Đừng Hỏi - Du Ngư

Chương 9: Video bóng trắng 8



Lâm Gia bước nhanh ra khỏi nhà 303, băng qua hành lang đi xuống mấy bậc cầu thang, dừng lại ở góc khuất người phía dưới không thể thấy, không tiếng động rũ mắt nhìn bên dưới.

Trong tầm tắm, đầu húi cua, mắt kính và Lưu Ảnh không biết Lâm Gia đã rời nhà 303, vẫn thủ vững cương vị, tận chức tận trách cầm chân blogger Tiểu Ngô.

Lúc này cậu mới lui về, bảo mèo kêu hai tiếng ‘Meow’ về phía cầu thang.

Mọi người đã thống nhất sử dụng tiếng mèo kêu làm tín hiệu báo hiệu Lâm Gia rời nhà 303. Mèo kêu một tiếng, mọi người tập hợp chờ Lâm Gia công bố thông tin lấy được; mèo kêu hai tiếng, mọi người tách nhóm phân tán.

Trước cửa nhà 302 không có đèn. Lâm Gia trầm mặc khóa cửa, kéo ghế ngồi xuống.

Mèo đang nói gì đó, nhưng lúc này đầu óc Lâm Gia choáng váng không nghe lọt, do đột ngột rơi vào bóng tối gây sốc tâm lý. Ngồi dưới ánh đèn hòa hoãn hồi lâu, cậu mới xoa bóp giữa mày, mệt mỏi nói: “Xin lỗi, không nghe được.”

Mèo: “…”

Nó nghi ngờ nhìn Lâm Gia một cái, thấy Lâm Gia thật sự có biểu hiện trạng thái không khoẻ.

Mèo chạy đến phòng vệ sinh, bật hết đèn lên, lộn trở lại hỏi: “Hiện tại đỡ hơn chưa?”

Lâm Gia: “Ừm.”

Dù giọng điệu yếu ớt, mèo cảm nhận được hơi thở của cậu dần bình tĩnh lại, nó yên tâm.

Nó tò mò hỏi: “Nếu cơ thể cậu không thoải mái, vừa nãy đi xuống cầu thang làm cái gì?”

Lâm Gia thản nhiên: “Không yên tâm bọn họ.”

Mèo ôm cảm xúc phức tạp, ngậm miệng.

Advertisement



Cơ thể không thoải mái còn cố đi xem xét, có thể thấy được người đàn ông Lâm Gia này đáng sợ cỡ nào.

Tuy rằng vừa rồi không nghe thấy mèo nói cái gì, nhưng cũng dễ đoán, Lâm Gia nói: “Thứ bên ngoài màn hình là cư dân mạng.”

Blogger Tiểu Ngô quay video, bên ngoài màn hình không phải khán giả xem video thì là gì?

Mèo vội vàng hỏi: “Thạch La chết như thế nào?”

Lâm Gia nói: “Bình luận ác ý.”

Dưới video chuyên mục Thạch La có không ít bình luận tiêu cực. Bình luận nói Thạch La không có đầu óc, vì thế Thạch La bị móc não.

Mèo kinh hãi: “Bình luận sẽ trở thành sự thật?”

Nó vội hỏi: “Vậy các cậu thì sao? Có bị quay trúng không?”

Lâm Gia: “Ừm.”

Thật đáng tiếc, camera mini đã thu được hình ảnh của tất cả mọi người. Mọi người đều lộ mặt trên màn ảnh, không một ai may mắn thoát được.

Mèo: “Vãi.”

“Cậu cậu cậu, các cậu sẽ chết hả? Cậu cũng sẽ chết?”

Dưới cơn kích động, nó nhảy lên đùi Lâm Gia, vuốt mèo bám vào quần áo Lâm Gia.

Vải vóc yếu ớt, bị móng mèo cào sứt chỉ.

Lâm Gia không lập tức hất mèo xuống, mà híp mắt quan sát. Mèo phản ứng rất lớn, tựa hồ rất quan tâm cậu. Với tính cách Lâm Gia, cậu không tin mèo vô duyên vô cớ có lòng tốt, có ý đồ thì đúng hơn.

Chẳng qua lúc này còn việc khác cần giải quyết gấp, Lâm Gia tạm thời đè xuống ngờ vực trong lòng.

