Phó trưởng Trần hơi phiền lòng nhìn mọi người. Anh ta nghiêng đầu định nói chuyện với Diêm Tục thì thấy Diêm Tục đang nhìn chằm chằm Lâm Gia. Theo ánh mắt Diêm Tục, phó trưởng Trần cũng nhìn về phía Lâm Gia, phát hiện Lâm Gia quay mặt đi chỗ khác, hoàn toàn không đối diện với ánh mắt Diêm Tục.
Phó trưởng Trần hắng giọng: “Hôm nay chưa hỏi người cá, mọi người bàn xem nên hỏi gì đi.”
Nói xong, anh ta khẽ gọi Diêm Tục: “Qua đây một chút.”
Phó trưởng Trần quay về phòng mình, lúc này Diêm Tục mới dừng dò xét Lâm Gia và theo phó trưởng Trần về phòng.
Diêm Tục bước vào phòng, khóa cửa lại rồi ngẩng đầu lên.
‘Tách.’
Tiếng đốt thuốc vang lên trong phòng. Diêm Tục quay đầu, thấy phó trưởng Trần đang kẹp một điếu thuốc trong tay. Hộp thuốc bị ném lên bàn, phó trưởng Trần ra hiệu cho Diêm Tục tự lấy.
Khoảng cách từ cửa đến chỗ phó trưởng Trần đứng là vài bước chân, mùi thuốc lá thoang thoảng bay đến. Diêm Tục đứng yên không động, khoát tay từ chối: “Không thích.”
Phó trưởng Trần không quan tâm, vẻ mặt bực bội: “Đám người này vừa vô dụng vừa không thành thật, con mẹ nó toàn phế vật.”
“Người tên Lâm Gia có thể không thành thật, nhưng chắc chắn không phải phế vật.” Diêm Tục gãi mặt, nghĩ đến lý do Lâm Gia đến phòng hắn tối qua, “Người yêu có nét mặt giống phó trưởng Trần… Cậu ta thích đàn ông sao?”
Có chút ngạc nhiên, nhưng không liên quan đến hắn, sự ngạc nhiên nhanh chóng tan biến.
“Cậu ta có người yêu hay không, người yêu chết như thế nào, thích đàn ông hay phụ nữ đều không quan trọng.” Phó trưởng Trần rít một hơi thuốc, nhiều khói hơn bay về phía Diêm Tục.
Ngồi ở vị trí cao, phó trưởng Trần đã gặp đủ loại người, dù không tiếp xúc nhiều với người của bong bóng cá nhưng vẫn nhìn ra Lâm Gia không tầm thường, ít nhất là đủ bình tĩnh trấn định.
Người như vậy gõ cửa vào ban đêm, phó trưởng Trần vốn tưởng cậu ta đến để trao đổi về manh mối bong bóng cá, không ngờ lại nói chuyện râu ria không liên quan. Anh ta bất ngờ bị cuốn vào bong bóng cá, một số việc chưa kịp sắp xếp, phe đối địch nhất định sẽ hành động khi anh ta không có mặt. Càng ở lâu trong bong bóng cá, đối thủ càng có nhiều cơ hội.
Vì vậy, một điếu thuốc cháy hết, phó trưởng Trần đốt tiếp điếu khác. Chẳng mấy chốc cả phòng ngập trong khói thuốc.
Diêm Tục bị khói xông đau đầu, bàn tay đặt trên nắm cửa kim loại chuyển sang ấn mạnh vào trán để giảm đau.
“Đủ rồi.” Cơn đau đầu làm Diêm Tục mất đi vẻ nhởn nhơ thường ngày, mặt vô cảm nhắc nhở, “Trần Xỉ, ở đây không có ai khác, cũng không có đối thủ của anh. Tôi biết mình phải làm gì. Khi không có người, anh không cần giả vờ quan tâm.”
Trần Xỉ khựng lại một lúc, đổi giọng: “Nhanh chóng giải quyết bong bóng cá này.”
Diêm Tục không nói gì, chỉ ấn mạnh vào thần kinh đau đớn, mở cửa bước ra ngoài.
Không khí bên ngoài cũng chẳng dễ chịu hơn trong phòng, nhưng Diêm Tục lại ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ lẫn trong mùi máu tanh. Hắn nhận ra đó là mùi nước hoa của Lâm Gia.
Thật bất ngờ, mùi nước hoa hòa với mùi máu tanh không gây khó chịu, thậm chí trở thành một sự tồn tại đặc biệt.
