Đừng Hỏi - Du Ngư

Chương 2: Video bóng trắng 1



“Tới để ăn thịt tôi?”

Lâm Gia mơ hồ nghe thấy tiếng trả lời ngoài cửa, mèo đứng trên vai cậu bỗng mở miệng: “Bọn họ sắp vào…”

Giọng nói trầm thấp, so với tiếng trả lời ngoài cửa còn quái dị hơn.

Lâm Gia: “…”

Chậc.

Họa vô đơn chí.

Nhưng cũng may con mèo này nhắc nhở, không đến mức làm Lâm Gia hai mặt thụ địch. Cậu vừa cao giọng hỏi ngoài cửa, vừa xách cổ mèo, kéo con mèo nguy hiểm biết nói chuyện xuống khỏi vai mình.

Trợ lý và bảo mẫu chăm mèo rất khá, Lâm Gia lại không thiếu tiền, nên con mèo hơi phát phì.

Mèo dựa vào thể trọng tránh thoát tay Lâm Gia, linh hoạt đáp dưới chân Lâm. Nó không để ý hành vi thiếu lễ phép của cậu, ngược lại lấy ơn báo oán tiếp tục nhắc nhở: “Cẩn thận! Mau tìm cơ hội chạy đi.”

Lâm Gia nhấc mí mắt, nhìn dấu tay nhô lên trên cửa chống trộm, không có ý muốn tránh xa cửa.

Mèo lên tiếng thúc giục vài lần, đổi lấy một câu không mặn không nhạt: “Thứ bọn họ muốn ăn không phải tao.”

Vừa rồi cậu hỏi: “Tới để ăn thịt tôi?”

Dù lực chú ý bị mèo hấp dẫn hơn phân nửa, Lâm Gia vẫn nghe thấy ngoài cửa trả lời: Không.

Năm ‘xác sống’ phá hư mạch điện đặc biệt tới tìm cậu xin ăn, Lâm Gia không nghĩ bọn họ tới để tìm đồ ăn tầm thường. Nếu không muốn ăn thịt cậu, thì chỉ có ăn… Mèo.

Mèo ngẩn người, tức giận chỉ trích: “Chẳng lẽ cậu muốn dùng tôi đổi bình an?”

Advertisement



Lâm Gia không trả lời, nhưng im lặng là đáp án.

Mèo thử đánh thức lương tri của Lâm Gia: “Tôi là mèo cậu nuôi ba năm đấy!”

Nó lạnh lòng, ngửa đầu tỏ vẻ không thể tin nổi. Từ góc độ của nó không thấy rõ mặt Lâm Gia, chỉ có thể thấy đường cong nửa gương mặt tinh xảo thờ ơ cực kỳ.

Nửa tháng ở chung tới nay, mèo đen biết được một chút tình huống của Lâm Gia.

Lâm Gia, 23 tuổi, doanh nhân trẻ tuổi nhất thành phố. Tuổi còn trẻ đã sáng lập thành tích huy hoàng, nhà tư bản khôn khéo chỉ nhiều không ít. Bố mẹ qua đời, sống một mình, tính cách lãnh đạm, có vài anh em họ, lui tới không thường xuyên, chủ yếu là người ta mặt nóng dán mông lạnh Tổng giám đốc Lâm.

Không có ưu điểm, nếu phải chọn một, đó chính là đủ lý trí.

Cậu luôn dùng lý trí cân nhắc lợi ích nhiều mất, kể cả ưu điểm cũng khiến người ta giận sôi.

Mèo đen tin Lâm Gia thật sự sẽ ném nó ra ngoài cho ‘xác sống’ ăn thịt.

Lúc này Lâm Gia đã ngừng đặt câu hỏi, ‘xác sống’ khôi phục hành động tiếp tục đập cửa.

Mèo đen từ không thể tin nổi dần chuyển sang tự hỏi. Một giây trước khi ‘Xác sống’ phá cửa đi vào, nó bất chấp tất cả hét to: “Hoan nghênh đến thế giới đáy biển, đút cá…”

Lâm Gia không biết câu này đại biểu cho cái gì, lại nhạy bén phát giác đây là mèo đen phản kích.

Chắc chắn không phải lời gì hay ho. Quả nhiên, sau khi mèo đen hét xong, một luồng sáng chói lòa ập tới, thoải mái bao trùm toàn bộ căn biệt thự. Mọi tồn tại trong biệt thự đều bị luồng sáng vùi lấp, bao gồm bóng tối.