“Bọn họ tạm thời sẽ không chết.” Lâm Gia nói: “Cần đạt điều kiện để bình luận ác ý trở thành sự thật.”

Mèo không phát hiện mình đã bị Lâm Gia đánh giá một lượt từ trong ra ngoài, “Điều kiện gì?”

Lâm Gia: “Lượt like, số bình luận.”

Video bóng trắng 1 quay được gương mặt mọi người. Nội dung video là mâu thuẫn và xung đột, đạt 1.7W lượt like, 892 bình luận, nhưng bọn họ không bị sao.

Video bóng trắng 2 đột phá mười vạn lượt like, 7524 bình luận, sau đó Thạch La chết.

“Khi lượt like, số bình luận vượt qua mốc giá trị nào đó, bình luận sẽ trở thành sự thật, nhân vật trong video sẽ chết dựa theo nội dung bình luận ác ý.” Lâm Gia nói: “Video quay chúng ta có rất ít lượt like và số bình luận.”

Chú ý tới Lâm Gia dùng từ ‘bọn họ tạm thời sẽ không chết’, Mèo hỏi: “Vậy còn cậu?”

Lâm Gia: “Không biết.”

Bình luận dưới video Thạch La chỉ nhắc tới ‘đầu óc’, nhưng Thạch La mất cả đôi mắt lẫn óc. Hiện tại xem ra, liên tưởng khi cậu tìm được camera mini không sai: Đôi mắt ở chung cư Nghi Nhạc chính là camera.

Thạch La chết là bởi bình luận ác ý, bình luận đến từ cư dân mạng, suy ra đôi mắt bị mất chính là vật môi giới giúp khán giả xem bọn họ.

Cư dân mạng không còn yêu cầu blogger Tiểu Ngô đi quay video và đăng lên mạng, vì bọn họ có thể xem trực tiếp tùy thích.

Có người tỏ vẻ muốn xem chuyên mục về Lâm Gia, cho nên một con mắt Thạch La xuất hiện, núp trong tủ quần áo, lén lút quan sát nhất cử nhất động của Lâm Gia.

Lúc này đã có khán giả bắt đầu bình luận về cậu, lượt like và số bình luận đang tăng dần, chỉ đợi vượt mốc giá trị tử vong.

Do bản thân lâm vào nguy hiểm, thêm việc tinh thần Lâm Gia lúc rời khỏi nhà 303 quá tệ, cậu mới bảo những người chờ đáp án giải tán.

Cùng lúc đó, trong một căn hộ tại chung cư Nghi Nhạc.

Tôi nằm trằn trọc trên giường. Căn bản là tôi ngủ không nổi, không ai có thể ngủ khi biết mạng mình đang treo trên sợi chỉ.

“…Mình sẽ chết à?”

“Lâm Gia có tìm được nguyên nhân không vậy?”

Có lẽ là căn nhà quá mức yên tĩnh làm người ta cảm thấy bất an muốn tạo âm thanh, vì thế tôi lẩm bẩm: “Hay là Lâm Gia tìm được nguyên nhân mà không chịu nói. Nếu thế thì nên làm gì bây giờ?”

“Xì xào.”

“Hay quá, hỏi cái gì không hỏi lại đi hỏi bóng trắng!”

“Nếu không hỏi bóng trắng, blogger Tiểu Ngô sẽ không gắn camera!”

“Xì xào xì xào.”

“Nên làm gì bây giờ, mình không muốn chết, nên…”

“Xì xào xì xào xì xào.”

Tôi chợt trợn mắt, tròn mắt nhìn bóng đèn dây tóc treo trên trần nhà.

Nếu tôi không nghe lầm, vừa rồi, hình như… Có âm thanh kỳ quái đột ngột chen vào lời tôi lẩm bẩm tự hỏi.

Là do tinh thần căng thẳng sinh ra ảo giác?

Tôi không biết, tôi không dám nói nữa, vô thức nín thở.

Bởi vì nín thở, thanh âm ‘xì xào xì xào’ càng to hơn.

Không nghe lầm!

Thật sự có tiếng động lạ!

Tôi nhảy bật dậy, xốc cái chăn bị tôi nằm đè phía dưới lên.

