Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi

Chương 37: Minh châu lấm bụi



[ Thật tiếc cho Khương Dao. ]

*

"Với em thì sao?"

Với Quan Lãng... đương nhiên là thích rồi.

Nhưng da mặt Khương Dao quá mỏng nên không nói được ra miệng. Quan Lãng còn muốn trêu tiếp thì bên cạnh chợt vang lên một trận ho khan.

Tống Chẩm đang cười như không cười mà nhìn hắn, còn người vừa ho là Từ Thiên Thành, anh ta không ngờ lại có ngày Quan Lãng hành động trọng sắc khinh bạn như thế, vừa thấy Khương Dao là lập tức nhào tới bất chấp y như chó sói thấy thịt tươi, hoàn toàn ngó lơ những người còn lại trong phòng.

Rốt cuộc chuyện là thế nào? Hình như không giống những gì Quan Lãng đã nói trước đó.

Từ Thiên Thành vừa làm động tác hút thuốc vừa chỉ chỉ vào Quan Lãng, hắn hiểu ý đứng dậy theo Từ Thiên Thành rời khỏi phòng. Hai người cùng đi vào khu đặt ghế sô pha ngoài sảnh lớn, tìm một góc tương đối kín đáo rồi ngồi xuống.

"Gần đây bận việc lắm hả? Gửi tin tức về Thiên Tinh cũng không thấy cậu trả lời."

"Ừ, bên Tư Diệu lẫn Quan Chúng đều có dự án lớn."

"Ông bô cậu hào phóng thật, ném nhiều việc như thế không sợ cậu bội thực à?"

Quan Tề Đình càng làm như vậy, Quan Lãng càng không thể để xảy ra vấn đề. Huống chi các cổ đông trong tập đoàn luôn chú ý đến từng lời nói hành động của hắn, tuyệt đối không thể để mấy lời hạ thấp của Quan Tề Đình trở thành sự thật.

"Làm không xong vẫn phải làm. Thiên Tinh có hai người chống đỡ là em yên tâm rồi."

Nói xong việc công, Từ Thiên Thành ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn hỏi: "Còn chuyện kia... Cậu với anh Khương... ở bên nhau rồi hả?"

Quan Lãng nhíu mày, ở bên nhau?

"Nói vậy cũng không đúng lắm, hai người đã kết hôn rồi mà. Ý anh là, cậu thích anh ta rồi đúng không?"

"Làm gì có?" Quan Lãng phủ nhận theo phản xạ, "Anh ấy nói với anh thế à?"

Từ Thiên Thành lắc đầu: "Anh Khương không nói gì cả, nhưng anh thấy hai người cứ dính vào nhau suốt, hơn nữa vừa rồi anh chỉ bảo anh ta đi ăn cơm với trai trẻ cậu đã lập tức bày trò giữ người, ba chân bốn cẳng chạy đến ngay đó sao."

"Anh không nói chị gái em cũng có mặt."

"Hừ, cái đó không quan trọng, quan trọng là anh thấy gã họ Lục kia... đối xử không bình thường với anh Khương đâu, cậu hiểu ý anh chứ?"

Quan Lãng im lặng trong giây lát. Thời điểm Từ Thiên Thành nói với hắn Khương Dao đi cùng người khác, trong đầu hắn đã lập tức nhảy ra cái tên Lục Tịnh Dịch. Cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, hắn chỉ không muốn Khương Dao tiếp xúc với anh ta cho nên mới nhờ Từ Thiên Thành đặt chỗ KTV, như vậy hắn mới có thời gian chạy tới...

Chạy tới rồi sao nữa? Để Lục Tịnh Dịch nhìn rõ quan hệ giữa hắn và Khương Dao, sau đó biết khó mà lui?

Quan Lãng ngẫm lại hành vi của mình mà không khỏi toát mồ hôi lạnh, rốt cuộc hắn đang làm cái gì thế?! Hắn đang tranh giành tình cảm của Khương Dao? Lại còn làm ra hành động "thị uy" ấu trĩ như vậy?

Chẳng lẽ đúng như lời Từ Thiên Thành nói, hắn đã có tình cảm với Khương Dao à?

"Cảm giác thích một người là như thế nào?" Quan Lãng hỏi.

"Ừm... Để anh nghĩ xem, cậu ở bên người ta sẽ thấy vui vẻ, không ở gần sẽ thấy trống vắng, có chuyện gì đều muốn chia sẻ với người ta, lưu ý đến mọi động thái của người ta. Thật ra cảm giác này rất khó hình dung, nếu muốn nói cho đúng thì, cảm xúc của cậu sẽ bị người đó chi phối, y như không còn thuộc về chính mình nữa vậy."

Quan Lãng càng nghe càng cảm thấy thái quá, một người sao có thể có cảm giác kinh khủng như vậy đối với một người khác được?

"Em không thích Khương Dao." Quan Lãng đưa ra kết luận, hắn rất chắc chắn rằng mình không thích Khương Dao theo kiểu mà Từ Thiên Thành mô tả.

"Cho nên bây giờ hai người cứ như thế, sau này vẫn sẽ ly hôn?" Từ Thiên Thành truy vấn, anh ta nhớ rõ Quan Lãng từng đề cập đến chuyện này.

"Giữa tụi em chẳng có gì đặc biệt." Quan Lãng hơi bực bội, "Ly hay không ly để sau rồi nói."

"Nhưng cậu cứ biểu hiện như thế... liệu có làm anh Khương hiểu lầm không? Hơn nữa anh cảm thấy anh ta thích cậu lắm nhé, nếu cậu đã quyết tâm ly hôn thì đừng đi trêu chọc người ta. Còn nếu không muốn ly hôn, hai người cứ tiếp tục hòa thuận như vậy chẳng phải nhà nhà đều vui sao?"

