Bên trong cửa hàng thời trang "Lu", Lục Tịnh Dịch vừa tiễn một vị khách ra về thì lập tức có người đẩy cửa bước vào.
"Hoan nghênh... Khương Dao?!"
"Đã lâu không gặp, Tiểu Lục."
Thời tiết mới vào đầu xuân nhưng Khương Dao chỉ mặc một chiếc áo khoác len xám, quần thể dục và đôi giày thể thao màu trắng, vóc dáng cao lớn đứng yên ở cửa.
"Sao đột nhiên anh lại đến đây? Mấy hôm nay tôi không liên lạc được, anh có khỏe không?" Lục Tịnh Dịch chạy vội ra phía trước, lúc này mới thấy rõ sắc mặt Khương Dao rất kém, thậm chí tươi cười cũng là miễn cưỡng. Đôi giày thể thao không rõ vì sao mà dính đầy bùn đất, trên quần áo cũng có vài ba vết xước sát khó hiểu.
"Tiểu Lục, tôi... có chút chuyện muốn hỏi cậu."
Những lời Quan Lãng buột miệng nói ra ngày hôm đó khiến trực giác Khương Dao mách bảo có chuyện khuất tất, trong lòng cũng nổi lên nghi ngờ. Hơn nữa gần đây Quan Lãng luôn nghi thần nghi quỷ cứ mãi gây sự với anh vì chuyện của Lục Tịnh Dịch, rốt cuộc hắn đang sợ cái gì?
Khương Dao không muốn ngồi chờ chết nữa, sau một trận nghiền ngẫm liền quyết định phải đi hỏi Lục Tịnh Dịch cho rõ ràng.
Tuy rằng Quý Minh và các vệ sĩ luôn canh giữ 24/7 quanh biệt thự, nhưng dù sao cũng không phải canh giữ phạm nhân, Khương Dao tốn thêm hai ngày quan sát cuối cùng đã tìm được cơ hội lẻn ra ngoài. Để che giấu hành tung, anh còn khoác thêm một chiếc áo khoác tối màu của Quan Lãng ngụy trang. Chớp thời cơ bọn Quý Minh nghỉ ngơi thay ca, anh trèo từ cửa sắt vườn hoa chạy ra đường, sau đó lên taxi đi đến chỗ Lục Tịnh Dịch.
Lục Tịnh Dịch tạm thời đóng cửa hàng, đưa Khương Dao vào văn phòng ngồi xuống.
"Tiểu Lục... có phải cậu biết... chuyện gì của Quan Lãng đúng không?" Khương Dao vào thẳng vấn đề.
Lục Tịnh Dịch nghiêm mặt, trong lòng xoay chuyển mấy bận vẫn chưa xác định được Khương Dao đã biết đến đâu rồi.
"Anh đang nói chuyện gì?"
Quả nhiên là có chuyện bất thường.
Hai tay Khương Dao vô thức bấu vạt áo, ngẩng đầu nói: "Tôi nghĩ Quan Lãng đang có chuyện gì giấu mình, hơn nữa có thể cậu cũng biết. Nếu cậu vẫn xem tôi là bạn, hy vọng cậu nói cho tôi biết."
Lục Tịnh Dịch trầm ngâm một lúc lâu, anh ta nhìn mặt Khương Dao chợt nhận ra trên đó xuất hiện một tia tuyệt vọng.
Lâu thật lâu sau, Lục Tịnh Dịch thở dài: "Đương nhiên tôi là bạn anh rồi. Vậy tôi sẽ kể cho anh những gì mà mình nghe được, anh... chuẩn bị tâm lý nhé."
Thế là Lục Tịnh Dịch khái quát sơ lược về những tính toán và sắp xếp mà Quan Lãng dành cho cuộc hôn nhân này, đương nhiên đã bỏ đi một ít nội dung liên quan đến việc riêng tư của Khương Dao và Quan Lãng.
Thời điểm Khương Dao về nhà không vào từ lối vườn hoa nữa, mà ấn vân tay đi đường cửa chính dưới ánh mắt khiếp sợ của Quý Minh.
Anh biết Quý Minh sẽ lập tức báo cáo cho Quan Lãng, nhưng không sao hết.
