Ba tháng trong chớp mắt đã sắp trôi qua, Ðức Ngôn phát hiện hoàng hậu nương nương đóng cửa tự ngẫm tội, dường như quả thật đã thông suốt chút gì đó, tuy vẫn kiệm lời trầm lặng, nhưng lại không hề giống với trước
đây, nếu nói trước kia tĩnh lặng như băng tuyết, thì hiện tại lại giống
như ngọc trong suốt, cả người từ trong ra ngoài đều lỗng lẫy rạng rỡ.
Kỳ lạ nhất là mấy đêm nay hoàng hậu nương nương không cần người hầu
túc trực cả đêm, hơn nữa mỗi đêm đều nghỉ sớm như vậy, có lúc thậm chí
ngay cả bữa tối cũng không dùng, luôn đuổi người hầu ra ngoài từ rất
sớm.
“Nương nương.” Hôm nay Ðức Ngôn đích thân mang cơm vào hầu hạ nàng,
“Người mấy ngày nay hình như đã gầy đi nhiều, ăn nhiều một chút mới
tốt.”
Trạm Lam mặt ửng hồng, khẽ gật đầu. Mỗi ngày đều phải vội vàng chạy
về trước buổi lên triều sớm, đêm xuống hắn lại làm loạn hung hăng như
thế, nàng cũng cảm thấy mấy ngày gần đây rất buồn ngủ.
Ðức Ngôn nhìn nàng cúi đầu đỏ mặt, thầm nghi ngờ, vừa suy nghĩ, vừa
múc bát cháo cá diếc rau thơm mà nhà bếp nấu riêng cho nàng, không ngờ
cháo cá vừa dâng tới trước mặt, liền thấy hoàng hậu nương nương che mũi
nôn khan…
Ðức Ngôn kinh hãi, bên cạnh đã có người hầu chạy như bay truyền ngự y tới, Trạm Lam tựa lên chiếc gối màu vàng rực, cách bức màn che khăn lụa đưa ra để ông ta bắt mạch, một lát sau chỉ nghe ngự y không kìm được
vui sướng dõng dạc kính cẩn cung chúc: “Chúc mừng hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương, đây là mạch hỷ!”
Ðức Ngôn đứng bên cạnh thoạt đầu vui mừng khôn xiết, nhưng ngay lập
tức mặt đã trắng bệch, cả người tê liệt ngã xuống đất… Hoàng hậu nương
nương giam trong cung đóng cửa ba tháng, hoàng thượng chưa từng đặt chân vào một bước, sao lại có thể mang thai hơn một tháng?!
**
Ðức Ngôn có thể nghĩ ra, mọi nơi trong cung đương nhiên cũng có thể nghĩ ra ngay từ đầu.
Nhóm thái giám quản lý phòng kính sự bị thái hậu bắt lại trước tiên,
căn cứ vào sổ sách mà đối chiếu, xác định nhiều lần rằng lần cuối cùng
hoàng thượng đến Phượng Tường Cung là từ ba tháng trước.
Lại bắt đám canh phòng Phượng Tường Cung mang đi đánh, không một ai
nhìn thấy có người đàn ông khả nghi nào bước vào, nhưng hoàng thượng
tuyệt tối cũng chưa từng giá lâm.
Thái hậu nương nương đích thân dẫn người đến Phượng Tường Cung, hùng hổ trói Ðức Ngôn cùng đám người hầu lại.
Thái hậu cực kỳ tức giận, vỗ bàn phẫn nộ mắng: “Ðại Dạ Quốc từ khi
khai quốc đến nay chưa từng xảy ra chuyện nào nhơ nhớp như vậy! Hoàng
thượng đối đãi Thượng Quan gia các ngươi còn muốn thế nào nữa? Thượng
Quan Phong nhiều lần phạm thượng, chọc giận Thánh nhan, nữ nhi hắn nuôi
dạy, lại làm ra cái chuyện đê hèn này!” “Nô tỳ không có.” Trạm Lam bình
tĩnh khẽ đáp, “Chuyện triều đình nô tỳ không dám can dự, cũng không có
cách nào để can dự, nhưng nô tỳ dám thề với Phật tổ Bồ Tát, đứa trẻ này
là của Mộ Dung Thầm… chàng biết rõ.”
Là đứa trẻ mà Mộ Dung Thầm trao cho nàng, nơi sân viện đã cưới nàng,
động phòng hoa chúc, hắn gọi nàng là phu nhân, cho dù là vì lý do gì,
đây cũng là đứa trẻ mà Mộ Dung Thầm đã trao tặng nàng.
“Con tiện nữ ngươi còn dám chối cãi!” Thái hậu xông lên hùng hổ tặng
nàng một cái tát, hai bà nhũ mẫu lập tức tiến lên bắt nàng lại, giam
nàng vào phòng trong.
Trạm Lam nằm trên chiếc giường nhỏ cạnh cửa sổ, vẻ mặt cay đắng,
người cứng như khúc gỗ. Một lát sau cửa khẽ kêu một tiếng, Trạm Lam đột
nhiên chống người dậy nhìn ra phía sau, quả nhiên không phải là người
nàng mong mỏi.
Ðức Ngôn được thả về, lặng lẽ đến trước mặt nàng quỳ sụp xuống, cúi đầu khẽ gọi: “Nương nương.”
Trạm Lam ngồi dậy, đờ đẫn nhìn cô.
Thái hậu nổi cơn thịnh nộ như vậy, Ðức Ngôn dù không bị thiên đao vạn qua [1], cũng tuyệt không thể được như hiện tại, ngay cả một cọng lông
cũng không hề bị thương, trở lại bên cạnh nàng. Nếu cô ấy đã trở về, vậy thì người thả cô ấy nhất định còn tôn quý hơn thái hậu nương nương.
Trong hoàng cung này, tôn quý hơn cả thái hậu nương nương, chỉ có người ấy.
Người thả Ðức ngôn về, vận y phục đại thái giám hầu hạ, dáng vẻ hòa
nhã, hành lễ với Trạm Lam, hơi lộ mặt rồi lui xuống. Trạm Lam nhớ lại
cách đây không lâu, người này cũng mỉm cười như vậy, chắp tay nói với
nàng: “Cửu gia cưới vợ, hỷ sự trọng đại như thế này, sao cũng không báo
cho nơi đây một tiếng! Tuy là biệt viện kinh thành, phận bề tôi cũng lo
được mấy bàn để chúc mừng!”
“Ðức Ngôn,” Trạm Lam nghe thanh âm của mình, khẽ bay như tơ liễu trong gió, “Chàng… có thể gặp ta lần nữa không?”
Dù cho tất cả đã kết thúc, một chút chân tình cũng chẳng còn, liệu có thể để nàng gặp lại một lần nữa ? Nàng có lời muốn nói với hắn.
***
[1] thiên đao vạn qua: chỉ hình phạt tội ác nghiêm trọng, có chết
cũng không thể đền tội. Từng nhát đao róc lên cơ thể cho đến chết.