Lâm Gia bị bao vây bên trong, ánh sáng mạnh khiến cậu không thể không nhắm mắt.

Mãi đến khi bên người có tiếng nói, ngữ khí hàm chứa trả thù: “Có thể mở mắt.”

Là con mèo đang nói chuyện.

Lâm Gia nghe vậy mở mắt ra. Căn biệt thự quen thuộc trước mắt đổi thành một tòa nhà ba tầng, tường phủ kín dây thường xuân, không phải màu xanh tươi làm hai mắt thoải mái, mà là màu xanh đậm lành lạnh. Trừ nhà lầu không có kiến trúc nào khác, nếu muốn nói cái khác thì có sương đen lan tràn quanh bốn phía nhà lầu.

Sớm biết câu nói của mèo không chứa ý tốt, đối với mọi thứ xa lạ trước mắt, Lâm Gia không có biểu hiện ngoài ý muốn hoặc kinh hoảng.

Cậu bình đạm hỏi: “Đây là, thế giới đáy biển?”

So với tưởng tượng kém khá xa.

“Nếu không phải cậu muốn hại tôi, tôi sẽ không mang cậu về đây.” Lâm Gia nghe ra chút lương tâm cắn rứt từ mèo. Mèo ngồi xổm bên chân cậu, nói: “Đừng coi thường, nơi này dễ lấy mạng cậu lắm đấy.”

Nói xong mèo nhìn quanh bốn phía. Lâm Gia nhìn thấy vài phần nghiêm trọng trên mặt mèo.

Mèo nói: “Tiêu rồi, bong bóng cá.”

‘Thế giới đáy biển’ ‘Bong bóng cá’ là cái gì, Lâm Gia tạm thời không rõ ý nghĩa của chúng. Tuy nhiên cảnh tượng trước mắt làm cậu nhận thức được: Thế giới đáy biểnBong bóng cá là một khái niệm.

Lâm Gia tính thừa dịp mèo cắn rứt lương tâm hỏi hai câu, lại bị tiếng bước chân đến gần cắt ngang.

Lâm Gia ngẩng đầu, thấy một nam học sinh dáng cao chạy nhanh tới chỗ mình. Hình huống hiện tại như thế nào không rõ, cậu im lặng lui về phía sau một bước.

Thấy Lâm Gia tránh né, nam học sinh đang chạy nhanh dừng chân, vội vàng giải thích: “Tôi là người.”

Quét một lượt trên dưới nam học sinh, xác nhận nam học sinh có hành vi nhân loại bình thường, Lâm Gia “ừ” một tiếng nhạt nhẽo.

“Anh cũng là người nhỉ?” Câu hỏi của nam học sinh không được Lâm Gia trả lời, nhưng Lâm Gia là ‘hình người’ duy nhất ở đây, dù không phải người, nam học sinh chỉ có thể chấp nhận.

Nam học sinh sốt ruột hỏi: “Đây là nơi nào? Rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Lâm Gia nào biết sao lại thế này. Cậu nhìn con mèo đen dưới chân. Mèo đen cúi đầu liếm lông chân, thoạt nhìn không tính trả lời.

“Không biết.” Lâm Gia mở miệng.

“Vậy…” nam học sinh sợ hãi hỏi: “Vậy anh tới đây như thế nào?”

Lâm Gia hỏi lại: “Cậu tới đây kiểu gì?”

Nam học sinh nói: “Tôi đang ở nhà. Nhưng anh tôi… anh tôi đột nhiên biến thành ‘xác sống’. Lúc tôi và anh tôi đang nói chuyện với nhau, đột nhiên có một luồng sáng xuất hiện. Luồng sáng biến mất, tôi tới nơi này. Anh thì sao?”

Lâm Gia: “Không khác lắm.”

Hai người cái gì cũng không biết. Chắc là do sợ hãi, nam học sinh tìm đề tài: “Tôi tên Lương Mộc, anh tên gì?”

Lâm Gia: “Lâm Gia.”

nam học sinh nhìn cục đen xì bên chân Lâm Gia: “Nó là mèo của anh hả?”

Lâm Gia: “Không.”

Mèo: “…”

Ánh mắt Lâm Gia lướt qua, lần nữa rơi xuống mèo đen.

