*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vạn hạnh trong bất hạnh, Lâm Gia không lãng phí cả ba câu hỏi an toàn hôm nay.
Nhu cầu rửa mặt và đồ ăn được thỏa mãn, Lâm Gia hơi trầm ngâm, hỏi câu thứ ba cùng ngày.
Lâm Gia hỏi người cá: “Blogger Tiểu Ngô bị theo dõi?”
Tại vì cậu không chết khi đi làm nhiệm vụ người cá, thái độ của nó với cậu cũng không tốt. Nó thu hồi nụ cười dữ tợn, trên mặt toàn là ác ý: “Đúng.”
Mèo không thể để lộ bản thân, bởi vậy không thể đưa ra đánh giá. Nó ngửa đầu nhìn Lâm Gia, thấy trong mắt Lâm Gia hiện lên chút thâm thúy, rồi nhanh chóng khôi phục sóng lặng, làm Mèo đoán không được cậu đang suy nghĩ cái gì.
Ba câu hỏi, bị Lâm Gia lãng phí hai cái.
Rất khó để mèo tin Lâm Gia không cố ý, chắc chắn là cố ý. Mèo biết thừa Lâm Gia không phải hạng người tốt, ‘nhà tư bản vạn ác’ đâu phải danh xưng để trưng cho đẹp.
Những người này chọc ai không chọc, cố tình đi chọc Lâm Gia.
Mày nói đi, đang yên đang lành chọc Lâm Gia làm gì!
Lúc này mèo đang nằm trên vai Lâm Gia, nhìn phần áo Lâm Gia bị nó vò nát. Mèo cẩn thận giơ chân vuốt phẳng nếp nhăn, rồi ngẩng đầu nhìn về phía hiện trường quần ẩu khôi hài.
Thạch La khó có thể lấy một địch nhiều. Hắn bị cướp dao, cũng không thể động đậy, sức lực bị cuộc vật lộn tiêu hao sạch, như bùn lầy nằm bẹp trên mặt sàn xi măng. Hắn chỉ có thể dùng mắt trừng Lâm Gia, biểu đạt quyết tâm muốn xiên cậu một dao.
Nhưng mà Lâm Gia vẫn không thèm nói hắn một câu. Chẳng ai yêu cầu người xem phải diễn cùng vai hề.
Đầu húi cua thấy Thạch La bị mất dao, theo ánh mắt Thạch La nhìn phía Lâm Gia. Thu hồi tầm mắt, ngữ khí phức tạp khuyên một câu: “Mày đừng hại nó nữa.”
Advertisement
Thạch La không có sức kêu to, lấy mắt trừng đầu húi cua, trừng xong đầu húi cua xong thì trừng những người khác.
Cuối cùng, hắn thở hổn hển mắng: “Đám chó đẻ nhát cáy.”
“Cứ việc mắng.” Đầu húi cua không để tâm: “Mày nghe rồi đấy, nó biết ba vấn đề bọn tao không biết. Không có biện pháp, bọn tao cần mạng.”
“Phì.” Thạch La nhổ nước miếng vào người đầu húi cua: “Tao sống không được, chúng mày một đứa cũng đừng hòng sống sót.”
Nam Cao nhịn không được nói: “Anh… anh hãm hại Lâm Gia, mà không cho Lâm Gia đáp trả à?”
“Hơn nữa, anh không sống được dựa vào cái gì muốn chúng tôi chết theo…” Thạch La nổi khùng, Nam Cao rụt cổ, nửa câu chỉ trích kẹt ở cổ họng.
Đầu húi cua đá Nam Cao: “Ai cho mày nói? Cút.”
Nam Cao không dám hé răng, lẩm bẩm nửa câu dư lại trong lòng.
“Này, Lâm Gia.” Đầu húi cua kêu Lâm Gia, ý bảo Lâm Gia xem Thạch La bị mọi người giữ chặt: “Hiện tại tên này không thể động vào cậu, cậu đã hỏi ba câu gì?”
Bị điểm danh, thân phận Lâm Gia từ người đứng xem chuyển thành đương sự.
Nhưng cậu chẳng có chút giác ngộ đương sự nào, cũng không vì được mọi người bảo vệ mà nhúc nhích, lạnh nhạt như một tảng đá kiên cố không vỡ nổi: “Anh thấy tôi giống thằng ngu không?”
Đương nhiên không, thằng ngu là đám bọn họ.
