Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi

Chương 22: Cực kỳ nhục nhã



[ Mày mà cũng xứng chạm vào người nhà tao? ]

*

Hôm sau Khương Dao mặc quần thể thao rộng rãi đi làm, một lòng chờ đợi buổi hẹn hò vui vẻ sau giờ tan tầm. Không ngờ rằng đến cuối buổi chiều, một lượng lớn hàng bán thành phẩm lại gặp sự cố.

Số hàng này sử dụng kỹ thuật dệt và in ấn mới rất khó thao tác, Khương Dao và mấy kỹ sư khác đã sớm đưa ra cảnh báo và hướng dẫn kỹ càng quy trình sản xuất, nhưng vấn đề phát sinh trong quá trình in ấn vẫn quá lớn, mọi người đành phải tăng ca ở lại phân xưởng điều chỉnh nhiều lần.

Khương Dao nhắn tin cho Quan Lãng nói đại khái tình huống, sau đó lại cắm đầu làm việc trong phân xưởng.

Hai nhà thiết kế mới ra ngoài mua thức ăn nhanh và nước uống về phân phát cho mọi người. Khương Dao thấy thời gian không còn sớm bèn cho các công nhân nghỉ ngơi trước, bọn họ thì cùng ở lại xưởng ăn cơm.

Trên đùi Khương Dao còn thương tích nên tư thế ngồi hơi mất tự nhiên, đành phải tìm một góc đứng ăn. Hai nhân viên thiết kế mới vừa lúc cũng ở trong góc này vừa ăn uống vừa thấp giọng trò chuyện.

"May mà lúc nãy chúng ta đi cùng nhau đấy, chiếc xe kỳ quặc đó lại xuất hiện nữa kìa." Nhân viên nam nói với người nữ.

"Đúng vậy, thỉnh thoảng lại trông thấy cái xe đó, nếu không phải hôm trước tôi trùng hợp đi ngang qua chú ý, có khi đã không phát hiện bọn họ dừng ngay cửa sau kho hàng rồi." Giọng cô gái có vẻ sợ hãi.

"Lần đó cô nói xong làm tôi cũng phải để mắt, hôm trước tan làm về tôi thấy có người từ trên xe bước xuống, mang kính râm đội mũ kín mít, không thấy rõ mặt, cảm giác lén lút thế nào ấy." Chàng trai phụ họa theo.

"Thế mấy ngày này anh đi về cùng tôi đi."

"Được, lát nữa xong việc chúng ta cùng nhau về."

Đề tài nhanh chóng trôi qua nên Khương Dao không quá để ý. Anh đã công tác ở đây được tám năm, tuy công xưởng nằm gần vùng ngoại ô nhưng xưa nay an ninh vốn không tệ.

Cơm nước xong đã hơn 7 giờ, mọi người bận rộn thêm một lúc cuối cùng cũng hoàn tất công việc điều chỉnh, đang đợi một mẻ hàng mẫu từ trong máy chạy ra. Khương Dao cho hai nhân viên thiết kế kia về trước, mình thì cùng công nhân ở lại quan sát tình hình thành phẩm.

Khoảng hơn 8 giờ hàng mẫu chạy ra, lúc này rốt cuộc đã không còn vấn đề gì nữa. Khương Dao ra khỏi xưởng trở về văn phòng trông thấy mấy cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, tất cả đều của Quan Lãng. Anh vội vàng khoác túi lên, vừa trả lời điện thoại vừa đi về hướng cửa phân xưởng.

Điện thoại vang cả buổi mà Quan Lãng không tiếp, Khương Dao phát hiện cửa sắt ngoài cổng lớn đã khóa kín, chỉ có thể đi vòng từ cửa kho hàng phía sau. Anh vừa tiếp tục gọi điện vừa đi qua cửa hông, lúc này đèn đóm trong xưởng đã tắt hết, chỉ còn vài ánh đèn loáng thoáng nhưng không thể chiếu được đến kho hàng. Khương Dao đi quen đường nên không ngại, dù trời tối mà vẫn có thể tìm được chuẩn xác vị trí cánh cửa.

Điện thoại cuối cùng cũng có người tiếp, Khương Dao vừa muốn mở miệng nói chuyện thì bên cạnh anh đột ngột xuất hiện hai luồng sáng chói, là đèn chiếu từ xe ô tô. Anh nhắm mắt theo phản xạ, giây tiếp theo chợt cảm thấy có người tới gần mình, chưa kịp phản ứng đã bị người ta đập mạnh vào gáy, điện thoại rơi bộp xuống đất, chân tay tê dại, đầu óc choáng váng ngã dúi về phía trước.

Hai kẻ gây án đội mũ mang kính râm và khẩu trang, cả hai túm chặt Khương Dao, hợp lực kéo anh vào bụi cỏ đen như mực bên vệ đường. Nơi đó là góc chết camera không quay tới, xung quanh cũng không có bất cứ ánh đèn nào.

"Là người này đúng không?" Gã thấp hơn lên tiếng hỏi.

"Đúng rồi, giống trong ảnh chụp, tao đã theo dõi mấy ngày nay." Người cao hơn cố ý hạ thấp giọng, "Mấy hôm trước nó tan làm sớm, người lại nhiều, chờ mãi mới rình đến ngày đi một mình."

Khương Dao cảm giác đầu nhức nhối nhưng đã hơi khôi phục thần trí. Anh nhấc mí mắt lên, còn chưa nhận ra đây là nơi nào đã thấy có người sờ soạng khắp người mình.

"Dáng người tốt thật, nhưng em không thích đàn ông, anh, anh làm đi." Người vóc dáng thấp vừa cởi quần Khương Dao vừa nói.