Mèo đen có thể mang cậu đến nơi này, biết khái niệm Thế giới đáy biển và Bong bóng cá, còn có thể há mồm nói chuyện. Ba thứ này quá đủ để Lâm Gia gắn nhãn tai hoạ ngầm lên con mèo. Chả ai muốn có quan hệ với một tai hoạ ngầm.

“Tôi nghe nói mèo đen là biểu tượng xui xẻo.” Nếu là mèo vô chủ, nam học sinh nói thẳng, dù sao cũng không sợ đắc tội với ai.

Lâm Gia: “Đúng vậy.”

Mèo: “…”

“Có người!” Nam học sinh giơ ngón tay chỉ phía trước.

Lâm Gia giương mắt nhìn theo, vài người xuất hiện từ không khí, có nam có nữ. Cậu mắt tinh, nhìn ra trên mặt mấy người này so với nam học sinh miễn cưỡng nhiều hơn một loại cảm xúc có thể gọi là ‘trấn định’.

Cậu lập tức hiểu, mấy người này có thể trả lời thắc mắc trong bụng cậu.

Nam học sinh: “Qua đó xem thử?”

Lâm Gia không phản đối.

Giống như lúc chạy tới chỗ Lâm Gia, nam học sinh chạy tới chỗ những người này. Khi Lâm Gia cũng muốn tới gần bọn họ, mèo nhảy lên bả vai cậu, nói: “Trong bong bóng cá, đôi khi ‘người cũ’ mới là tồn tại nguy hiểm nhất.”

Lâm Gia không dừng bước chân, cũng không bắt mèo xuống, ngoài miệng nhàn nhạt nói: “Không giả bộ im lặng à?”

Mèo: “Tôi không giả bộ im lặng, chỉ là tôi không thể bị phát hiện.”

Nó uy hiếp Lâm Gia: “Nếu cậu muốn sống sót, tốt nhất là nghe lời tôi nói. Nếu tôi bị phát hiện, cậu sẽ chết ở chỗ này.”

Lâm Gia không tỏ ý kiến.

Trên đường Lâm Gia tới gần những người này, có thêm mấy người xuất hiện từ không khí. Lâm Gia đếm nhân số, tính cả cậu tổng cộng tám người, hai nữ, còn lại đều là nam, hai gái sáu trai, người lớn nhất khoảng 40 tuổi, người nhỏ nhất là nam học sinh, năm nay 16 tuổi.

“Chào các cô, chú, anh, chị.” Nam học sinh hỏi: “Rốt cuộc nơi này là chuyện như thế nào ạ?”

Trả lời nam học sinh là một người nam mặc áo sơmi, tên là Thạch La. Thạch La nói: “Ai lần đầu tới đây thì giơ tay.”

Nam học sinh giơ cao tay. Thấy nam học sinh nhấc tay, một nữ sinh cũng do dự giơ tay.

Lâm Gia nghĩ đến lời mèo nhắc nhở, không tính giơ tay. Nam học sinh lại chỉ chỉ cậu, cứ như kiểu có điểm chung là chuyện tốt: “Lâm Gia cũng là lần đầu tới đây.”

Lâm Gia: “…”

Thạch La cùng những người khác nhìn Lâm Gia, nhìn mèo trên vai Lâm Gia, không coi là chuyện gì hiếm lạ.

Phía sau Thạch La có người nói: “Cũng ổn, ba người mới, không nhiều cũng không ít.”

“Bắt tay vào đi.” Thạch La nói: “Có phải ở thế giới các cậu có người biến thành xác sống chỉ biết nói ‘Đúng’ và ‘Không’?”

Nam học sinh gật đầu như gà mổ thóc.

Thạch La: “Trước khi trở thành ‘xác sống’, bọn họ sẽ ngất xỉu một khoảng thời gian ngắn. Thật ra bọn họ không ngất xỉu mà đi vào nơi này. Nếu chết ở chỗ này, bọn họ ở thế giới hiện thực sẽ trở thành ‘xác sống’.”

Mặt mũi nam học sinh và nữ sinh lập tức khó coi. Trong ba người mới, chỉ có Lâm Gia hơi cụp mắt.

Thạch La nhìn Lâm Gia thêm một cái, tiếp tục giải thích: “Nơi này không phải thế giới hiện thực, mà là Thế giới đáy biển. Về Thế giới đáy biển, chờ các cậu có thể sống sót ra khỏi Bong bóng cá rồi tìm hiểu tiếp. Giờ tôi muốn nói về Bong bóng cá. Ba người có chơi game không?”

Nữ sinh người mới nói: “Có chơi… Nhưng không chơi nhiều.”

