Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi

Chương 15: Để anh giúp em



[ Đàn ông đàn ang mà mẫn với cảm cái gì. ]

*

Lúc Quan Lãng về đến nhà đã là hơn 7 giờ tối, bác sĩ Phương nhanh chân bước theo hắn đi vào phòng.

Bác sĩ Phương là bác sĩ gia đình của nhà hắn, lớn hơn Quan Lãng mười mấy tuổi, từ nhỏ đến lớn mỗi lần Quan Lãng bị bệnh hoặc thân thể có chỗ nào không thoải mái đều phải nhờ bác sĩ Phương khám cho. Với tình huống liên quan đến bộ phận nhạy cảm như hiện tại, có đánh chết hắn cũng không bao giờ đi gặp bác sĩ nào khác bên ngoài.

Đầu tiên Quan Lãng tường thuật tình hình đại khái cho bác sĩ Phương, ông ta kiểm tra đơn giản một hồi bèn kê cho hắn hai loại thuốc bôi ngoài da.

"Có phải gần đây cậu mệt mỏi quá rồi không? Từ ngày bắt đầu học võ, thể chất cậu đã tốt hơn rất nhiều, theo lý thuyết không dễ bị dị ứng như vậy." Bác sĩ Phương cúi đầu viết đơn thuốc, cẩn thận ghi chú cả cách dùng và liều lượng bôi của từng loại thuốc trong một lần.

"Ừm, gần đây việc ở công ty bận quá." Quan Lãng nhắm mắt dựa vào lưng ghế sô pha, ngữ khí lộ vẻ mỏi mệt.

"Cứ như vậy mãi khả năng miễn dịch dễ suy giảm lắm, phải chú ý nghỉ ngơi." Bác sĩ Phương ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía, làm như vô tình hỏi, "Nghe nói cậu kết hôn rồi mà? Bạn đời cậu đâu?"

Quan Lãng nhấc mí mắt lên, còn chưa kịp trả lời thì bên ngoài đã vang lên tiếng mở cửa.

Mới nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay, đúng lúc này Khương Dao trùng hợp trở về nhà.

Khương Dao vừa trông thấy Quan Lãng liền nhanh chóng đến gần, nở nụ cười rất tự nhiên: "Về rồi à? Hôm trước em nói phải đi công tác hai ngày cơ mà?" Sau đó anh mới câu nệ gật đầu xem như chào hỏi bác sĩ Phương.

Bác sĩ Phương đứng lên: "Chào cậu, tôi là bác sĩ gia đình của nhà Quan Lãng, họ Phương."

"Chào bác sĩ Phương, tôi là Khương Dao."

Bác sĩ gia đình? Khương Dao quan sát kỹ Quan Lãng, phát hiện sắc mặt hắn quả thật không tốt lắm bèn ngồi xổm xuống đưa tay sờ trán, xác nhận hắn không phát sốt mới thở phào nhẹ nhõm: "Em bị sao thế? Có chỗ nào không khỏe à?"

Nghe được ngữ khí quan tâm của Khương Dao, Quan Lãng mở to mắt nhìn khuôn mặt đã từ từ quen thuộc với mình, cảm nhận được chút ít thư giãn hiếm thấy. Hắn lắc đầu: "Tôi không sao."

"Ai bảo cậu không sao? Tôi là bác sĩ còn chưa phán câu nào đấy nhé." Bác sĩ Phương kinh nghiệm phong phú, cũng tương đối hiểu Quan Lãng, nhìn phản ứng của hắn liền biết ngay hắn không xem Khương Dao là người ngoài nên cũng lên tiếng trêu chọc.

Đoạn ông ta vỗ vỗ vai Khương Dao: "Cậu Khương, để tôi hướng dẫn cách sử dụng thuốc cho cậu, mấy ngày tới nhớ chú ý đến tình trạng sức khỏe cậu ta hơn."

Bác sĩ Phương cầm hộp thuốc lên toan nói tỉ mỉ hơn cho Khương Dao nghe, đột nhiên Quan Lãng đứng dậy giật phắt hộp thuốc về, cứng rắn nói: "Không cần, để tôi tự làm."