Khương Dao muốn đẩy gã ra nhưng tay chân hoàn toàn không có sức, chỉ có thể miễn cưỡng nhả chữ: "Buông... Buông ra..."

"Mau trói nó lại!" Gã cao ném ra một bó dây thừng, gã thấp nhận lấy, nhanh chóng trói chặt hai tay anh ấn lên đỉnh đầu.

Mắt thấy Khương Dao dần tỉnh táo lại, gã cao nhét một nùi giẻ vào miệng anh, tay mắt lanh lẹ giữ cả hai chân lại, không màng giãy giụa mà cởi cả quần lót của anh xuống.

"Lật người, trói cả chân nó đi." Gã cao lạnh lùng ra lệnh.

Hai người cùng nhau lật úp Khương Dao, tóm hai chân anh trói lại thắt nút chết ngay mắt cá.

Toàn thân Khương Dao không thể động đậy, bị lột quần áo ném xuống mặt cỏ, cổ họng không ngừng phát ra mấy tiếng "Ưm a" chống đối. Anh nghiến chặt răng dùng hết sức lực muốn thoát ra khỏi dây thừng, tay chân nổi đầy gân xanh, tầm mắt khi mờ khi tỏ, cực kỳ nhục nhã.

"Anh, hình như nó tỉnh rồi, làm sao bây giờ?" Gã thấp hơi lo lắng.

"Sợ gì, chúng ta cứ hoàn thành nhiệm vụ là được, điện thoại mày đâu?"

"Ở ngay đây, để em quay cho, anh làm nhanh lên."

Gã cao kều rút từ trong túi ra một cái bình, gã ngồi khóa lên người Khương Dao, tách mông anh trút một đống thứ từ trong bình xuống. Cảm giác lành lạnh dinh dính xuất hiện làm Khương Dao đoán được ngay đó là thứ gì, anh giãy giụa càng mạnh hơn, hai chân nặng nề nâng lên đá vào đầu gối gã cao kều một cái, gã suýt ngồi không vững rên lên một tiếng, sau đó đấm mạnh vài quyền lên vai Khương Dao.

"*** mẹ mày, còn dám đánh. Vả nó cho tao!"

Gã thấp người nhận được mệnh lệnh nâng mặt Khương Dao lên tát bốp bốp mấy cái, khuôn mặt anh lập tức sưng vù.

"Ngoan ngoãn để bố mày ** một trận, rồi bố tha cho."

Hai người này rốt cuộc là ai? Khương Dao chưa bao giờ ngờ mình sẽ bị cưỡng hiếp ngay sát sườn công ty, anh lại ú ớ mấy tiếng biểu đạt ý muốn nói chuyện.

"Không cần lên tiếng, nộp tiền cũng vô ích, tao chỉ muốn *** vào lỗ hậu nhà mày thôi."

Vừa dứt lời, tay trái gã cao kều giữ lấy mông Khương Dao, tay phải quẹt gel bôi trơn cắm thẳng vào giữa kẽ mông. Giây phút ngón tay xa lạ chạm vào miệng lỗ khô ráo, anh cố gắng giãy mông không cho hắn tiếp tục, cổ họng không ngừng rên rỉ, đáy lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Đúng lúc này, mọi lực tác động lên người anh đột nhiên buông lỏng hoàn toàn. Khương Dao nghe thấy tiếng người bị đánh, phải tội cổ đau muốn chết không thể quay lại xem thử, chỉ có thể dựa vào âm thanh mà đoán rằng có người vừa đến cứu mình.

Gã thấp người nhìn thấy gã cao kều bị đánh lập tức gia nhập vào trận chiến, cả hai thậm chí chưa kịp nhìn rõ chiêu thức gì đã thấy bốn cái cổ tay đều trật khớp, không nhấc lên nổi nữa. Bẻ tay xong, đối phương còn hung hăng đá mạnh vào đầu gối làm chúng phải bị động quỳ xuống, đầu gối va vào nền đá cứng đau đến trào nước mắt.

Người nọ lại bổ thêm mấy quyền vào bụng làm chúng khóc cũng không khóc được ra tiếng, chỉ có thể nằm liệt dưới đất giả chết, nước mắt nước mũi vòng quanh.

Trong bóng tối chỉ còn lại tiếng đánh đập và tiếng rên đau, khuôn mặt gã cao kều bị một đôi giày da giẫm lên đã biến dạng, sưng vù như cái đầu heo.

Người kia từ trên cao nhìn xuống, ngữ khí vừa tàn nhẫn vừa lạnh lùng: "Mày mà cũng xứng chạm vào người nhà tao?"

Ngay sau đó, mặt tên cao kều bị dí thẳng xuống mặt bùn, gã cảm giác như cả hai lỗ tai mình sắp điếc đặc.

Có tiếng người từ phía xa chạy tới, miệng hô hoán: "Cậu chủ! Cậu chủ! Cậu ở đó sao!"

Quan Lãng tỉnh lại từ cơn điên bạo ngược, hắn quay đầu nhìn Khương Dao nằm dưới đất, lập tức nói to: "Đừng đến đây!"

Quả nhiên người kia không nhúc nhích nữa, Quan Lãng đá văng hai phế vật ra xa, đoạn ngồi xổm xuống lật Khương Dao lại. Hắn lạnh mặt ném miếng giẻ trong miệng Khương Dao đi, cởi bỏ hết dây thừng rồi ôm chặt lấy anh.

"Quan... Quan Lãng..." Cảm xúc Khương Dao rất kích động, không biết đã chảy nước mắt từ bao giờ. Anh dựa sát vào Quan Lãng, toàn thân run rẩy, hai tay bám chặt vào cánh tay hắn.

Giờ phút này, toàn bộ nỗi sợ hãi, bất an và ỷ lại của anh đều hoàn toàn hiển lộ trước mặt đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.