Người cá nói xong, đại sảnh lầu một im re, chỉ có Người cá chuyển động tròng mắt qua lại tám người, hưng phấn ngoác mồm cười dữ tợn, lộ ra hàm răng bén nhọn.
Lâm Gia nhìn, cái thứ gọi là Người cá chỉ có khoang miệng giống cá biển, răng nhỏ và bén nhọn tựa răng cưa. Ghê tởm nhất là răng nanh của nó không chỉ có một hàng, mà mọc vô số phủ kín khoang miệng.
May là Lâm Gia không có hội chứng sợ mật độ cao.
Nhưng Nam Cao có. Lông tơ hắn dựng ngược, mồ hôi lạnh chảy ồ ạt từ trán xuống. ‘Tách tách’ rơi trên mặt đất, tạo một vũng sẫm màu.
“Bóng trắng…” Người đàn ông đeo kính lẩm bẩm tự nói: “Không phải là…”
Có người lập tức bịt kín miệng nam đeo kính, nóng nảy chặn lời: “Đừng nói lung tung.”
Lâm Gia quay đầu nhìn người cũ. Trên mặt những người cũ đều xuất hiện thần sắc sợ hãi. Cái bọn họ sợ khác với hai người mới. Hai người mới bị Người cá quái dị dọa sợ, còn đám người cũ nghe Người cá nói mà cảm thấy sợ hãi.
Do nguyên nhân thời thơ ấu, Lâm Gia sợ tối, và chỉ sợ tối. Cậu tạm thời không có cách nào lý giải lời Người cá khủng bố chỗ nào, nhưng biết lời này rất có huyền cơ.
Cậu nghiêng đầu nhìn con mèo trên vai phải. Mèo an tĩnh treo trên người cậu, giả làm thú cưng vô hại đi theo chủ nhân lạc vào thế giới kinh dị.
Lúc này, Thạch La ngẩng đầu nhìn ba người mới, giải thích: “Đây là Nước mì.”
Hai người mới bị dọa choáng váng. Người cá thường xuyên nhìn hướng bọn họ, bọn họ đến thở cũng không thở nổi, càng miễn bàn đáp lại Thạch La.
Thạch La đành nhìn về phía Lâm Gia.
Lâm Gia khẽ gật đầu tỏ vẻ cảm ơn.
Thạch La nói: “Căn cứ vào Nước mì để tìm kiếm Nước súp. Nói đơn giản là, biết được chung cư độc thân đã xảy ra chuyện gì.”
Advertisement
Hắn sợ Lâm Gia không hiểu, bổ sung: “Tìm hiểu Bóng trắng rốt cuộc là cái gì, tình huống hàng xóm như thế nào, vì sao blogger xóa video, nguyên nhân trong video anh ta liên tục nhìn hướng ngoài màn hình. Sau khi làm rõ tất cả bí ẩn, trở lại chỗ này nói Nước súp cho Người cá nghe. Trả lời chính xác là có thể rời khỏi Bong bóng cá.”
Khá đơn giản, Lâm Gia lần nữa gật đầu, trả lời như lúc nghe cấp dưới báo cáo công việc, hỏi: “Còn gì không?”
“…” Thạch La nói: “Mỗi người chúng ta đều có thể đặt câu hỏi cho Người cá, Người cá sẽ trả lời ‘Đúng’ hoặc ‘Không’. Tuy nhiên…”
Thạch La đổi giọng, nặng nề nói: “Đừng hỏi bừa, bởi vì khi nhận được đáp án, đồng thời những câu hỏi sẽ được cụ thể hóa, sau đó giết người.”
Ngón cái tay phải vuốt nhẹ viền ngón trỏ, Lâm Gia ngước mắt nhìn về phía nam đeo kính lẩm bẩm vừa bị ngắt lời.
Không khó đoán lý do nam đeo kính bị ngắt lời. Chắc là hắn định nói: Bóng trắng này là quỷ hả.
Đây là một câu hỏi Người cá có thể trả lời ‘Đúng’ hoặc ‘ Không’. Chỉ cần Người cá trả lời, câu hỏi sẽ được cụ thể hóa.
Lâm Gia thắc mắc không biết bóng trắng hay quỷ sẽ xuất hiện, hoặc là đồng thời xuất hiện.
Giải thích cho người mới đã đủ, Thạch La nói: “Trước tiên tìm manh mối đi. Tìm được Nước súp mà không cần hỏi Người cá là tốt nhất.”
Mọi người không có dị nghị, bắt đầu tìm kiếm dấu vết trong chung cư độc thân.