Đầu húi cua rất rõ địa vị của mình, bực bội vuốt tóc, máu trên tay cọ vào trán.
Không chỉ đầu húi cua, các người cũ khác đều biết, Lâm Gia sẽ không dễ dàng nói ra lợi thế, người mới Lâm Gia không dễ lừa. Nhưng đầu húi cua phải tìm biện pháp để Lâm Gia nói ra. Trong bong bóng cá, bị động không phải chuyện tốt.
Đầu húi cua vừa muốn mở miệng, Lâm Gia thong thả liếc hắn một cái, đánh đòn phủ đầu: “Anh có thể buông tay, để anh ta giết tôi.”
Đầu húi cua: “…”
“Được, nghe cậu.” Đầu húi cua quay đầu nhìn về phía những người khác, nói: “Nghe thấy chưa? Mấy người muốn sống phải bảo đảm an toàn cho vị này.”
Biểu cảm mọi người khác nhau, các loại ánh mắt quét tới Lâm Gia.
Lâm Gia đón lấy.
Mắt kính lo lắng mở miệng: “Hiện tại… hiện tại chúng ta nên làm gì?”
Bọn họ không biết Lâm Gia đã hỏi gì, không biết Lâm Gia có manh mối gì, càng không biết thứ gì cụ thể hóa. Nói khó nghe là, bọn họ bị Lâm Gia làm khó xử, bước tiếp theo nên đi như thế nào cần nghe Lâm Gia chỉ huy.
Lâm Gia: “Trừ bóng trắng, không có cụ thể hóa mới, mọi người thích làm gì thì làm.”
Mọi người đắn đo, còn cậu không hứng thú những người này đắn đo cái gì.
“Không có cụ thể hóa mới?”
Mọi người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, đều từ trên mặt đối phương nhìn ra sự ngoài ý muốn.
Ba câu hỏi thế mà không xuất hiện vật thểt hóa mới? Hay là Lâm Gia giấu giếm?
Mọi người do dự.
Đầu húi cua suy tư một chút, nghĩ đến trước đó mỗi lần hỏi Lâm Gia đều khuyết thiếu chủ thể tránh bị cụ thể hóa, cho nên có khả năng không xuất hiện cụ thể hóa mới. Mấu chốt là, nếu xuất hiện cụ thể hóa mới, Lâm Gia không nói, người khác sẽ không biết.
Nghĩ vậy, đầu húi cua lui để cầu: “Được, cậu tiếp tục hỏi ba câu hỏi. Nhưng tối hôm qua cậu sống sót như thế nào? Cái này có thể nói chứ?”
Dù Lâm Gia đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng những thứ giết người sẽ không bởi vậy mà biến mất.
Lâm Gia lời ít ý nhiều: “Camera.”
Cậu không tính chèn ép những người này. Dẫu sao cũng là bảo an phụ trách an toàn của cậu, tận tâm tận lực còn không cần trả lương.
Lâm Gia khai ân nói: “Camera là đôi mắt blogger.”
Hai người mới nghe không hiểu, mặt lộ vẻ nghi hoặc mờ mịt. Thạch La không còn sức vẫn khịt mũi coi thường Lâm Gia.
Những người khác cúi đầu tự hỏi, đầu húi cua nói: “Ý cậu là…”
Đầu húi cua nhìn người cá, hỏi: “Có tiện đổi chỗ nói chuyện không?”
Người cá ở đại sảnh lầu một, bọn họ nói chuyện khó tránh khỏi sẽ hỏi nhau làm người cá trả lời.
“Không cần thiết.”
Ném xuống câu này, Lâm Gia đi thẳng vào nhà 103. Trong nhà 103 có đồ ăn được cụ thể hóa, đã đến giờ dùng cơm.
Người khác muốn đuổi theo, ‘phanh’, Lâm Gia đóng cửa, cho mọi người một bát canh bế môn.
Cuối cùng bên tai cũng được an tĩnh, Lâm Gia nghiêng đầu nhìn mèo đen trên vai.
Mèo đen hiểu ý, nhảy xuống khỏi vai.
Lâm Gia phủi phủi bả vai, nhíu mày nhìn hai cọng lông mèo dính áo khoác, hai ngón tay thon dài vê lông mèo.
Mèo vờ như không thấy, đánh giá Lâm Gia: “Cậu đúng là không làm theo kịch bản.”
Nó cho rằng Lâm Gia sẽ không trả lời, Lâm Gia lại trả lời; cho rằng Lâm Gia sẽ nói dài nói dai, Lâm Gia lại im miệng.
