nó thường canh lúc Lâm Gia dùng cơm, chợt nhảy lên bàn ăn đồ ăn chín. Biết mở tủ lạnh, cơ thể luồn lách trong ngăn giữ tươi kiếm trái cây.
Biết ngậm ly hứng nước ấm từ máy lọc nước.
Thậm chí còn biết dùng điều khiển từ xa, tăng âm lượng TV.
Lúc này TV đang phát tin phỏng vấn thứ nhất, tiêu đề phỏng vấn là: Nhiều nơi liên tục xuất hiện bệnh lạ? Người bệnh đột ngột mất khả năng giao tiếp, chỉ có thể nói ‘Đúng’ và ‘Không’. Cùng nghe chuyên gia phân tích ca bệnh này.
Đối tượng phỏng vấn là một chuyên gia mặc tây trang giày da. Sau khi phóng viên đặt câu hỏi, chuyên gia nhìn về phía màn hình nói: “Đại não bao gồm bán cầu trái và bán cầu phải. Bộ phận não trái đảm nhiệm chức năng ngôn ngữ. Mà não trái có hai vùng quan trọng về ngôn ngữ, lần lượt là vùng Broca và vùng Wernicke…”
Sau khi giải thích một hồi, chuyên gia nói: “Tinh thần hoặc tâm lý chịu áp lực thường sẽ dẫn tới đau nửa đầu bên trái.”
Phóng viên cầm microphone hỏi: “Ý anh là không tồn tại bệnh lạ, mà do người bệnh bị áp lực quá lớn dẫn đến gặp chướng ngại ngôn ngữ?”
Chuyên gia đáp qua loa: “Kiến nghị mọi người thả lỏng tâm tình, đừng lo lắng…”
Lúc chuyên gia nêu kiến nghị, con mèo vốn đang nhìn chăm chú Lâm Gia chợt nhảy lên tay cậu… Đè trúng điều khiển từ xa.
Mèo bị đoạn phỏng vấn thu hút, không chú ý Lâm Gia đang âm thầm quan sát nó. Nó không làm quá trắng trợn táo bạo, mà giả vờ vô tình quơ vuốt trúng điều khiển từ xa, nhân cơ hội ấn nút tăng âm lượng.
Âm lượng tăng vài nấc, dừng tại mức phù hợp để nghe, vì thế giọng chuyên gia chui vào tai Lâm Gia càng thêm rõ ràng.
“Khi cảm thấy bị áp lực, bạn có thể nghe những bài nhạc nhẹ nhàng, tạm nghỉ một thời gian, rèn luyện vận động…”
“Chậc.”
Một tiếng ngắn ngủi, mang cảm xúc bất mãn.
Nhưng rất mau, mèo ý thức được không đúng, giấu đầu lòi đuôi: “Meo~”
Có lẽ do thế giới khắp nơi quỷ dị, Lâm Gia không bình luận gì về con mèo biết diễn. Cậu nhìn đồng hồ, sắp đến 8 giờ tối, nhưng bảo mẫu chưa tới.
Lâm Gia không thích ở chung cùng người khác, bảo mẫu chỉ đến nhà trong thời gian chỉ định. Bảo mẫu này đã giúp việc được bảy năm, thời gian trước nhà bà cần tiền gấp, Lâm Gia cho bà ứng lương trước, nên chẳng sợ gần đây nơi chốn bất ổn, bảo mẫu vẫn đúng hẹn đến biệt thự Lâm Gia nấu ba bữa cơm.
Hôm nay không tới, buổi sáng không tới, buổi trưa cũng không tới.
Lâm Gia có dự cảm không ổn, gọi điện thoại cho bảo mẫu.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, bảo mẫu cũng trở thành xác sống chỉ biết nói ‘Đúng’ và ‘Không’.
