Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi

Chương 60: Tự mình đa tình



[ Cởi đồ ra. ]

*

Quan Lãng mím chặt môi, áp suất quanh thân hạ thấp. Cậu chủ Lâm đi đằng trước vẫn chưa phát hiện ra, chỉ nhiệt tình vẫy vẫy tay với người bên trong: "Ông chủ Lục! Chào anh! Tôi dẫn theo bạn cùng tới may quần áo đây!"

Lục Tịnh Dịch và Khương Dao nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía cửa, ánh mắt Khương Dao hiện lên một tia kinh ngạc, Lục Tịnh Dịch cũng lập tức quay đầu dò hỏi. Anh lắc đầu tỏ vẻ bản thân không biết gì, Lục Tịnh Dịch thấy vậy vội đứng lên tiếp đãi khách trước.

Nhìn hai người kia liên tục "mắt đi mày lại", dáng vẻ ăn ý mười phần, tâm trạng Quan Lãng càng kém tợn.

"Cậu Lâm, chúng tôi đang chờ cậu đây." Lục Tịnh Dịch tươi cười tiếp đón, còn cố ý che khuất tầm mắt Quan Lãng nhìn về phía Khương Dao, "Vị ở phía sau là..."

"Lại đây để tôi giới thiệu, vị này là giám đốc Quan của tập đoàn Quan Chúng. Sếp Quan, đây là ông chủ Lục mà tôi nhắc với cậu đấy."

"Giám đốc Quan, nghe danh đã lâu." Lục Tịnh Dịch gật đầu chào. Người tới là khách, đương nhiên không có chuyện anh ta chê tiền, cũng không có ý định làm phật lòng cậu chủ Lâm.

Quan Lãng không hề nghĩ tới nhãn hiệu mà cậu chủ Lâm tâng bốc với mình nửa ngày hóa ra là cửa hàng của Lục Tịnh Dịch, càng không ngờ người mang danh "kỹ sư cao cấp" chính là Khương Dao. Giờ phút này hắn chỉ có thể nể mặt cậu chủ Lâm mà qua loa gật đầu một cái.

"Ông chủ Lục, tôi vừa có bạn gái mới, tháng sau còn đáp ứng cô ấy cùng đi dự một buổi khiêu vũ nên cần quần áo thích hợp." Giới thiệu xong, cậu chủ Lâm bắt đầu lôi kéo Lục Tịnh Dịch đề đạt nhu cầu.

"Anh sẽ nhảy với cô ấy à? Dress code của buổi khiêu vũ là gì?"

"Đương nhiên là tôi phải nhảy với cô ấy rồi." Nhắc đến đây, cậu chủ Lâm cực kỳ đắc ý và hưng phấn, "Cô ấy là hoa khôi trường múa đấy! Tôi nhớ dress code là kim loại và màu đen..."

Khương Dao đang cúi đầu thu dọn chén trà thì có người đến gần, trước mặt anh lập tức xuất hiện cảm giác áp bách quen thuộc.

Quan Lãng chăm chú nhìn động tác của Khương Dao, loại trà dưỡng sinh này hắn vừa liếc qua liền biết ngay là tác phẩm của anh.

Khương Dao còn pha trà cho Lục Tịnh Dịch nữa cơ?

Hai người bọn họ ở cùng nhau từ bao giờ? Ngày trước Khương Dao nói lý do ly hôn không liên quan gì đến Lục Tịnh Dịch, quay đi quay lại thế mà đã dính vào một chỗ rồi?

"Anh nghỉ việc công ty cũ rồi sao?"

Tay Khương Dao dừng một chút: "Ừ."

"Anh với anh ta..."

"Khương Dao, anh qua đo quần áo cho cậu Lâm đi." Lục Tịnh Dịch vẫn luôn chú ý đến Khương Dao, sợ Quan Lãng lại làm gì quá đáng nên vội vàng lên tiếng.

Khương Dao đặt khay trà vào bồn nước rồi xoay người cầm cuộn thước dây đặt trên bàn. Anh đi đến trước mặt cậu chủ Lâm làm tư thế "mời": "Cậu Lâm, mời theo tôi lên lầu."

Cậu chủ Lâm gật đầu, cậu ta nhìn lên tầng hai mà Khương Dao vừa chỉ, nửa đùa nửa thật nói: "Thế mà tôi tưởng anh sẽ đo ngay tại đây luôn chứ."

"Yên tâm, chúng tôi rất coi trọng riêng tư của khách hàng."

Lục Tịnh Dịch lập tức tiếp lời làm cậu chủ Lâm gật gù hài lòng. Cậu ta theo Khương Dao lên lầu, mới đi được mấy bước đã bị Quan Lãng ngăn cản.

Sắc mặt hắn hơi khó chịu, chỉ đo quần áo thôi mà cũng phải nhét hai tên đàn ông vào một phòng riêng? Đo kích cỡ chẳng phải là sờ soạng thân thể từ trên xuống dưới một vòng rồi à? Mỗi ngày Khương Dao đều làm những việc này? Lục Tịnh Dịch bắt anh làm sao?

Ba đôi mắt trong tiệm lập tức dồn hết lên người Quan Lãng, sắc mặt hắn đổi mấy lần, giống như đang muốn lựa chọn từ ngữ gì quan trọng lắm.

"Giám đốc Quan?" Cậu chủ Lâm nghi hoặc hỏi.

Khương Dao thấy Quan Lãng hành động khác thường, không biết lần này hắn muốn làm gì nên chỉ có thể tùy cơ ứng phó.