“Tôi còn có thể nói gì?” Lâm Gia đi phòng tắm rửa tay.
Mèo nhắm mắt theo đuôi: “Camera là đôi mắt blogger Tiểu Ngô.”
Nó nhớ sau khi nhận được câu trả lời, Lâm Gia từng tự hỏi. Nó muốn biết Lâm Gia suy nghĩ cái gì.
Lâm Gia kéo ghế dựa ngồi xuống, thong thả ung dung mở gói bánh mì gối. Bánh mì gối là đồ ăn được cụ thể hóa.
Mèo nhìn chằm chằm bánh mì trong tay Lâm Gia: “Nói cách khác, nếu cậu bị lộ mặt trước camera, blogger Tiểu Ngô sẽ giết cậu. Blogger Tiểu Ngô không phải người tốt!”
Lâm Gia không ăn viền bánh mì, xé xuống đặt cạnh bàn, nói với con Mèo bị bỏ đói: “Cho mày.”
Mèo đen: “… Cậu tốt bụng quá cơ.”
Nó ở bên Lâm Gia giả làm thú cưng một thời gian, đương nhiên biết Lâm Gia không ăn viền bánh mì.
Cơ mà Lâm Gia chịu đưa viền bánh mì cho nó chứ không ném vào thùng rác, mèo đen đã thấy mình được Lâm Gia yêu quý. Nó đói muốn xỉu, nhảy lên bàn ăn viền bánh mì Lâm Gia không cần.
Ăn xong, mèo đen nói: “Có thể nói suy tính tiếp theo của cậu không.”
“Tiếp theo?” Lâm Gia nhìn mặt bàn: “Dọn vụn bánh mì mày bày bừa.”
Mèo: “…”
Mèo thò vuốt gom gom vụn bánh mì, gạt xuống sàn nhà.
Gân xanh trên trán Lâm Gia giần giật. Cho mèo leo lên bàn ăn tuyệt đối không có lần thứ hai.
Tuy nhiên mèo nói đúng, tối hôm qua nếu cậu bị camera quay trúng, Tiểu Ngô sẽ giết cậu. Ban đầu Lâm Gia có khuynh hướng cho rằng hàng xóm thông qua camera theo dõi Tiểu Ngô. Sau khi nhận được đáp án, khuynh hướng bị lật đổ, ngược lại giải quyết một nghi vấn. Trong video Tiểu Ngô nói mình bị theo dõi, camera cửa nhà 303 có thể là bằng chứng theo dõi. Nhưng camera là của Tiểu Ngô, tại sao?
Tại sao hắn gắn camera ngoài cửa nhà mình? Tại sao chỉ cần bước vào phạm vi camera sẽ bị Tiểu Ngô giết chết?
Mấy câu hỏi ‘tại sao’ không khó trả lời. Biệt thự Lâm Gia có gắn không ít camera, tác dụng của camera là để phòng hờ, xuất phát từ nhu cầu an toàn.
Tiểu Ngô gắn camera ngoài cửa nhà 303 để tự bảo vệ mình. Vì sao hắn cần tự bảo vệ mình? Ai muốn hại hắn?
Chưng cư có bóng trắng và hàng xóm. Kẻ muốn hại Tiểu Ngô là bóng trắng hay hàng xóm?
Lâm Gia không sốt ruột làm rõ nghi vấn. Ngày mai hỏi người cá là được.
Hiện tại quan trọng nhất là khóa cửa nhà, miễn cho Thạch La làm nhiệm vụ không được vọt vào đồng quy vu tận cùng cậu.
Cậu không sợ đồng quy vu tận, mà là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Lâm Gia khóa cửa, tháo đồng hồ.
Tối qua cậu không được nghỉ ngơi đàng hoàng, hiện tại tính chợp mắt một lát.
Mèo thấy cậu muốn ngủ, vội nhảy lên mép giường, bị Lâm Gia chắn, bất đắc dĩ chỉ có thể ngồi xổm cạnh giường, nói: “Sao cậu đi ngủ không làm gì hết?”
Vừa mới bắt đầu ngày mới, tốc độ người cá biến dị quá nhanh, không có nhiều thời gian để lãng phí.
Lâm Gia nhắm mắt, không mặn không nhạt hỏi ngược: “Đi ra ngoài để bóng trắng giết?”
Mèo trầm mặc.