Nam học sinh bị Thạch La dọa sợ, hơn nửa ngày mới trả lời: “Có chơi.”

Thạch La nhìn về phía Lâm Gia, Lâm Gia: “Không chơi.”

“Chưa từng chơi cũng từng nghe từ Phó bản chứ nhỉ?” Thạch La nói: “Bong bóng cá chính là phó bản ở Thế giới đáy biển. Nhưng rất tiếc, chúng ta chỉ có một mạng trong bong bóng cá, chết nghĩa là chết luôn, không có cơ hội được hồi sinh.”

Nam học sinh phản ứng lại, hỏi: “Anh Thạch La, thế… làm sao mới có thể rời khỏi Thế giới đáy biển?”

“Rời Thế giới đáy biển?” Thạch La liếc hắn: “Cậu lo nghĩ cách rời Bong bóng cá trước đi!”

“Thế… làm sao để rời khỏi Bong bóng cá?” Nam học sinh nơm nớp lo sợ hỏi.

“Muốn rời khỏi Bong bóng cá, phải căn cứ vào Nước mì tìm ra Nước súp.” Thạch La nói: “Đừng hỏi tôi Nước mì, Nước súp là cái gì, lát nữa mấy cậu sẽ biết hết. Trước đó, tôi cảnh báo ba người, người mới là dễ chết nhất, kiểu chết gì cũng có thể xuất hiện. Người thảm nhất tôi từng thấy là bị băm thành thịt vụn vứt cho cá ăn.”

Sắc măt nam học sinh và nữ sinh trắng bệch. Thạch La nói: “Không muốn chết thì nghe lời chúng tôi.”

Hai người bị Thạch La hù sợ, vội gật đầu không ngừng.

“Anh Thạch La, Người cá xuất hiện, tập trung.” Có người nói với Thạch La như vậy.

Thạch La gật đầu: “Vậy đừng lãng phí thời gian, đi thôi.”

Mọi người đi hướng tòa nhà, Thạch La quay đầu lại nhìn ba người mới, hung dữ: “Còn không mau đi theo?”

Nước mì, Nước súp, Người cá… Các loại từ ngữ mang ý nghĩa chất dinh dưỡng khiến người mới hoang mang, cảm xúc khủng hoảng điên cuồng sinh sôi.

Lâm Gia nâng đầu, nhìn trên cửa tòa nhà treo một bảng hiệu: Chung cư độc thân Nghi Nhạc.

Cậu nhấc chân, cùng hai người mới đi vào tòa nhà này.

Mới vừa tiến vào, Lâm Gia liền thấy Người cá.

Người cá không phải cá hình dạng người, nó đứng trong góc đại sảnh lầu một, giống một bù nhìn hình người, mặc một bộ tây trang, đầu đội một chiếc mũ cổ điển. Nhưng thay vì bù nhìn cắm ngoài đồng ruộng màu mỡ, chân Người cá cắm vào mặt sàn xi măng.

Sau khi người cuối cùng Lâm Gia đi vào tòa nhà, tròng mắt trắng hếu trong hốc mắt Người cá chuyển động. Miệng nó hé mở, kéo thành một nụ cười quỷ dị.

“Anh Thạch La… Nó… Nó là Người cá hả?” Nam học sinh nổi da gà.

“Ừ.” Thạch La nói: “Đừng nói chuyện, nghe Người cá trần thuật Nước mì.”

Nam học sinh không dám hé răng, những người khác đều giữ im lặng, mắt nhìn về phía Người cá.

Ánh mắt Lâm Gia cũng dừng trên Người cá. Khóe miệng Người cá kéo dài đến tận tai, âm sắc vặn vẹo hưng phấn.

Người cá: “Một blogger dọn đến sống tại chung cư độc thân Nghi Nhạc. Một ngày nọ anh ta quay được một bóng trắng lướt qua. Anh ta quyết định tìm hiểu xem bóng trắng đó là gì. Trong quá trình tìm hiểu, anh ta dần phát hiện các hàng xóm đều bất bình thường. Cuối cùng anh ta xóa video “Bóng Trắng”, đăng video mới tuyên bố làm sáng tỏ rằng tất cả đều là kịch bản. Trong video, anh ta luôn hoảng sợ nhìn phía ngoài màn hình…”

Một cơn gió thổi qua, ‘cành cạch’, tòa chung cư đóng cửa.

Có người không khỏi rùng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.