Có vẻ âm thanh truyền đến từ dưới người tôi, nhưng dưới chăn rỗng tuếch, cái gì cũng không có.

Tôi nắm chăn, tim đập dồn dập.

Không phải, âm thanh không ở dưới chăn. Nhưng tiếng ‘xì xào’ vẫn đang vang bên tai, tần suất càng ngày càng cao.

Hai chân tôi nháy mắt xụi lơ, mông ngã huỵch xuống sàn nhà.

Tôi nghe ra rồi, đó không phải âm thanh ‘xì xào’ gì hết, mà là tiếng trò chuyện khe khẽ. Bởi vì nghe không rõ nội dung trò chuyện, cho nên nghe như là tiếng ‘xì xào’.

Có người nhỏ giọng giao lưu, trong nhà có người!

Ở đâu?

Kẻ trốn trong nhà tôi thì thầm trò chuyện ở đâu?

Tôi vặn cần cổ cứng đờ, máy móc nhìn quanh nhà. Nhà không lớn, không có chỗ để người trốn, ngay cả tủ quần áo cũng là loại giản dị tạo từ hai thanh kim loại làm giá treo đồ.

Không, có một chỗ có thể giấu người.

Tôi ngã ngồi trên mặt đất, độ cao tầm mắt vừa đủ để nhìn gầm giường.

Nhưng tôi không dám nhìn gầm giường đen thui u ám ấy.

Tôi muốn chạy trốn. Nhưng cơn sợ hãi cực độ khiến tôi không còn chút sức nào.

Tôi chỉ có thể dùng chăn trong tay che đầu mình, giấu bản thân dưới chăn, hai tay che kín lỗ tai mình.

Xì xào.

Tiếng thì thầm khe khẽ vẫn còn.

Xì xào xì xào.

Tần suất vang lên càng ngày càng cao.

Xì xào xì xào xì xào.

Âm lượng càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng gần.

Xì xào xì xào xì xào xì xào.

Tôi cảm thấy chăn bị kéo ra hơi phồng lên, có thứ gì đó chui qua khe hở lẻn vào trong chăn.

Trong nháy mắt, trái tim tôi nhảy tới cổ họng, máu toàn thân đọng lại, nhiệt độ cơ thể rơi xuống hầm băng.

Tôi thấy, thứ chui vào trong chăn là một con mắt… là tròng mắt Thạch La.

Cũng chính vào giây phút tôi nhìn thấy tròng mắt này, âm thanh ‘xì xào’ thì thầm trở nên rõ ràng dị thường.

Nội dung trò chuyện làm tôi khó thở, nỗi sợ hãi khổng lồ bao trùm đầu tôi.



Trong nhà 302.

Mèo vô cùng sốt ruột: “Cũng đâu thể chờ chết, một biện pháp cũng không có hả?”

“Có.” Ngón cái Lâm Gia vuốt từ viền ngón trỏ vào lòng bàn tay. Biết mèo muốn gặng hỏi biện pháp cụ thể, Lâm Gia chủ động nói: “Xóa video đã đăng và không bị đôi mắt nhìn thấy.”

Mèo cúi đầu suy tư.

Xóa video đã đăng nghĩa là phải đến nhà 303 một lần nữa. Blogger Tiểu Ngô bị ba người đầu húi cua ngăn một lần, chỉ sợ sau này sẽ không chịu rời nhà 303, khó.

Không bị ‘đôi mắt’ nhìn thấy, nếu không phải mắt mèo có thể nhìn trong tối, bằng không đã không phát hiện con mắt trốn sau tủ quần áo quan sát Lâm Gia. Ai biết đôi mắt có đuổi theo hay không, rồi núp ở đâu âm thầm nhìn trộm, khó.

Mèo mặt ủ mày ê, tổng kết: “Khó.”

“Cũng không khó.”

Không đợi Mèo há miệng nói chuyện, Lâm Gia đứng bật dậy, một tay nắm lưng ghế, cánh tay vung mạnh, ghế dựa rời tay, vẽ ra một đường parabol hoàn mỹ trong không khí.

Ghế dựa đập mạnh vào cửa kính, lao xao lao xao, cửa kính vỡ nát rơi đầy đất.