Có người kích hoạt nhiệm vụ người cá – Nghiệm chứng bóng trắng rốt cuộc là thứ gì, tất nhiên bóng trắng sẽ bị cụ thể hóa. Thời gian nhiệm vụ là sáu tiếng đồng hồ, trong sáu tiếng này không chỉ một mình Thạch La gặp nguy hiểm, chẳng qua Thạch La là người phải chủ động mở khóa nhiệm vụ người cá.
Lâm Gia trở mình: “Ai nói tao không làm gì hết.”
Nhạt nhẽo nói: “Sáu tiếng đồng hồ sau, tao sẽ đi xem người cũ nghiệm chứng bóng trắng sống hay chết. Nếu đã chết, vậy thì xem cách anh ta chết.”
Mèo đen nhìn Lâm Gia.
Nhiệt độ cơ thể là 36 độ, lời nói ra lại lạnh băng.
Không chỉ mình Lâm Gia nghĩ như vậy, các người cũ từng vào Bong bong cá vài lần đều biết mức độ nguy hiểm. Ngày hôm qua Lâm Gia kích hoạt nhiệm vụ người cá, địa điểm nguy hiểm được nhắc đến là nhà số 303, chỉ cần bọn họ không lên lầu 3 là được. Nhưng Thạch La kích hoạt nhiệm vụ người cá nghiệm chứng bóng trắng rốt cuộc là cái gì, ai biết bóng trắng sẽ xuất hiện nơi nào?
Bóng trắng bị cụ thể hóa, hơn nữa sẽ lưu lại chung cư, xác suất đụng phải bóng trắng trong sáu tiếng đồng hồ nhiệm vụ là rất cao.
Tất cả mọi người trốn vào trong nhà, chung cư Nghi Nhạc nhất thời im lặng đến quỷ dị.
Không biết qua bao lâu, ‘kẽo kẹt’ một tiếng, trên lầu 2 nhà 203 phát ra tiếng mở cửa chần chờ.
Lâm Gia ở nhà 103 ngay phía dưới nhà 203. Cậu và mèo đều nghe thấy tiếng động.
Mèo đè thấp thanh âm: “Anh ta bắt đầu làm nhiệm vụ. Tôi còn tưởng anh ta co đầu rút cổ ở trong nhà chờ chết.”
Ngay sau đó mèo chợt nhớ ra, “Không đúng, thiếu chút nữa quên mất. Cần phải làm nhiệm vụ người cá, bị người cá giết chết đau đớn hơn nhiều.”
“Chết như thế nào?” Lâm Gia hỏi.
“Sẽ bị người cá ăn tươi nuốt sống từng miếng một.” Mèo nói.
Cái miệng đầy răng nanh kia… Đúng thật là một cách chết đau khổ.
“Hơn nữa…” Mèo nhấc đầu, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối mắt với Lâm Gia, trắng đen phân rõ. Dưới sóng yên biển lặng cất giấu quan sát sắc nhọn.
Mèo nhất thời hồi hộp: “… Cậu, cậu nhìn tôi làm gì?”
Lâm Gia trầm ngâm: “Xem ra cần nhắc nhở mới có thể nhớ lại thật.”
Mèo: “Tôi không thích lừa người.”
Lâm Gia không cảm xúc cười một cái.
Mèo khiếp đến hoảng: “Tại sao đột nhiên nhắc đến cái này?”
“Bởi vì…” Lâm Gia nhìn Mèo: “Tao đang suy nghĩ rốt cuộc mày là thứ gì.”
“Không phải mèo nhỉ.”
“Biết nói tiếng người, là người à?”
“Biết tất cả mọi thứ về nơi này, cần nhắc nhở mới nhớ lại được. Người trốn thoát khỏi nơi này? Cho nên dần quên mất quy tắc nơi này.”
“Xac sống muốn ăn thịt mày… Trận mưa sao băng và mày có liên quan với nhau?” Lâm Gia ngữ khí thoải mái mà thử: “Mày tên gì?”
Mèo bị áp lực xoắn ốc nổ mạnh.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa vang tiếng tru tréo ầm ĩ.
“Đệt! Bố mày biết bóng trắng là cái gì! Đệt! Bố mày biết rồi!”
“Ha ha ha ha ha ha…”
Từ tuyệt xử phùng sinh nhận được tin mừng, Thạch La ‘rầm rầm rầm’ gõ cửa chung cư đóng chặt, nở mày nở mặt kêu to: “Tao biết bóng trắng là cái gì, tao biết!”