Nhưng không hỏi Người cá không có nghĩa là chung cư này không có vấn đề. Để đảm bảo an toàn, bọn họ chia nhóm hai đến ba người đi tìm manh mối. Nam Cao vốn muốn cùng nhóm Lâm Gia, nhưng tổ đội người mới hiệu suất rất thấp, Nam Cao ngại ngùng bỏ qua Lâm Gia, ôm đùi người cũ.
Qúa hợp ý Lâm Gia.
Nhân lúc mọi người tản ra, Lâm Gia đẩy cửa một căn hộ tầng một, đóng cửa lại.
Mèo từ trên vai nhảy xuống, nhìn quanh gian nhà.
Nhìn mèo giúp đỡ tìm manh mối, Lâm Gia liền biết Thạch La không nói láo. Cậu vứt nghi vấn chưa biết rõ cho mèo. Mèo nhảy lên giường, hai chân trước đào gối đầu, xem gối đầu có giấu cái gì không, đáng tiếc không có.
Mèo trả gối đầu về chỗ cũ, đáp: “Nếu Bóng trắng là quỷ, quỷ sẽ xuất hiện. Nếu bóng trắng không phải quỷ, bóng trắng và quỷ đều có thể xuất hiện.”
Căn nhà này không có gì khác thường, một giường một bộ bàn ghế và một vài vật phẩm cá nhân, nhìn ra có người sống, chỉ là không biết người đi đâu rồi.
Lâm Gia đi qua nhà khác, lần lượt xem từng nhà, đại thể đã biết cấu tạo tòa nhà. Tổng cộng ba tầng, mỗi tầng có ba căn hộ. Hai nhà liền kề nhau, nhà còn lại cách một cầu thang. Lầu một không có hành lang, cầu thang nối liền sảnh lầu một.
Tổng cộng chín căn hộ, trong đó nhà số 303 cách một cầu thang ở tầng trên cùng bị khóa, ngoài cửa trang bị một camera 360°. Trừ nhà số 303, các nhà khác đều có thể vào.
Trong nhà đều có dấu vết sinh hoạt và đều không có người. Mọi người gõ cửa nhà số 303 rất lâu không thấy ai mở cửa, không biết trong nhà có người hay không.
Xem như không thu hoạch được gì.
Lâm Gia phát hiện sắc mặt mọi người đều khá tệ, người cũ đen mặt, người mới run bần bật. Cũng bình thường, không thu hoạch được gì nghĩa là bọn họ cần xin giúp đỡ từ Người cá.
“Tìm Người cá thật hả?” Nam Cao run bần bật: “Hay là chờ một chút? Có lẽ là người chung cư đang đi ra ngoài? Chờ bọn họ trở về, chờ bọn họ trở lại, chúng ta có thể hỏi thăm tình hình.”
“Nào có đơn giản như vậy!” Một người cắt tóc húi cua nói: “Mày tưởng Người cá sẽ cho chúng ta đủ thời gian tìm kiếm Nước súp hả? Có hạn chế thời gian, đồ ngu. Chờ người dân chung cư trở về? Nếu không trở về thì sao?”
Nam Cao không dám hé răng.
Không còn cách nào, bọn họ chỉ có thể trở lại đại sảnh lầu một. Người cá đang ngậm miệng lại lần nữa há to, tựa hồ gấp không chờ nổi chờ tám người đặt câu hỏi cho mình.
Mọi người đã đến đại sảnh lầu một, nhưng đều trầm mặc.
Hỏi khẳng định phải hỏi, nhưng nên hỏi như thế nào? Hỏi Bóng trắng? Nước mì Bóng trắng là quả bom, sao dám tùy tiện dò hỏi.
Hỏi hàng xóm? Nước mì đã nói hàng xóm cổ quái, gọi hàng xóm cũng nguy hiểm cho tính mạng.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể hỏi Nước mì blogger.
Thạch La đang muốn mở miệng, liền nghe thấy một giọng nói vang lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngữ khí trấn định tự nhiên.
Mọi người đều sửng sốt, nhìn hướng chủ giọng nói.
Lâm Gia hỏi: “Blogger có tự nguyện tuyên bố làm sáng tỏ không?”
Người mới còn run bần bật, Thạch La và đầu húi cua ánh mắt phức tạp nhìn về phía Lâm Gia. Vấn đề sẽ cụ thể hóa, nhưng câu hỏi của Lâm Gia không có chủ thể, thứ duy nhất miễn cưỡng có thể xem là chủ thể là ‘Video’.
Người cá cứng họng, đáp: “Đúng.”