"Thuốc?" Khương Dao nghe thấy hắn phải dùng thuốc lại càng nôn nóng hơn, "Rốt cuộc là có chuyện gì? Bác sĩ Phương, em ấy bị bệnh gì thế?"

Bác sĩ Phương cười như không cười, liếc Quan Lãng một cái: "Không có bệnh gì nặng, chỉ là "cậu em" ở phía dưới..."

"Lão Phương, bác đi được rồi đấy." Quan Lãng cắt ngang, trực tiếp đứng lên đẩy bác sĩ Phương ra cửa để ngăn không cho ông ta nói tiếp.

Quan Lãng nhớ tới câu khoác lác "Đàn ông đàn ang mà nhạy với cảm cái gì" ngày trước, không thể ngờ mình lại gặp quả báo nhanh như vậy, nói sao cũng không muốn Khương Dao biết đến chuyện mất mặt này.

Bác sĩ Phương thấy sắc mặt hắn không vui nên thức thời không mở miệng nữa. Ông ta đi ra cửa, lại thừa dịp Quan Lãng không chú ý mà quay đầu đưa mắt ra hiệu với Khương Dao.

Khương Dao hiểu ý, lập tức tìm thấy đơn thuốc bác sĩ Phương vừa viết đặt trên bàn trà.

Quan Lãng tiễn người xong quay vào thì thấy Khương Dao đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt lúng túng muốn nói lại thôi.

"Quan Lãng... Thuốc bôi... em để đâu rồi?" Khương Dao nói, "Để... để anh giúp em..."

"Không cần." Quan Lãng từ chối, "Tôi đi nghỉ ngơi trước đây."

Lên phòng ngủ tầng hai, Quan Lãng nhanh chóng đi tắm, thời điểm cúi đầu kỳ cọ thân dưới mới nhận ra chỗ đó hoàn toàn không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, hơn nữa hắn phải rất cố gắng nín nhịn cảm giác muốn thò tay ra gãi.

Xem ra đám mụn đỏ này vẫn cần bôi thuốc mới khỏi được.

Tắm rửa xong, Quan Lãng quấn khăn ra ngoài lấy quần lót thay. Tủ quần áo sớm đã được Khương Dao thu dọn chỉnh tề, ngăn kéo to phía dưới là ngăn đựng quần lót mà anh đã xếp gọn gàng cho hắn.

Giữa một dãy quần lót trắng hàng hiệu, cái quần màu đỏ mà Khương Dao tặng trông cực kỳ nổi bật.

Khương Dao nói thứ này đã được xử lý kháng khuẩn và làm mềm vải... Tuy nó xấu xí, nhưng giờ phút này dường như lại tỏa ra mùi hương nhu hòa độc đáo của anh, thoạt nhìn còn có vẻ rất thoải mái?

Đấu tranh mất vài giây, cuối cùng Quan Lãng vẫn cầm chiếc quần lót hãng M lên.

Trở lại giường, hắn tùy tay đặt quần lên mép giường, cởi khăn tắm rồi lấy thuốc bôi, cúi đầu xem kỹ cách dùng và liều lượng.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó cửa phòng bật mở, giọng Khương Dao nghe rất sốt ruột: "Đúng rồi, Quan Lãng, mấy ngày tới em nhớ phải mặc quần lót rộng, đừng mặc mấy loại..."

Lời nói còn chưa xong, Khương Dao đã đứng sững tại chỗ, cứng họng không nói được thêm một câu nào.

Toàn thân Quan Lãng trần trụi, chiếc khăn tắm vốn quấn bên hông đã tháo xuống vắt trên bắp đùi, còn hắn thì cúi đầu gảy gảy "cậu em" mềm èo giữa hai chân.

——————————

Lời tác giả:

Quan Lãng: Vợ ơi anh phải nghe em giải thích... Bình thường nó không vừa nhỏ vừa mềm như thế đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.