Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi

Chương 4: Tốt nhất đắt nhất



[ Ông nói gà bà nói vịt ]

*

Ở thời đại này vẫn có người làm chuyện nhảm nhí như thế à?

Chỉ cần tiêu tờ tiền giấy in bốn số 1314 là hai người có thể ở bên nhau một đời một kiếp hay sao? Đúng là... không thể nói lý.

Quan Lãng không biết Khương Dao cố ý sưu tầm tờ tiền đó hay đi mua lại của người ta, nhưng dù sao với hắn chuyện đó không hề quan trọng. Quan trọng hơn là, hắn biết đối tượng kết hôn của mình không chỉ thật thà mà còn mê tín nữa.

Lúc chụp ảnh hôn thú, Quan Lãng chỉ cao hơn Khương Dao 5cm nên hai người gần như đứng sóng vai đối diện với ống kính. Sau mấy lần bị nhân viên chụp ảnh nhắc nhở, Quan Lãng mới miễn cưỡng nở nụ cười cứng đờ lịch sự, Khương Dao trộm nhìn Quan Lãng vài lần, cuối cùng ở thời điểm chụp ảnh mới bình tĩnh lại một chút, khóe mắt đuôi mày đều toát ra vẻ vui sướng từ nội tâm.

Ảnh được rửa ra rất nhanh, Quan Lãng vốn đẹp nên không cần phải nói, đến cả Khương Dao cũng ăn ảnh đáng ngạc nhiên, tuy ngũ quan không tinh xảo nhưng mày rậm mắt to khá dễ nhìn, hai người đứng chung khung hình cũng xem như cảnh đẹp ý vui.

Thủ tục đã xong xuôi, nhân viên công tác đóng dấu nổi lên hai tờ giấy hôn thú rồi đưa cho mỗi người một tờ.

"Từ ngày hôm nay, hai người đã là chồng chồng hợp pháp. Xin hãy giữ giấy đăng ký kết hôn cẩn thận, chúc hai người bách niên giai lão."

Quan Lãng tùy tay gấp đôi tờ giấy hôn thú lại.

"Có thể cho tôi mượn tờ giấy một chút không?" Khương Dao nắm tờ chứng nhận kết hôn của mình, quay sang hỏi Quan Lãng.

Quan Lãng không rõ nguyên do nhưng vẫn hào phóng đưa cho anh.

Khương Dao lại lấy từ trong ba lô hai miếng bọc giấy tờ bằng da đỏ rực, đoạn cẩn thận cho từng tờ hôn thú vào trong bao da, vuốt phẳng nếp nhăn. Kích cỡ rất vừa vặn, ngoài bìa còn dập một chữ Hỉ vàng óng.

Tờ giấy hơi mỏng được cẩn thận bọc lại, món đồ vốn nhẹ nhàng mỏng manh lập tức có thêm độ dày và trọng lượng đáng kể.

Quan Lãng cảm thấy hồi nhỏ bảo mẫu giúp hắn bọc sách vở phong bì đi học cũng không được tỉ mẩn chú trọng như vậy.

"Người ta nói để giấy trần dễ bị mòn và phai màu lắm, làm thế này mới bảo quản được lâu dài." Khương Dao trả lại tờ giấy hôn thú cho hắn, tiếp tục giải thích, "Tôi... Tôi mua bọc da thật đấy, sờ rất thích tay, chữ trên bìa cũng là mạ vàng..."

Quan Lãng không biết phải ứng phó với cảnh tượng trước mắt ra sao, trong lòng sầu khổ muốn chết. Hắn và Khương Dao không quen không biết, Khương Dao có vẻ thích hắn như thế là sao đây?

Hắn không nhận lại tờ hôn thú được đối xử cực kỳ có tâm kia, chỉ thuận miệng nói: "Để ở chỗ anh đi."

Khương Dao rất nghe lời, anh xếp hai tờ hôn thú vào nhau rồi cẩn thận cất vào ba lô, lại dè dặt nhìn Quan Lãng: "Tôi sẽ giữ gìn thật tốt."

Quan Lãng lơ đãng gật đầu, chuẩn bị đi xuống lầu lại đột nhiên bị túm chặt ống tay áo.

Khương Dao hít sâu một hơi, di chuyển tới trước mặt Quan Lãng. Anh cất giọng trầm thấp nhưng rất nghiêm túc: "Anh... Anh sẽ cố gắng vun đắp cho cuộc hôn nhân của chúng ta."

Trong lòng Quan Lãng cực kỳ bực bội, mất kiên nhẫn nói: "Không cần."

"Tại... Tại sao?" Khương Dao mở to mắt, nghi hoặc hỏi.

Quan Lãng muốn mở miệng, trước mắt chợt hiện lên hình ảnh Khương Dao cẩn thận rút tờ tiền giấy ra trả, sau đó tiếp tục tỉ mẩn bọc giấy chứng nhận kết hôn vào bao da, nhất thời không thể nói ra những lời quá khó nghe.

Hắn đành phải nói nước đôi: "Cứ... giống như ba mẹ là được rồi."

Kiểu quan hệ như Quan Tề Đình và Sầm Yên Yên vẫn có thể chấp nhận được, chờ đến lúc ly hôn hai người sẽ không phải tranh cãi quá ầm ĩ.

Khương Dao ngẩn ra, nghĩ đến mấy chục năm cha mẹ mình ở bên nhau, tuy có trắc trở nhưng cũng rất ân ái, trong lòng dâng lên vị ngọt bèn kiên định gật đầu.

Quan Lãng thở phào, tuy người này không phải gu của hắn, nhưng ít nhất vẫn khá nghe lời.