Đã hai bữa chưa được ăn, Lâm Gia hơi đói. Biết bảo mẫu sẽ không bao giờ tới nữa, Lâm Gia với khả năng tự gánh vác chẳng ra gì đành tự xuống bếp. cậu có chút gánh nặng hình tượng, có khi bệnh chưa tới cậu đã hại bản thân chết đói trước… Chết như thế nào cũng được, đừng chết đói mất mặt lắm.
Tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn bảo mẫu mua sẵn. Lâm Gia tự hiểu lấy mình, không làm khó bản thân, chỉ nấu một tô mì đơn giản. Cậu lấy di động, tra hướng dẫn nấu mì sợi.
Một tiếng xì truyền đến, như cười nhạo cậu nấu mì đơn giản nhất mà không biết. Lâm Gia không ngẩng đầu cũng biết là ai xì. Mèo đã có quá nhiều hành vi lấp liếm giấu đầu lòi đuôi, chứng tỏ nó không tính hoặc ít nhất tạm thời không muốn bại lộ sự kỳ quái của nó. Lâm Gia cũng không tính đâm thủng lớp giấy mỏng làm mình gặp nguy hiểm.
Lần đầu xuống bếp lấy không chuẩn số lượng mì sợi, trong nồi dư hơi nhiều. Lâm Gia chia mì vào hai tô sạch, một tô cho mình, một tôi khác đặt bên cạnh chén thức ăn cho mèo đầy ắp. Mèo muốn ăn thì ăn, không ăn thì thôi.
Luộc mì đơn giản, cái khó là nêm gia vị. Lâm Gia thật sự không có thiên phú bếp núc, hương vị mì sợi nấu đến trương sình khó mà khen ngợi. Chỉ là hiện tại không phải thời điểm cậu có thể tự cao tự đại, mọi người ốc còn không mang nổi mình ốc, ai thèm để ý cậu đã nằm trong bảng xếp hạng tỷ phú Forbes liên tục 5 năm.
Cậu vô cảm ăn mì, nuốt một miếng, mặt càng vô cảm.
Cho dù là Lâm Gia tự mình nấu, ăn một miếng vẫn cần thời gian chữa lành.
Trong quá trình tự chữa lành, Lâm Gia thấy mèo nhảy xuống sô pha đi tới bên chén thức ăn mèo. Đã hai bữa rồi nó chưa được ăn cơm, nó cũng đói bụng. Giống Lâm Gia, mèo cũng biết mọi người ốc không mang nổi mình ốc, ai sẽ để ý một con mèo chưa được ăn cơm.
Nhưng mà, nó ngửi ngửi: “Ọe…”
Lâm Gia: “…”
Gian nan lựa chọn, cuối cùng nó thử liếm một cái, ọe vài cái, mặt vô cảm đi ăn thức ăn cho mèo.
Lâm Gia: “…”
Cảm ơn một loạt hành vi của mèo, Lâm Gia sống trong nhung lụa ăn không vô. Cậu đứng lên, chuẩn bị lục tủ lạnh xem có trái cây gì đó nhét bụng không. Mới vừa đi được vài bước, ‘Tạch’.
Lâm Gia nhạy bén ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất cỡ lớn. Biệt thự trang bị nguồn điện dự phòng, theo lý thuyết sau mười mấy giây cúp điện, nguồn điện dự phòng sẽ hoạt động, đèn đóm trong nhà sẽ sáng lên.
Nhưng không, như thể lâm vào bóng tối vô tận, ánh sáng quá khứ không còn tồn tại nữa.
Nương ánh trăng mờ nhạt, Lâm Gia đi tới cửa sổ sát đất. Trong nhà quá tối, bóng dáng cậu dưới ánh trăng bị màn đen nuốt chửng.
Hoa cỏ cây cối ngoài sân chen chúc, đổ bóng quái dị trên mặt đất. Cũng may cửa kính cách âm tốt, động tĩnh sột soạt bị ngăn cách ở bên ngoài. Lâm Gia lấy di động, bấm mở ‘đèn pin’.