Khương Dao đi lên lầu, vào phòng làm việc tìm được bản thỏa thuận mà mình từng ký, mở ra nghiêm túc đọc kỹ từng từ một. Thật ra không có gì nhiều để xác nhận, giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng. Bản thỏa thuận này lúc trước Quan Lãng nói dễ nghe là muốn bảo đảm quyền lợi cho Khương Dao, trên thực tế là để hắn có thể tùy ý ly hôn lúc nào cũng được, toàn bộ các điều khoản đều chỉ có lợi cho một mình Quan Lãng.
Liên tưởng đến đoạn đối thoại mà anh nghe được trong bữa tiệc sự kiện ở tập đoàn Quan Chúng, cuộc hôn nhân của bọn họ có lẽ ngay từ đầu đã không có động cơ trong sáng. Anh chỉ là một quân cờ bị lấy ra để che giấu tai mắt người đời, cả thái độ hờ hững của Quan Lãng trong thời gian đó cũng lập tức có lời giải thích hợp lý.
Chỉ một mình anh là tiêu phí sức lực gìn giữ gia đình này.
Khương Dao nhìn chằm chằm vào phần chữ ký hai người một hồi lâu, cảm xúc tin tưởng và chờ đợi lúc mình đặt bút ký giờ đây đã không còn sót lại chút gì. Quan Lãng hao tốn hết tâm tư soạn thảo bản thỏa thuận này chỉ để giải quyết nguy cơ trước mắt của công ty, xong việc lại thuận lợi ly hôn.
Thật ra đâu cần phải phiền toái như vậy? Khương Dao nghĩ, ly hôn thôi mà? Anh đâu phải kiểu người cầm được không buông được.
Chỉ là anh vẫn có chút tiếc nuối đoạn tình cảm thời niên thiếu, hai tháng ngắn ngủi đó đối với anh là một hồi ức rất tốt đẹp. Anh cho rằng phần tốt đẹp này có cơ hội kéo dài nên mới nóng đầu lao vào cuộc hôn nhân với hắn, nhưng thiếu niên đó đã sớm rời đi, thậm chí còn không nhớ gì về anh cả.
Anh đụng vào tường còn không chịu quay đầu, mơ hão rằng tình cảm chân thành sẽ sớm đổi được chân tâm.
Hôm nay là ngày 18 tháng 3, cách mùa hè năm đó mười tám năm, bọn họ đã kết hôn được tám tháng.
Khương Dao bật cười tự giễu, bi ai phát hiện ra rằng mình vẫn nhớ rõ hôm nay là ngày Quan Lãng đại diện cho Tinh Diệu tổ chức họp báo.
Anh mở laptop của mình lên, khởi động máy rồi ấn vào bookmark, thành thạo gõ kênh phát sóng trực tiếp của công ty Tư Diệu. Quan Lãng vừa kết thúc bài phát biểu, lúc này là thời gian để truyền thông phỏng vấn.
Hôm nay hắn mặc bộ âu phục màu xanh lam phối với cà vạt đỏ đậm, tóc xịt keo tạo kiểu để lộ vầng trán trơn bóng, dáng vẻ trưởng thành hơn lúc ở nhà rất nhiều.
Khương Dao vặn âm lượng lên cao nhất, tập trung tinh thần lắng nghe Quan Lãng trả lời những câu hỏi xảo quyệt hoặc mang tính chất chuyên nghiệp của cánh truyền thông. Anh thở thật nhẹ, chăm chú nhìn vào mặt Quan Lãng trên màn hình, nghe đến cực kỳ cực kỳ nghiêm túc, cho dù gặp phải khá nhiều từ ngữ chuyên ngành khó hiểu cũng không hề mất kiên nhẫn.
Phân đoạn này không dài, sau khi câu hỏi cuối cùng được giải đáp, những người ngồi dưới vỗ tay vang dội, nước mắt Khương Dao cũng vô thức chảy xuống.
Vào lúc Quan Lãng đứng dậy chào hỏi mọi người rồi rời khỏi hội trường cùng đám đông vây quanh, Khương Dao ngồi xuống sàn ôm hai chân, vùi đầu vào khuỷu tay lặng lẽ bật khóc.