Diêm Tục ngửi vài lần, cơn đau đầu dịu bớt một cách kỳ diệu.
Để xác nhận mình thật sự hết đau, Diêm Tục lắc đầu vài lần. Tới khi chắc chắn đã hết đau, hắn ngẩng đầu nhìn về phía đám người.
Đám người không bàn luận, bị tiếng mở cửa của Diêm Tục thu hút, ai cũng quay lại nhìn, ngay cả Lâm Gia cũng nhìn sang.
Diêm Tục điều chỉnh lại trạng thái, tiến đến gần.
Hắn nhìn xuống mặt đất trước. Thi thể đã bị người cá ăn hết, chỉ còn lại một vũng máu.
Nhìn chằm chằm vết máu trên đất, Diêm Tục mở miệng: “Im lặng vậy? Không biết hỏi gì à, chờ người ta dọn sẵn cho hay gì?”
Cô bé có khả năng cao liên quan đến ma quỷ trong viện phúc lợi. Dù đôi vợ chồng này chết nên cô bé mới bị đưa về viện phúc lợi, cũng tốt hơn là hỏi trực tiếp cô bé.
Diêm Tục cũng nghĩ vậy, nhưng nghe Tiêu Dao nói xong, hắn vô thức nhìn Lâm Gia một cái.
Ồ, xem ra hắn không đồng suy nghĩ với tên đầu đinh này, mà là với Lâm Gia.
Diêm Tục tỏ vẻ không quan tâm: “Vậy thì hỏi đi.”
Mọi người ra khỏi tòa nhà viện phúc lợi, một lần nữa đến trước mặt người cá.
Có người nhìn thấy vảy mọc trên mặt người cá, sắc mặt kinh hãi: “Cái này… tốc độ nhanh quá…”
Mới ngày thứ hai mặt người cá đã phủ đầy vảy cá, thế ngày mai thì sao? Chắc là vây cá cũng sẽ mọc ra! Nhưng bọn họ không dám hỏi trực tiếp về cô bé và ma quỷ, đành hy vọng có thể lấy được manh mối về cô bé từ đôi vợ chồng.
Diêm Tục rõ ràng không muốn mở miệng, liếc Tiêu Dao một cái.
Tiêu Dao là người đề nghị hỏi đôi vợ chồng, vậy nên người mở miệng hỏi người cá đương nhiên là Tiêu Dao.
Tiêu Dao nhìn lại Lâm Gia, sau đó lấy ra bức ảnh mà Diêm Tục tìm thấy.
Câu hỏi đầu tiên dành cho người cá, Tiêu Dao hỏi: “Cặp đôi trong bức ảnh có phải là người nhận nuôi không?”
Để tránh người cá cụ thể hóa các cặp đôi trong các bức ảnh khác, Tiêu Dao chỉ tay vào cặp đôi trong bức ảnh mình cầm.
Mọi người chờ đợi câu trả lời từ người cá.
Người cá đáp: “Đúng.”
Là câu trả lời trong dự đoán.
Tiêu Dao thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục hỏi câu hỏi thứ theo lời dặn của Lâm Gia: “Cặp đôi trong bức ảnh này còn sống?”
Câu hỏi này liên quan đến việc trả lại bé gái, mọi người nín thở chờ đợi câu trả lời của người cá.
Người cá đáp: “Đúng.”
Câu trả lời ngoài dự đoán. Đa phần trường hợp người nhận nuôi qua đời, đứa trẻ được nhận nuôi sẽ quay về viện phúc lợi. Nhưng nếu người nhận nuôi vẫn còn sống, tại sao họ lại gửi trả đứa bé?
May mà Lâm Gia sớm đã đoán trước và chuẩn bị đầy đủ câu hỏi cho Tiêu Dao.
Tiêu Dao hỏi câu hỏi thứ ba: “Cặp đôi này có hối hận vì đã nhận nuôi không?”
Hỏi xong, mọi người căng thẳng chờ đợi câu trả lời của người cá.
Câu hỏi này rất quan trọng. Nếu nhận được câu trả lời khẳng định từ người cá, suy đoán về việc cô bé liên quan đến quỷ sẽ càng có cơ sở. Làm gì có ai muốn nhận nuôi một đứa trẻ liên quan đến quỷ? Nhận nuôi rồi nhất định sẽ hối hận.
Tuy nhiên…
Người cá nói: “Không.”
Lúc này mọi người không cần phải điều chỉnh hơi thở nữa, họ nín thở luôn.