Bóng trắng là chi tiết quan trọng của Nước súp, mắt kính thật cẩn thận hé cửa, trộm nhìn Thạch La bên ngoài đang đắm chìm trong cảm xúc sống sót sau tai nạn, nhỏ giọng hỏi: “Anh Thạch La, bóng trắng… Bóng trắng là cái gì?”
“Tao nhổ vào…” Thạch La phun nước bọt, nước miếng bay vào mặt mắt kính, “Mày còn mặt mũi để hỏi? Quên chúng mày theo nhãi ranh kia hại tao hả?”
Thạch La không tính chia sẻ thông tin dùng mạng đổi lấy với người đi cùng mình vào bong bong cá. Hắn trở về phòng mình, ‘rầm’ đóng cửa lại.
Chưa hết thời gian sáu tiếng đồng hồ, mắt kính sợ bóng trắng không dám đi theo.
Chờ hết thời gian nhiệm vụ sáu tiếng đồng hồ và ở lầu hai giống mắt kính, đầu húi cua là người đầu tiên đi đến nhà 203 tìm Thạch La.
Gõ cửa, bên trong không có tiếng đáp lại.
Khi Lâm Gia cùng những người khác tới lầu hai, vừa lúc thấy đầu húi cua một chân đá văng cửa 203.
Mùi máu tươi ập vào mặt.
Thấy rõ cảnh tượng trong nhà 203, hai người mới sốc nặng, nhịn không được thét chói tai: “A a a a a a…”
Thạch La đã chết.
Đầu hắn bị cạy mở, bên trong rỗng tuếch, não không cánh mà bay.
Biến mất cùng não còn có tròng mắt Thạch La, cái đầu chỉ còn lại hai lỗ máu.
“Thạch La… Anh Thạch La chết như thế nào?” Có người run bần bật hỏi: “Không phải hoàn thành nhiệm vụ người cá rồi hả?”
“Chẳng lẽ chưa hoàn thành?”
“Hay là bị người cá giết chết?”
Đầu húi cua trừng mắt mấy người thảo luận: “Người cá giết người còn chừa lại xương cốt hả?”
Mắt kính nôn khan vài cái, nói: “Bị bóng trắng giết chết.”
Câu hỏi kích hoạt nhiệm vụ người cá là: Bóng trắng là người?
Đáp án, không.
Chỉ có thứ không phải người mới có thể tạo thành cách chết thảm thiết đến vậy.
Khi mọi người ở đây đều đồng ý với kết luận này, đầu húi cua nhìn Lâm Gia, hỏi: “Cậu đang tìm cái gì?”
Lâm Gia không dừng động tác tìm kiếm, nói: “Tìm vật giết chết anh ta.”
Đầu húi cua ngẩn người: “Là sao?”
Lâm Gia tìm kiếm như cũ, ngại mèo vướng víu, cậu vứt mèo xuống đất.
Một người tìm quá chậm, Lâm Gia hướng mọi người giải thích: “Nếu anh ta không biết bóng trắng là gì, anh ta sẽ không dám gào to, sợ hấp dẫn thứ đó. Tôi cho rằng con người đều ham sống, sẽ không làm bản thân vốn nguy hiểm càng thêm nguy hiểm.”
“Chỉ có khả năng anh ta gặp bóng trắng, thấy rõ bóng trắng, biết bóng trắng không có tính nguy hiểm mới dám gào to.”
Lâm Gia liếc cửa nhà 203, “Nhưng anh ta đã chết.”
“Có hai cách chết khi nghiệm chứng bóng trắng rốt cuộc là cái gì. Một là bị bóng trắng giết chết, hai là chết trên đường tìm bóng trắng. Chết trên đường nghĩa là, anh ta gặp thứ khác.”
Mắt kính nói: “Nhưng, nhưng Thạch La tìm được bóng trắng liền trở về nhà 203, không có gặp thứ khác.”
Mắt kính đã tận mắt nhìn thấy.
Lâm Gia: “Chứng tỏ bản thân anh ta không biết thứ đó tồn tại. Thứ đó núp trong tối.”
“Tôi là người mới, không biết nhiều về quy tắc.” Lâm Gia mặt hướng mọi người: “Mục đích nhiệm vụ người cá là giết người, và nó đã thành công. Xin hỏi các anh chị, người cá có thu hồi thứ đó không?”
Sắc mặt mọi người thoắt trắng bệch.