Cuối cùng anh đã hiểu rõ, Quan Lãng trưởng thành rồi, không còn là cậu nhóc nửa đêm sợ hãi quấn lấy anh, cũng không cần bất kỳ ai bảo vệ nữa, hắn có thể một mình đối mặt với hết thảy khó khăn cuộc đời.
Cái gọi là "bảo vệ" của anh cùng lắm chỉ là đơn phương tình nguyện.
Mỗi người đều phải trải qua nhiều giai đoạn khác nhau của cuộc đời, mỗi một sự vật sự việc trong từng giai đoạn chỉ đáng quý riêng ở mỗi giai đoạn đó mà thôi. Ở thời điểm bị cuộc đời xô đẩy tiến về phía trước, bọn họ phải học cách từ biệt và chấp nhận.
Điều may mắn là Quan Lãng đã sớm từ biệt mùa hè năm ấy rồi.
Vậy nên hiện giờ cũng là lúc anh nên từ biệt.
Sau khi cuộc họp báo kết thúc, Quan Lãng mới biết từ chỗ Quý Minh chuyện Khương Dao lén trốn ra ngoài, hắn lập tức sầm mặt, vội vàng xử lý những chuyện quan trọng nhất rồi phi như bay về nhà.
Nhưng hôm nay không khí trong nhà không còn lạnh như băng nữa, tầng một bật đèn đuốc sáng trưng, mùi thức ăn thơm lừng quen thuộc tỏa khắp các ngõ ngách.
Quan Lãng ngẩn người đứng ngoài huyền quan, đã bao lâu rồi Khương Dao không nấu cơm cho hắn ăn nhỉ? Đừng nói nấu cơm, trong khoảng thời gian này hai người thậm chí còn không nói được với nhau bao nhiêu câu tử tế.
Hắn thay dép lê bước vào cửa bếp nhìn bóng dáng Khương Dao bận rộn đi tới đi lui. Cảm giác vừa thỏa mãn vừa kiên định lập tức dâng lên trong lòng, khiến hắn quên mất mình trở về là để hỏi tội.
Khương Dao xào thức ăn xong, bưng đĩa xoay người thì trông thấy hắn, trên mặt anh không có biểu cảm gì, chỉ nói một câu "Về rồi à."
Khương Dao dọn mấy món ăn lên bàn, cởi tạp dề ra vắt vào lưng ghế, sau đó gọi Quan Lãng ngồi vào bàn ăn cơm.
"Hôm nay... sao đột nhiên anh muốn nấu cơm thế? Em đã đặt cơm cho anh rồi mà?"
"À, tôi chưa đụng vào mấy thứ đó đâu." Khương Dao chỉ vào một thùng giữ nhiệt lớn đặt trong góc bếp, "Nếu cậu thích thì cứ ăn..."
"Không... Không cần! Em thích... đồ anh nấu hơn, chúng ta ăn cái này đi."
Thức ăn trên bàn đều là món Quan Lãng thích ăn, nghêu xào nước tương, tôm tẩm muối tiêu, rau muống xào chao, còn có thêm một bát canh rong biển nấu sườn heo.
Hai người ngồi vào bàn ăn bữa cơm tối ấm áp, suốt bữa ăn Khương Dao chỉ gắp mấy miếng, phần còn lại đều vào bụng Quan Lãng.
Sau khi ăn xong, Quan Lãng húp thêm một chén canh đầy. Hắn thỏa mãn nheo mắt, quyết định không so đo với Khương Dao chuyện hồi chiều anh lẻn ra khỏi nhà nữa.
Ai kêu Khương Dao săn sóc hợp tâm ý hắn như vậy chứ?
Trong lúc Khương Dao dọn dẹp dưới bếp, Quan Lãng bước vào, vươn hai tay ôm eo anh, gác cằm lên hõm vai cọ cọ.
"Khương Dao, bộ phim lần trước anh muốn xem công chiếu rồi đấy, ngày mai chúng ta..."
Lời nói chưa nói hết, chất giọng bình tĩnh và rõ ràng của Khương Dao đã vang lên.