Cặp đôi nhận nuôi cô bé không thất vọng, cũng không hối hận vì đã nhận nuôi, tại sao cô bé quay về viện phúc lợi Nghi Nhạc?
Nhìn trang phục của cặp đôi trong bức ảnh, có thể thấy họ không thiếu điều kiện kinh tế. Tất nhiên rồi, điều kiện kinh tế kém sẽ không đạt điều kiện nhận nuôi.
Vậy tại sao họ đưa cô bé trở về viện phúc lợi?
Lâm Gia nhíu mày. Diêm Tục nheo mắt, nhìn chằm chằm vào người cá.
“Ơ…” Tiêu Dao hồi thần, nhìn sang Lâm Gia, lòng đầy hoang mang. Nhưng ba lần hỏi người cá hôm nay đã hết, hỏi thêm sẽ gặp rắc rối.
Thảo luận trước mặt người cá là việc cực kỳ không khôn ngoan, nhất là khi số lần hỏi an toàn đã hết. Những người cũ cau có tránh xa người cá, Lâm Gia quay người rời đi.
Tiêu Dao đuổi theo, nhỏ giọng hỏi: “Anh Gia, anh thấy sao?”
Lâm Gia vừa định trả lời thì sau lưng vang giọng Diêm Tục: “Này, đầu đinh.”
Lâm Gia vốn không muốn để ý, nhưng Tiêu Dao quay đầu lại.
Diêm Tục cố ý hỏi: “Bước tiếp theo là gì?”
Tiêu Dao: “Bước tiếp theo gì?”
Diêm Tục nói: “Ba lần hỏi người cá đã dùng hết, phải nói cho chúng tôi biết bước tiếp theo nên làm gì chứ.”
Theo lời Diêm Tục, những người khác dừng lại, đều nhìn Tiêu Dao.
Tiêu Dao nào biết làm gì tiếp theo. Hắn bị ba câu hỏi của người cá làm cho lú đầu. Nhưng hắn không muốn mất mặt, mở miệng: “Đội trưởng Diêm, anh nói vậy không đúng rồi. Chẳng lẽ mọi người không có não? Làm gì tiếp theo còn phải chờ người khác chỉ bảo.”
“Ồ…” Diêm Tục kéo dài giọng, “Phải, không có đầu óc, cần nghe người khác chỉ bảo.”
Tiêu Dao mơ hồ nhận ra mình bị ám chỉ, nhưng hắn không có bằng chứng. Hơn nữa người ám chỉ là Diêm Tục, trong tay có một khẩu súng lục, trong ổ súng còn đạn, không phải người nên dây vào.
Lâm Gia biết Diêm Tục không nhằm vào Tiêu Dao, mà nhằm vào mình.
Lâm Gia cảm thấy Tiêu Dao miêu tả Diêm Tục không sai tí nào. Diêm Tục đúng là một con chó điên, cắn người không nhả.
Nhàm chán.
Tuy rằng nghĩ vậy, Lâm Gia vẫn mở miệng: “Hỏi tên cô bé từ miệng đôi vợ chồng, sau đó tìm tài liệu cô bé trong phòng hồ sơ.”
Diêm Tục cười: “Mấy người còn đứng đó làm gì, không đi tìm đôi vợ chồng, chờ họ đến tìm chúng ta à?”
Mọi người tản ra như chim muông.
Tầng mây 3 sao cụ thể hóa khá nhanh, nhưng không phải ngay lập tức cụ thể hóa ra đôi vợ chồng. Đã gần trưa, nhà ăn phục vụ bữa trưa cho mọi người. Một số người đi đến nhà ăn, một số người về phòng riêng ăn đồ ăn mang theo vào bong bóng cá, vừa ăn vừa bàn những chuyện không tiện nói với người ngoài.
Lâm Gia không đến nhà ăn, cậu quay về phòng.
Ở bên ngoài tòa nhà lâu như vậy vẫn không tìm thấy mèo. Cậu đoán mèo đã tranh thủ lúc mọi người đi hỏi người cá, chuồn về phòng rồi.
Quả nhiên, khi Lâm Gia vào phòng, mèo liền chui ra từ sau rèm cửa.
Mèo chột dạ liếc nhìn chỗ khác, không dám đối diện với ánh mắt Lâm Gia.
Lâm Gia lạnh lùng: “Nói.”
Không tìm được cơ hội dung hợp, hay là nhầm người.
Mèo nuốt nước bọt.