"Sao mà được." Quan Lãng cười lạnh một tiếng.

Cái gì gọi là nhà nhà đều vui? Dựa vào đâu mà bắt hắn chịu đựng một cuộc hôn nhân sắp đặt từ trên trời rơi xuống, sau đó để cho nhà nhà đều vui?

Hắn và Khương Dao cùng lắm chỉ mới làm tình mấy lần, cảm thấy trải nghiệm khá tốt nên cuối cùng phải đi đến kết cuộc nhà nhà đều vui? Cha mẹ hắn mấy chục năm nay làm tình với nhau không biết bao nhiêu lần, hắn cũng chờ đợi đủ chừng đó năm, sao đến giờ hai người kia vẫn cơm không lành canh không ngọt?

Giữa bọn họ cơ bản không phải quan hệ "nhà nhà đều vui", sở thích, mối quan tâm không giống nhau, môi trường sống lại càng cách xa nhau vời vợi. Gu đối tượng của hắn vốn không phải Khương Dao, anh biểu hiện ra ngoài là thích hắn, nhưng rốt cuộc anh thích thứ gì ở hắn? Thuần túy là vì quẻ tử vi của đại sư Hoành Dẫn? Hay là nhắm vào gia tài nhà họ Quan? Hoặc là chấm gương mặt này của hắn?

"Hai người... ngủ với nhau chưa?" Từ Thiên Thành đè giọng hỏi.

Quan Lãng liếc nhìn Từ Thiên Thành, nhớ tới lần trước tên này còn rất hứng thú với thân thể Khương Dao, vì thế quàng vai anh ta cố ý nói: "Đương nhiên là rồi. Anh nói đúng lắm, kiểu người như thế chịch sướng vô cùng."

"Hứ! Anh đã nói sai bao giờ!" Từ Thiên Thành cực kỳ hâm mộ, "Ngủ ra tình cảm thật rồi à?"

"Anh nghĩ đi đâu thế? Chỉ là lên giường với nhau thôi, bộ anh ngủ với ai đều yêu người đó cả sao?"

Không ngờ Từ Thiên Thành lại thở dài: "Thế thì càng khó đấy, với trình độ để ý của anh Khương, mối này của cậu không dễ ly hôn đâu." Mặc kệ tình cảm của hai bên đương sự thật hay giả vờ, rốt cuộc Từ Thiên Thành vẫn thiện ý nhắc nhở, "Tài sản nhà họ Quan, tài sản riêng của cậu còn sờ sờ ra đó, ai có thể so được. Lỡ như hai bên tranh chấp ầm ĩ, Quan Chúng cũng không dễ đối phó với miệng người đời."

"Chuyện này càng không phải sợ." Quan Lãng quả quyết phủ định, "Lúc nào em cũng có thể ly hôn anh ấy ngay được, anh ấy không quậy nổi đâu."

"Tại sao?"

"Khương Dao ký thỏa thuận rồi." Quan Lãng hạ giọng giải thích cho Từ Thiên Thành nghe một chút về thỏa thuận ly hôn.

Từ Thiên Thành há hốc miệng không biết nên nói gì, cuối cùng vẫn giơ ngón cái: "Không hổ là cậu, phòng ngừa chu đáo lắm. Nếu đã vậy thì anh cũng không nhiều lời nữa, cậu... suy nghĩ kỹ là được."

Câu cuối này là câu ẩn ý duy nhất mà Từ Thiên Thành nói ra, làm Quan Lãng cụp mắt suy nghĩ thêm một lát.

Hắn thật sự muốn ly hôn? Thật ra... hắn và Khương Dao hình như không cần phải đi đến bước này?

Dù sao ly hôn hay không ly hôn đều là quyết định của chính hắn, chờ cho dự án đấu thầu thuận lợi, Tư Diệu lên sàn, hắn sẽ có nhiều quyền chủ động hơn. Nếu lúc đó nếu biểu hiện của Khương Dao vẫn tốt, nói được lời dễ nghe, cùng lắm thì... hắn sẽ hủy bỏ luôn bản thỏa thuận.

Khương Dao nhất định sẽ không muốn ly hôn, quyền chủ động chẳng phải hoàn toàn nằm trong tay hắn rồi sao?

"Thôi được rồi, quay vào đi, chúng ta ra ngoài hơi lâu rồi đấy." Từ Thiên Thành vỗ vỗ vai Quan Lãng, hai người cùng rời khỏi khu ghế sô pha.

Ở vị trí cửa sổ gần khu ghế sô pha có một góc chết, bị chậu hoa cao ngất che chắn kín đáo.

Lục Tịnh Dịch không ngờ mình ra ngoài nhận cuộc điện thoại riêng mà lại bất cẩn nghe được đoạn đối thoại của Quan Lãng và Từ Thiên Thành. Anh ta đứng yên một lúc lâu nhìn dòng xe cộ chạy như mắc cửi bên ngoài, trong lòng thầm nghĩ: Thật tiếc cho Khương Dao.

Thật ra Lục Tịnh Dịch không có quá nhiều tâm tư đối với Khương Dao. Anh ta sớm biết Khương Dao đã lập gia đình, cho nên tình cảm phần nhiều là thưởng thức, cộng thêm một chút bội phục về mặt chuyên môn.

Một người tốt như vậy mà gặp phải đối tượng không ra làm sao, chẳng khác gì viên minh châu bị lấm bụi trần.



Lời tác giả:

Mấy chương kế tiếp là thu phục bút để chuẩn bị ly hôn rồi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.