Điên à! Mèo đứng phía sau Lâm Gia phóng tới, muốn ngăn cản hành vi tự sát ngu ngốc của Lâm Gia.
Đến gần Lâm Gia, nó phát hiện Lâm Gia thở dốc nặng nề, bỗng hiểu ra Lâm Gia sợ bóng tối. Dù ban đêm đi ngủ, nơi đầu giường luôn bật đèn chiếu sáng một góc nhỏ.
Nhưng như vậy cũng không được, mèo đang muốn mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên tắt tiếng.
Trong tầm nhìn một người một mèo, ngoài hàng rào sân vườn xuất hiện năm người. Một đôi vợ chồng lớn tuổi, một đôi vợ chồng trẻ tuổi, trên tay người vợ trẻ tuổi ôm một đứa trẻ.
Bọn họ đứng thành một hàng, mặt vô biểu tình nhìn hướng cửa kính loang loáng.
Như có mục tiêu, bọn họ giơ tay lắc mạnh hàng rào, đứa trẻ cũng vươn tay, bám trên hàng rào.
Hàng rào vững chắc thế mà bị lắc đến bật chân.
Bọn họ như cái xác không hồn đứng trước cửa biệt thự.
Rầm rầm rầm…
Cửa bị đập.
Lâm Gia dùng đèn pin chiếu sáng, đi đến trước cửa biệt thự. Cách mắt mèo, cậu thấy một nhà năm người đứng ngoài cửa… là hàng xóm ở biệt thự bên cạnh.
Ngày thường gặp nhau sẽ mỉm cười chào hỏi Lâm Gia, lúc này lại mang biểu tình chết lặng tư thế vặn vẹo.
Bọn họ gõ cửa mãi. Lâm Gia thấy cánh cửa chống trộm chầm chậm lúm vào, in hình năm ngón tay. Có thể đập cửa sắt có tính an toàn cao nhất thành thế này, chứng tỏ sức bọn họ lớn cỡ nào. Nếu cứ đập tiếp, chỉ sợ cửa chống trộm sẽ bị hỏng giống hàng rào sắt.
Lâm Gia nặng nề hỏi: “Có chuyện gì không?”
Cậu từng giao lưu cùng ‘xác sống’. Khi trả lời câu hỏi, ‘xác sống’ sẽ đứng im giữ yên lặng.
Quả nhiên, sau khi nghe Lâm Gia hỏi, năm ‘xác sống’ ngừng đập cửa. Bọn họ đứng đơ ra, miệng khép mở hoạt động.
“Không.” Bọn họ đáp.
“Tới tìm riêng tôi?” Lâm Gia cách cửa hỏi.
“Đúng.”
Lâm Gia trầm mặc một giây, hỏi: “Tìm tôi để làm gì?”
Năm người ngoài cửa không trả lời. Câu hỏi này không thể trả lời bằng ‘Đúng’ và ‘Không’, vì thế lại muốn đập cửa.
Lâm Gia đành hỏi câu khác: “Là mấy người phá hỏng mạch điện?”
“Đúng.”
Phá hư mạch điện, đặc biệt tới tìm cậu, hơn nữa tiếng bụng đói không ngừng kêu vang ngoài cửa không thể xem nhẹ.
Lâm Gia hỏi: “Tới đây tìm đồ ăn?”
Ngoài cửa trăm miệng một lời: “Đúng.”
Xác sống không ăn cơm. Qua mấy câu hỏi, mục đích năm ‘xác sống’ đêm khuya đến thăm hỏi dần rõ ràng.
Bả vai Lâm Gia trầm xuống, mèo nhảy lên vai cậu.
Cậu dừng một chút. Tạm dừng ngắn ngủi vài giây, ngoài cửa lại truyền đến tiếng cào cửa.
Âm thanh bén nhọn đâm vào màng tai, cảm giác ốc nhĩ đau nhói lan tràn khắp người.