Sau khi Lâm Gia giao mèo cho phó trưởng Trần, nó luôn tìm cơ hội để chạm vào trán phó trưởng Trần. Nhưng bên ngoài có nhiều người, mèo không dám hành động quá trớn, cho đến khi phó trưởng Trần mang nó về phòng.
Vào phòng phó trưởng Trần, mèo cẩn thận nhảy lên bàn trà. Sau khi Lâm Gia nói “nó nhận nhầm người”, mèo có lý do để tiến cận.
Phó trưởng Trần không đuổi nó đi, còn đưa tay vuốt ve mèo. Đôi khi thú cưng là liều thuốc giải tỏa những cảm xúc tiêu cực của con người.
Sự tiếp cận ban đầu mang lại tin vui, mèo nhảy lên đùi phó trưởng Trần, giả vờ ngoan ngoãn nằm xuống.
Như vậy càng tiện vuốt ve, phó trưởng Trần dựa vào ghế sofa, một tay vuốt mèo, một tay hút thuốc.
“Nhận nhầm người.” Phó trưởng Trần nhớ lại lời giải thích của Lâm Gia, cười không rõ nghĩa, “Tình cảm không đủ sâu mới nhận nhầm người.”
Mèo cảm thấy phó trưởng Trần hơi mạnh tay, nhưng nó kiên nhẫn chịu đựng.
Cũng may khi thuốc lá cháy đến mức cần gạt tàn thuốc, mèo tìm thấy cơ hội. Nó chợt vươn dài cơ thể, chân sau đứng thẳng, trán chạm vào trán phó trưởng Trần đang cúi đầu gạt tàn thuốc.
Mèo kể: “Lúc đó tôi chớp lấy cơ hội, chạm vào trán phó trưởng Trần…”
Lúc đó, mèo háo hức chờ đợi sự dung hợp. Một giây trôi qua, mười giây trôi qua… không thấy bất kỳ phản ứng nào.
Điều này không đúng, niệm tưởng sinh ra từ đại não, chỉ cần chạm trán là chắc chắn dung hợp, trừ phi… chạm không đủ lâu.
Mèo tiếp tục giữ nguyên tư thế, chờ đợi khoảnh khắc quay lại cơ thể chính mình.
Tuy nhiên, một khoảng thời gian dài trôi qua, mọi thứ vẫn yên lặng như cũ, không có gì xảy ra. Mèo ngước đầu lên, thấy phó trưởng Trần đang nhìn mình, ánh mắt sâu thẳm phức tạp.
Trong lòng mèo rơi “lộp bộp”, trái tim như hòn đá rơi vào giếng, từ cổ họng lọt thẳng xuống bụng. Cuối cùng con mèo cũng nhận ra. Ồ không, không đúng, niệm tưởng sinh ra từ đại não, chỉ cần chạm trán là chắc chắn dung hợp, trừ phi… nhận nhầm người.
Ánh mắt phó trưởng Trần sâu cực kỳ. Với chỉ số thông minh của con mèo, nó khó mà nhìn thấu được điều ẩn giấu trong đó, chỉ biết sự việc hỏng bét, hành động của nó quá kỳ quặc…
Nếu ở thế giới thực, người bình thường có lẽ sẽ không để ý đến hành động của nó, cũng sẽ không suy nghĩ nhiều. Nhưng đây là thế giới đáy biển, một con mèo biết nói, trên bầu trời lơ lửng những ‘đám mây cá’, mây hạ xuống cuốn người vào bong bóng cá, người cá trong bong bóng cá cũng biết há miệng nói chuyện, thậm chí còn ăn thịt người.
Liệu có bị phát hiện không?
Mèo toát mồ hôi hột.
Giây tiếp theo, mèo có cảm giác bị siết cổ. Nó nhanh trí lè lưỡi liếm mặt phó trưởng Trần.
Lưỡi mèo có gai ngược, liếm không êm ái như lưỡi chó. Phó trưởng Trần nhíu mày xoa mặt, con mèo lập tức chạy biến.
“Ha.” Lâm Gia cười lạnh, “Ghê gớm thật.”
“Cái đó, Lâm Gia…” Mèo yếu ớt nói: “Xác nhận rồi, phó trưởng Trần không phải là tôi.”
Lâm Gia không biểu cảm: “Vậy thì sao?”
Con mèo cười gượng: “Vậy… haha… cái đó… haizz… không biết tôi hiện giờ ở đâu, lúc này đang làm gì… hahaha… ê ê ê, Lâm Gia cậu làm gì vậy?! Đừng tới đây!”