Ting…
Di động trong túi Lâm Gia reo lên. Không chỉ di động của cậu, chỉ cần có người mang theo di động vào Bong bóng cá, sau khi Người cá trả lời, di động đều đồng thanh reo ‘Ting’.
Đủ loại di động nhận được một video.
Sao lại thế này, Nam Cao phản ứng lại. Câu hỏi của Lâm Gia được cụ thể hóa, nhưng, có nên mở video ra xem không? Video có giết người không?
Đương nhiên là có, cơ mà xác suất không lớn.
Lâm Gia muốn mở video, mèo lập tức: “Meow~”
Như ngăn cản.
Mèo có giọng nam, kêu một tiếng Meow rõ là kỳ cục, chẳng qua những người khác đang bận chú ý Lâm Gia.
Dưới gần chục đôi mắt, Lâm Gia làm theo ý mình mở video, âm thanh vang khắp đại sảnh lầu một trống trải.
“Chào… chào mọi người, tôi là blogger Tiểu Ngô. Vô cùng xin lỗi mọi người khi phải thông báo rằng, đây sẽ là video cuối cùng của tôi. Xin lỗi mọi người, tôi đã lừa mọi người, không có cái gọi là Bóng trắng. Tất cả video trước đó đều được lên kịch bản, cắt nối biên tập kết hợp góc quay thành video. Xin lỗi các fan Tiểu Ngô, thật sự rất xin lỗi…”
Như Nướcmì đã miêu tả về video, blogger Tiểu Ngô trên màn hình sợ hãi trần thuật, tròng mắt không tự chủ nhìn chếch bên phải ngoài màn hình. Hắn nhịn không được, dường như phía bên phải màn hình có thứ gì đó.
Để bảo hiểm, Lâm Gia không xem đến cuối. Cậu nhớ có một bộ phim điện ảnh kể về một băng ghi hình, ngay khi băng ghi hình chạy hết đoạn phim, quỷ liền từ TV bò ra ngoài.
Cậu dứt khoát tắt video không xem đến cuối.
Thấy Lâm Gia bình yên vô sự, những người nhận được video cũng mở ra xem. Nam đeo kính xem xong video, lẩm bẩm tự hỏi: “Ngoài màn hình có thứ gì à?”
Người cá đáp: “Không.”
Mọi người sửng sốt, lúc này nam đeo kính mới nhận ra mình vừa đặt câu hỏi.
Hắn sợ tới mức đánh rơi di động ngã xuống đất, sắc mặt xám trắng.
Câu hỏi thứ hai kết thúc, mọi người không có tâm tình xem video, trầm mặc chờ đợi câu hỏi thứ hai cụ thể hóa.
Đợi một hồi lâu, gió êm sóng lặng.
Mọi người tốt xấu yên tâm hơn. Thạch La mắng nam đeo kính vài câu, bảo hắn quản mồm miệng mình.
Đầu húi cua cũng mắng: “Nếu mày không quản được mồm mày nữa, tao sẽ lấy kim khâu mồm mày lại!”
Nam đeo kính không dám hé răng.
Được Lâm Gia dẫn dắt, câu hỏi thứ ba do Thạch La hỏi.
Hắn hỏi: “Các video khác có tồn tại không?”
Người cá đáp: “Đúng.”
Vì thế ting ting ting…
Di động reo hết đợt này đến đợt khác.
Không chỉ có một video được gửi vào di động. Mà khoảng bảy, tám video.
Lâm Gia mở video, lần này mèo không ngăn cậu, đầu mèo ghé hõm vai Lâm Gia, vùi đầu xem ké.
“Trời sắp mưa, hôm nay dẫn mọi người đi xem kiến chuyển nhà.”
Blogger Tiểu Ngô lần thứ hai xuất hiện trong video. Hắn giơ thiết bị quay, để màn ảnh nhắm vào mình. Hắn đi lên cầu thang, nói với màn hình: “Tôi phát hiện một tổ kiến chuyển nhà rất đồ sộ, mọi người chưa thấy không biết đồ sộ cỡ nào đâu. Đáng tiếc lần trước tôi không quay, lần này thì tốt rồi, sắp quay được… Á… Á, đm…”
Trong video, Tiểu Ngô đang nói bỗng thét chói tai, hình như bị té. Màn hình ‘cạch cạch’ văng ra ngoài, Bóng trắng cùng lúc xuất hiện, chợt lóe qua màn ảnh rất rõ ràng.
Sắc mặt người xem video đều trầm xuống, ngẩng đầu muốn nói lại không biết nói gì.
Mọi người nhìn mặt lẫn nhau nhận được cùng một đáp án: Bóng trắng này…