Con mắt núp ở cửa kính không đề phòng thình lình bị chân ghế dựa đập trúng. Con mắt nổ tung, chất lỏng tròng mắt phun tung toé, cùng ghế dựa rơi xuống bên ngoài chung cư Nghi Nhạc.

Mèo sửng sốt: “Phát hiện từ khi nào…”

“Từ lúc điểm danh muốn xem chuyên mục về tôi.” Lâm Gia xùy: “Đôi mắt có thể không theo kịp?”

“Đi, nơi này không thể ở lâu.” Lâm Gia mở cửa đi ra ngoài.

Cậu chỉ đập nát một con mắt Thạch La, con mắt còn lại không biết trốn ở chỗ nào. Cửa kính bị cậu đập vỡ, một con mắt bị hỏng, nghĩa là chỉ còn một con mắt để quay video phát sóng trực tiếp.

Nhà 302 không thể ở, có ở tiếp cũng vô dụng.

Tuy nhiên Lâm Gia không về nhà 103. Mèo hỏi cậu đi đâu, Lâm Gia nói đi tìm một con mắt khác.

Mèo hết hồn: “Vì sao?”

Lâm Gia bỗng dừng bước chân, ẩn ý sâu xa nhìn mèo.

Mèo bị Lâm Gia nhìn đến mức trong lòng dựng lông: “Tôi…”

“Tác dụng không lớn, nhưng hỏi rất nhiều.” Lâm Gia thu hồi ánh mắt, trả lời mèo: “Giải quyết tai hoạ ngầm.”

Thạch La mất một đôi mắt, một con mắt đuổi theo Lâm Gia, một con mắt khác không biết tung tích. Lâm Gia có thiên hướng con mắt còn lại đi chỗ khác. Chỉ là không biết con mắt đó đang xem ai. Về sau chắc chắn cậu sẽ tiếp xúc với người bị con mắt theo dõi, đồng thời cũng sẽ lọt vào màn hình khán giả.

Còn nữa, một khi bình luận ác ý vượt mốc giá trị trở thành sự thật, người bị theo dõi sẽ bị mất hai mắt. Giống như ôn dịch lan tràn, nếu không thể kịp thời ngắt phát sóng trực tiếp, cả chung cư Nghi Nhạc sẽ toàn là mắt.

Mèo cân nhắc thật lâu mới hiểu được ý tứ Lâm Gia, nó còn muốn hỏi Lâm Gia tìm con mắt như thế nào.

Nhưng nghĩ lại sợ Lâm Gia nhìn ra bất thường trên người nó, đành nhẫn nại im mồm.

Mèo chửi thầm, nó mới giúp Lâm Gia lấy camera trong hộp điện, Lâm Gia quên nhanh thế hả, đồ không có lương tâm. Đúng là nó có nhiều câu hỏi, bởi vì đầu óc nó vừa không tốt vừa suy nghĩ kém, nhưng đầu óc không tốt là có nguyên do.

Lâm Gia không quản con mèo âm thầm hỏi thăm mình, cậu đi xuống lầu hai, gõ bừa một cửa nhà, người mở cửa là mắt kính.

Mắt kính núp sau kẹt cửa: “Không phải nói mèo kêu hai tiếng là…”

Lâm Gia ngắt lời: “Gọi những người khác tới đây.”

“?”

Mắt kính run rẩy chỉ chỉ vào mình: “Tôi?”

Lâm Gia đẩy cửa nhà đi vào trong, mèo chạy nhanh vào cùng.

Lâm Gia xoay người nhìn mắt kính, thấy mắt kính vẫn đứng im, bực mình: “Còn người khác hả?”

Lâm Gia nhíu mày một chút, mắt kính lập tức sinh ra cảm giác bị lãnh đạo phê bình.

Hắn vội vàng gật đầu.

Mắt kính sợ quá, lúc rời nhà đụng trúng khung cửa.

Phía sau có tầm mắt Lâm Gia, mắt kính không dám chậm trễ, vội chạy đi làm nhiệm vụ Lâm Gia giao cho mình.

Chờ mắt kính đi rồi, Lâm Gia đảo mắt một vòng quanh nhà.

Mèo biết cậu đang tìm mắt, cũng hỗ trợ tìm, nhảy lên cửa sổ xem bên ngoài.

Lâm Gia đi tới, kéo rèm lên.

