Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi

Chương 19: Tim đập thình thịch



[ Không có bất kỳ lời báo trước nào, đèn phụt tắt. ]

*

Trong lúc Quan Lãng ngồi họp cứ nhấp nhổm không yên, trước mắt luôn hiện lên dáng vẻ chật vật của Khương Dao và cả khuôn mặt bất lực khi hắn xoay người bỏ đi.

Cuộc họp kết thúc rất nhanh, ông Nhậm cực kỳ hài lòng với sản phẩm của công ty bọn họ, nói chắc rằng sau khi trở về sẽ tiến hành tìm hiểu và phân tích sâu hơn.

Quan Lãng để thư ký hội đồng đi tiễn sếp Nhậm, hắn thì nhanh chóng đi đến căn phòng bên cạnh bàn lễ tân, mở cánh cửa phòng họp ra.

Trong phòng trống trơn, nào còn có bóng dáng Khương Dao nữa?

Chỉ còn lại một túi đồ được đặt ở vị trí anh từng ngồi, Quan Lãng đến gần xem, phát hiện trong túi là một hộp bánh tart trứng mới nướng. Mấy ngày trước Khương Dao cho hắn xem quảng cáo của một cửa hàng bán bánh tart trứng khá nổi tiếng trên mạng, hỏi hắn có muốn ăn không.

Lúc ấy hắn đã thuận miệng nói muốn ăn.

Trong lòng Quan Lãng chợt dâng lên một cảm xúc rất kỳ lạ.

*

Khương Dao từ chối lời mời đi mở tiệc chúc mừng của các đồng nghiệp, lặng lẽ trở về nhà.

Anh tắm rửa thay quần áo xong, vốn định ngủ một giấc để giải tỏa căng thẳng mệt nhọc tích tụ suốt mấy ngày nay. Nhưng chỉ vừa nhắm mắt, trong đầu anh lại hiện ra ánh mắt hờ hững và những lời lạnh nhạt của Quan Lãng.

Hoàn toàn không giống với bầu không khí ở chung hài hòa mấy ngày nay, anh vốn cho rằng khoảng cách giữa hai người đã được kéo gần rồi, không ngờ vẫn bị dội cho một cái bạt tai đau điếng.

Mắt thấy thật sự không ngủ được, Khương Dao đành lên phòng làm việc thu dọn lại số sách vở chuyên ngành đi, trong khoảng thời gian tới hẳn anh sẽ không cần đến chúng nữa. Anh dọn sách vào trong thùng giấy rồi đẩy vào phía bên trong kệ sách, không ngờ tìm thấy một chiếc hộp quen thuộc trong góc khuất.

Đó là hộp mô hình lâu đài thu nhỏ DIY mà anh tặng cho Quan Lãng vào ngày sinh nhật.

Nắp hộp màu đỏ đã bám một lớp bụi, không biết là do Quan Lãng thuận tay ném vào đây hay do dì giúp việc nhét vào.

Khóe môi Khương Dao lộ ra một nụ cười buồn.

Xem ra Quan Lãng không hề thích món quà anh tặng một chút nào, áo thun, quần lót, vớ chưa từng mặc một lần, đến cả mô hình lâu đài cũng bị ném vào trong góc rồi quên đi.

Anh mở hộp, xé bao bì hộp mô hình ra, nhà sản xuất còn rất chu đáo tặng kèm trọn bộ công cụ bao gồm kéo, dao rọc giấy và keo nước.

Khương Dao quyết định ngồi nguyên trong cái góc này, từ từ ráp từng mảnh mô hình lại.

Đây là lần đầu tiên anh chơi trò lắp ghép mô hình nhà, chỉ mỗi việc đối chiếu từng món đạo cụ với sách hướng dẫn thôi đã tốn không ít công sức, hóa ra từng bông hoa cái lá, bàn ghế, cửa sổ, nóc nhà xinh đẹp trong ảnh minh họa đều cần phải tỉ mỉ cắt dán từng chút một. Thứ trong tay anh là tòa lâu đài theo phong cách châu Âu nên có rất nhiều đỉnh tháp nhọn và cổng vòm phải làm. Khương Dao không quen thao tác, vất vả lắm mới gấp xong một cái đỉnh tháp nhòn nhọn, lúc dán keo không nhắm kĩ góc độ làm nó nghiêng vẹo qua một bên, đành phải làm lại từ đầu.