Khương Dao nói: "Vậy... Tối nay lại gặp."

Mấy ngày trước hành lý của hai người đã được dọn hết vào nhà mới, từ tối nay trở đi bọn họ phải chung sống dưới cùng một mái nhà.

Quan Lãng chưa kịp trả lời thì di động hắn đã đổ chuông, là thư ký thúc giục hắn trở về công ty, hôm nay có buổi họp báo ra mắt sản phẩm quan trọng cần hắn tham dự.

Hắn gọi điện thoại xong thì Khương Dao cũng đã đi mất, trên WeChat xuất hiện tin nhắn mới.

Khương Dao: [ Anh về công ty đây, buổi tối gặp lại. ]

Quan Lãng tắt màn hình, quay đầu đã ném ngay câu "Tối nay gặp" lên chín tầng mây, đi thẳng về công ty mở họp.

Thời điểm Khương Dao trở về công xưởng đã là 10 giờ 30 sáng. Người tuân thủ giờ giấc nhất công ty hôm nay lại phá lệ đi trễ, vài đồng nghiệp có quan hệ khá thân thiết lập tức thuận miệng hỏi anh bận chuyện gì sao, Khương Dao không trả lời, chỉ đặt ba lô vào ngăn kéo tủ cá nhân, sửa sang ngay ngắn, đoạn đóng kín tủ lại mới đáp: "Có chút việc riêng thôi."

"Việc riêng là việc gì..." Đồng nghiệp còn chưa kịp hỏi xong đã bị cô nàng thiết kế mới tới lên tiếng cắt ngang.

"Woa! Mọi người đọc tin tức chưa? Tập đoàn Quan Chúng vừa mới đăng một tấm ảnh "Bách niên hảo hợp", mọi người đều nói nó ám chỉ hôm nay Quan Lãng kết hôn đấy!"

Đồng nghiệp lập tức quay đầu nhiều chuyện: "Thật à thật à? Có đăng ảnh kết hôn luôn không? Có tiết lộ đối phương là ai không?"

"Không có, không tiết lộ thêm tin tức gì hết. Lần này thông tin bảo mật kín kẽ quá! Em cũng muốn biết cái người định mệnh kia là ai mà!"

Các đồng nghiệp khác mồm năm miệng mười tham gia thảo luận, ai cũng sôi nổi suy đoán xem rốt cuộc đối tượng kết hôn của Quan Lãng là thần thánh phương nào.

"Thần thánh" Khương Dao vươn tay sờ lên ngực, nhận thấy hôm nay tim mình đập hơi nhanh.

Cảm giác này quá không chân thực, anh nhìn ngăn kéo đã khóa chặt, cố kìm nén ham muốn mở nó ra để xác nhận lại giấy hôn thú một lần nữa. Đúng lúc này điện thoại vang lên, là điện thoại của Sầm Yên Yên.

Khương Dao nhìn bốn phía, xác nhận không có ai đang chú ý đến mình mới nhanh chóng đứng dậy, di chuyển ra hành lang nhận máy.

"Chào dì Sầm ạ."

"Tiểu Khương, chỗ các con xong xuôi chưa?"

"Xong rồi ạ, cháu vừa đến công ty."

"Xong rồi thì tốt, xong rồi thì tốt." Dường như Sầm Yên Yên khá xúc động, "Con và Tiểu Lãng... hôm nay là lần đầu hai đứa gặp nhau nhỉ? Thấy thế nào?"

"Quan Lãng tốt lắm ạ, nhưng mà em ấy bận quá, tụi cháu không nói được với nhau bao nhiêu câu." Khương Dao thành thật trả lời.

"Ngày mai hai nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi."

Cha mẹ hai nhà đã sớm gặp gỡ ăn cơm chung, chỉ riêng Quan Lãng luôn nói mình rất bận không có thời gian. Khương Dao biết, bữa cơm lần này xem như là bữa cơm đầu tiên sau khi chính thức kết hôn, mang ý nghĩa rất đặc biệt, Quan Lãng không đi không được.

"Không thành vấn đề, thưa dì."

"Vẫn còn gọi dì cơ đấy? À đúng đúng, mẹ còn chưa trao tiền sửa miệng mà, chờ ngày mai trao phong bì rồi là không cho gọi dì nữa đâu nhé."

Khuôn mặt Khương Dao nóng lên, ấp úng đáp một tiếng.

"Tối nay con nhớ nói với Tiểu Lãng một tiếng để ngày mai nó đến đúng giờ, thời gian địa điểm mẹ sẽ gửi qua ngay."

"Dạ."

Cúp điện thoại rồi, Khương Dao đứng ngẩn người bên cửa sổ cuối hành lang.

Nhắc tới buổi tối, anh không khỏi nghĩ đến chuyện sau này mỗi buổi tối bọn họ đều phải ngủ chung giường... Nếu đã ngủ cùng nhau, lại là chồng chồng hợp pháp, vậy... chắc là cũng sẽ làm tình nhỉ?

Anh muốn để lại ấn tượng tốt cho Quan Lãng trong đêm tân hôn, ít nhất... cũng không thể làm đau hắn.

Nghĩ đến đây anh quyết định đợi lát nữa nghỉ trưa tranh thủ đi siêu thị gần đó một chuyến. Phải mua loại gel bôi trơn và bao cao su tốt nhất, đắt nhất.

- ---

Lời tác giả:

Quan Lãng là công, Khương Dao là thụ nha các bạn.

- --

Ừm, đúng là Dao Dao thích Tiểu Lãng từ trước đấy, lý do vì sao lại thích thì sau này sẽ nói cụ thể, tại nó cũng là plot twist.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.