Một người một mèo tìm trong nhà, chờ mắt kính gọi tất cả mọi người tới, nhà 202 đã bị Lâm Gia và Mèo lật tung trời… không có con mắt ở đây.

“Đang tìm cái gì vậy?”

Đầu húi cua đi vào đầu tiên, hỏi.

Gặp người, Lâm Gia tóm tắt ngắn gọn trọng điểm phát hiện được tại nhà 303. Trong lúc trần thuật, sắc mặt mọi người trở nên khó coi.

Lâm Gia: “Con mắt chắc chắn bám theo một người, tìm đi.”

Tính mạng quan trọng, không ai dám chậm trễ.

Mọi người mới vừa tập hợp lại tản ra, về nhà mình tìm con mắt.

Lâm Gia ở lại nhà 202 chờ kết quả. Nhà 202 đã tìm xong, mắt kính đi hỗ trợ những người khác.

Qua hồi lâu, mọi người lục tục trở lại.

Mọi người đều lắc đầu. Trong nhà bọn họ đều không có con mắt Thạch La.

Lâm Gia mím môi, ánh mắt quét qua từng người.

Mắt kính nói: “Liệu có khả năng, con mắt không đi theo chúng ta không?”

Không cần Lâm Gia trả lời, đầu húi cua nói: “Không có khả năng.”

Người cá muốn mọi người chết trong bong bóng cá, không đời nào có chuyện một con mắt làm việc một con mắt nghỉ ngơi.

Đầu húi cua hỏi những người khác: “Đảm bảo đã tìm cẩn thận?”

Chị Phương nói: “Đúng vậy, tìm cả trong lẫn ngoài vài lần.”

Sự tình liên quan tính mạng, không ai dám thiếu cảnh giác. Huống hồ một nhà có hai người ở, hai người cùng tìm, nhà thì chỉ to bấy nhiêu, không đời nào bọn họ để sót.

Đầu húi cua không tin, hắn muốn tìm mỗi nhà thêm một lần.

Lâm Gia lên tiếng: “Khỏi lãng phí thời gian, con mắt không có trong nhà.”

Đầu húi cua nhìn cậu, những người khác đều nhìn về phía Lâm Gia.

Nam Cao co rúm lại, hỏi: “Thế… thế nó ở đâu?”

Lâm Gia: “Trên người một người.”

Tiểu Môi sợ tới mức lui hai bước, Lưu Ảnh nói: “Cái gì… Cậu có ý gì?”

Con mắt không ở trong nhà lại muốn bám theo người, thì chỉ có thể ở ngay trên người.

Mọi người như thể bị rận bò lên người, tự sờ soạng khắp người mình. Túi quần, mũ áo khoác, cổ áo… Có người dứt khoát cởi quần áo lục tìm, đều không phát hiện tung tích con mắt Thạch La.

Vì thế các ánh mắt tề tụ trên người Lâm Gia.

Nhìn Lâm Gia ra vẻ sáng tỏ, đầu húi cua ngữ khí phức tạp nói: “Cậu nói thẳng đi.”

Túi quần, mũ áo khoác, cổ áo… là những nơi có thể giấu một tròng mắt, nhưng giấu đồng nghĩa với mất tầm nhìn. Bằng không tròng mắt bị Lâm Gia đập nát sẽ không nhìn xuyên qua khe tủ quần áo quan sát cậu.

Chỉ có một nơi vừa có thể giữ con mắt trên người, vừa có thể cung cấp tầm nhìn… hốc mắt.

Con mắt còn lại của Thạch La nằm trong hốc mắt của người khác, hoặc dung hợp tròng mắt nguyên bản, hoặc móc mắt rồi thay mắt vào.

Mắt người có mạng lưới dây thần kinh phức tạp. Dù là tác động như thế nào đều sẽ phá hỏng tổ chức dây thần kinh thị giác, mà thần kinh thị giác liên kết chặt chẽ với hệ thần kinh thị giác của não bộ. Nếu hốc mắt bị đau nặng không kịp thời trị liệu, con người sẽ bị đau chết.

Nhưng chung cư Nghi Nhạc không có dụng cụ chữa trị.

Lâm Gia tiếc nuối: “Trong số chúng ta có một người chết.”

“Song bản thân người đó không biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.