Lặp đi lặp lại thao tác rất nhiều lần, Khương Dao mới miễn cưỡng ráp xong một căn phòng trong bộ mô hình.

Anh nhìn căn phòng đã dán xong, lại đối chiếu với bản vẽ một chút, liền không khỏi nhớ đến đủ loại mô hình tinh tế mà Quan Lãng đã hoàn thành trong căn phòng trên tầng ba, đột nhiên có cảm giác chênh lệch rất khập khiễng của đồ trên mạng và đồ mình mua về.

Khương Dao quyết định làm vật dụng bằng kim loại trước, anh lấy ra mấy sợi dây thép, cắt rời rồi quấn dựa theo hướng dẫn trong sách, cực kỳ tập trung nên không chú ý cánh cửa phòng bị mở ra từ lúc nào, có người đi đến bên cạnh.

Sợi dây thép dường như muốn chống đối còn đôi tay thì luôn không nghe lời, chỉ qua mấy lần mà dây thép đã bị bóp méo đến xiêu xiêu vẹo vẹo. Anh đành nghiêm túc xem lại bản hướng dẫn một lần nữa để tìm quy luật. Đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên từ sau lưng: "Ngốc quá, đến cái này cũng không biết làm."

Sau đó Khương Dao trông thấy Quan Lãng ngồi xếp bằng bên cạnh mình, nhấc món đồ trong tay anh đi.

"Em... về từ lúc nào?"

Quan Lãng không trả lời, chỉ vừa xem hướng dẫn vừa nghịch nghịch sợi dây thép trong tay. Khương Dao không biết hắn đã vặn như thế nào mà sợi dây cực kỳ nghe lời, chỗ nào nên thẳng thì thẳng, nên cong thì cong, từng cây thép cứ thế nối nhau ngoan ngoãn nằm trên cổng vòm.

Một cái cổng vòm xinh đẹp nhanh chóng hoàn thành.

Khương Dao nhìn đến là say sưa, tại sao ở trong tay Quan Lãng, món đồ thủ công này lại trở nên đơn giản như vậy nhỉ?

Quan Lãng đặt cánh cổng đã làm xong qua một bên, lại dựa theo thứ tự đánh số trong sách hướng dẫn mà lần lượt làm xong từng món. Trong lúc thao tác Quan Lãng không nói một tiếng nào, cứ như thế giới trước mắt hắn chỉ còn lại mỗi một tòa lâu đài nho nhỏ. Lần đầu tiên Khương Dao được chứng kiến biểu cảm này của hắn, góc nghiêng khi hắn nghiêm túc làm việc thật xinh đẹp, đường cong khóe miệng trở nên nhu hòa, mỗi khi hàng mi dài rung rung sẽ có sức quyến rũ khiến tim người ta đập thình thịch.

Trái tim không có chí tiến thủ của Khương Dao cũng nhảy thình thịch.

"Cũng ngon đấy." Đột nhiên Quan Lãng nói một câu trống không.

"Cái gì?"

"Bánh tart trứng."

"À..." Khương Dao bình tĩnh đáp lại.

"Anh... hôm nay tìm tôi có chuyện gì?"

Khương Dao lắc đầu: "Không có gì hết." Thứ cảm xúc muốn chia sẻ đã bốc hơi không sót lại gì, anh cũng lười nhắc đến.

Giống như tòa mô hình trước mắt, không được ai để ý nên không còn mang ý nghĩa gì nữa.

Quan Lãng không truy vấn tiếp mà tập trung lắp ráp cho xong tòa lâu đài, hắn đặt từng món đồ vào đúng vị trí của nó rồi dán keo cố định. Rõ ràng nhìn hắn không phải kiểu người tinh tế cẩn thận, nhưng lại rất thành thạo trò thủ công làm từng món đồ vụn vặt này, mỗi một thao tác từ đầu ngón tay thon dài đều đẹp mắt đến lạ.

Khương Dao ngắm đến mê mẩn, bất tri bất giác còn buột miệng nói ra lời giấu trong lòng.

"Anh tưởng em không thích món quà anh tặng?"

Quan Lãng hơi dừng tay, lẩm bẩm đáp: "Không phải không thích."

"Nhưng mà... em không mở nó ra..."

Quan Lãng im lặng vài giây rồi tiếp tục dán nốt mấy món đồ cuối cùng. Một tòa lâu đài hoàn chỉnh đã lắp ráp xong, thành phẩm giống hệt như hình ảnh minh họa trên bìa hộp đựng.

"Còn thiếu một sợi dây đèn, để anh tìm xem." Khương Dao tìm được trong hộp một sợi dây đèn dài, hai người hợp lực xỏ sợi dây qua những khe hở, đấu điện, lâu đài cổ nháy mắt sáng bừng.

"Đẹp quá..." Khương Dao lẩm bẩm.

"Anh... không cảm thấy thứ này quá trẻ con sao?" Quan Lãng hỏi.

Khương Dao lấy điện thoại ra chụp ảnh tòa lâu đài: "Không có đâu, anh cảm thấy em rất lợi hại. Em xem, ảnh đẹp chưa này, để anh gửi cho."

Ảnh chụp tòa lâu đài cổ trông như mô hình đặt ngoài cửa hàng, lại vì dây đèn bật sáng mà tràn ngập không khí ấm áp.

"Có người nói với tôi rằng trò này quá trẻ con, không nên xem nó như sở thích." Quan Lãng cúi đầu, nhìn không rõ sắc mặt.

Khương Dao buông điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn lên đèn trần rồi đứng dậy ấn nút tắt đèn đi.

Bốn phía trở nên đen kịt, chỉ có mình tòa lâu đài nằm dưới sàn nhà là lặng lẽ sáng lên.

Quan Lãng cảm giác như Khương Dao vừa ngồi xuống cạnh mình, bàn tay cũng bị tay anh kéo trượt dọc theo dây đèn mắc bên trong tòa lâu đài.

"Anh không cảm thấy ráp mô hình là một việc trẻ con. Những thứ này nhìn qua rất đơn giản nhưng không phải ai cũng làm được, cần bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức."

"Hơn nữa, dù nó có trẻ con thật, dù cho tất cả mọi người đều cảm thấy nó vô nghĩa, chỉ cần em thấy nó có ý nghĩa, vậy thì cứ làm thôi."

Khương Dao không phải người quanh co lòng vòng mà nghĩ gì nói nấy. Anh quay đầu nhìn Quan Lãng, nghiêm túc nói: "Ít nhất thì theo anh, những giây phút em làm chuyện này luôn rất tập trung, rất để ý. Có thể được em đối xử nghiêm túc như vậy, nói thế nào nó vẫn là một việc có giá trị."

Ánh sáng từ chuỗi đèn rất tù mù, nhưng nét mặt Khương Dao bỗng trở nên rõ ràng lên. Dáng vẻ chật vật hồi chiều giờ phút này chồng lên người trước mắt, Khương Dao vẫn luôn như vậy, làm chuyện gì cũng rất nỗ lực rất nghiêm túc, ở bên anh luôn có cảm giác rất yên tâm.

Hắn cố ý từ chối tiệc xã giao tối nay để về nhà, hình như chỉ để nhìn thấy một Khương Dao như vậy.

Có thể nhìn thấy rõ ràng Khương Dao trong lòng hắn.

Quan Lãng không nhận ra ánh mắt mình đã thay đổi, cặp mắt hoa đào xinh đẹp trở nên tập trung, đồng tử đen nhánh phản chiếu khuôn mặt anh.

Không có bất kỳ lời báo trước nào, ánh đèn phụt tắt.

Giây tiếp theo, một thứ mềm mại chạm vào bờ môi hắn, ấm áp, lại còn hơi ươn ướt.

Khương Dao hôn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.