Lục Tịnh Dịch thì không rõ chuyện anh và Quan Lãng đã ly hôn, chỉ biết đây là một vị khách khó hầu. Anh ta lo lắng Quan Lãng gây bất lợi cho Khương Dao nên yên lặng tiến lên mấy bước, tay âm thầm nắm chặt thành quyền để chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Quan Lãng căng cơ mặt nửa ngày cuối cùng mới miễn cưỡng kéo khóe môi, mở miệng nói: "Cậu Lâm, tôi và anh... ông chủ Khương vừa nói chuyện với nhau, anh ấy phải... đo kích cỡ cho tôi trước." Nói đến đây, hắn lại nâng mắt nhìn Lục Tịnh Dịch, "Hay là để Lục... ông chủ Lục phục vụ cậu Lâm cũng được?"

"Cậu Quan cũng muốn may quần áo sao? Hôm trước cậu còn nói không có hứng thú với đồ đặt may riêng mà?" Cậu chủ Lâm đúng là lấy làm lạ, trước nay Quan Lãng không mấy mặn mà tham dự các "hoạt động thượng lưu" trong giới, lần này chịu đến đây đã là cho cậu ta thể diện lắm rồi, không ngờ hắn còn thật sự muốn may quần áo nữa.

Quan Lãng nghiến răng miễn cưỡng nói: "Ừ, tôi khá thích phong cách trang phục ở đây, cũng đặc biệt thích... ông chủ Khương."

Tưởng tượng đến hình ảnh mỗi ngày Khương Dao phải sờ mó vào thân thể bao nhiêu gã đàn ông, lại còn cùng Lục Tịnh Dịch dính lấy nhau, pha trà cho anh ta, Quan Lãng lập tức cảm thấy như mình bị ai đánh đổ bình giấm, chua đến không mở nổi mắt.

Thích ông chủ Khương? Tròng mắt cậu chủ Lâm đảo một vòng, sau khi quay sang nhìn kỹ Khương Dao từ đầu đến chân một lần thì không khỏi lắc đầu.

Cậu ta biết rõ tính hướng của Quan Lãng, cũng nghe nói chuyện hắn đã kết hôn. Ngày trước truyền thông đưa tin rất rầm rộ, nói gì mà duyên trời tác hợp hiếm có khó tìm đủ thứ. Bây giờ xem ra... hắn ra ngoài trêu hoa ghẹo bướm cũng thôi đi, lại còn thích loại hình diện mạo không xuất sắc, cao to lực lưỡng thế này à?

Thế nhưng cậu chủ Lâm không dại gì biểu hiện ra ngoài, chỉ cười hì hì: "Mắt thẩm mỹ của chúng ta giống nhau thật, tôi cũng thích các thiết kế của Lu lắm. Thôi cậu Quan lên lầu trước đi, tôi không gấp." Trong lòng tức khắc đánh giá Quan Lãng cuối cùng vẫn chỉ là loại đàn ông tầm thường thích ra ngoài ăn vụng.

Quan Lãng không rảnh suy đoán người ta nghĩ gì về mình, hắn xoay người lên cầu thang trước, lúc đi ngang qua Khương Dao còn muốn nắm tay nhưng bị anh kín đáo tránh đi.

Lục Tịnh Dịch thu hết toàn cảnh vào mắt, trong lòng nổi lên nghi hoặc nhưng nhanh chóng gác lại, quay sang chuyên tâm thảo luận với cậu chủ Lâm về những yêu cầu trong bản thiết kế.

Trên lầu hai, Quan Lãng đứng trong căn gác xép nhỏ hẹp liếc nhìn không gian xung quanh đặt đầy áo mẫu, vải vóc, mannequin các loại, lòng ghen ghét càng lúc càng dâng cao, cũng càng thêm mất mát.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, hắn xoay người nhìn Khương Dao cao lớn đĩnh bạt đứng đó. Sự nghiệp thành công khiến anh trở nên tự tin và khiêm tốn, không hề còn lại chút dáng vẻ mờ mịt bối rối nửa đêm phải lên ban công tầng ba hút thuốc như xưa.

Ở nơi hắn không hề biết, Khương Dao lại cách hắn mỗi lúc một xa.

"Đóng cửa lại đi." Quan Lãng mở miệng.

Khương Dao rõ ràng hơi do dự, cuối cùng không nhúc nhích.

Quan Lãng đột nhiên nổi giận. Khương Dao có ý gì? Chẳng lẽ sợ hắn làm gì anh ở chỗ này sao?

Hắn đi nhanh về phía này đối mặt với Khương Dao, tay thò ra sau lưng anh đóng sầm cửa lại.

Khương Dao giãy giụa muốn đẩy, Quan Lãng giữ tay anh ấn người lên cánh cửa. Khương Dao thấy tình thế không ổn, đang định mở miệng kêu to liền bị Quan Lãng che kín: "Đừng kêu, em không làm gì anh đâu."

"Đến tay còn không cho nắm, ít nhất cũng phải cho nói mấy câu chứ?" Quan Lãng không tả nổi cảm xúc trong lòng mình lúc này.

Khương Dao dừng động tác, Quan Lãng cũng thuận thế buông ra, hai mắt chăm chú nhìn anh: "Nghỉ việc từ lúc nào?"

"Tháng trước." Khương Dao nghiêng đầu tránh ánh mắt soi mói của Quan Lãng.

"Vì sao? Vì Lục Tịnh Dịch à?"

Khương Dao không trả lời, im lặng vài giây mới hỏi ngược lại hắn: "Cậu tới đây để may quần áo cơ mà? Những câu hỏi này không nằm trong phạm trù phục vụ của tiệm chúng tôi."

Quan Lãng nghẹn họng, cơn giận khó khăn lắm mới hạ xuống lại tràn bờ đê: "Tiệm các anh tiệm các anh, bây giờ anh là người một nhà với anh ta rồi phỏng? Quần áo chứ gì? Em đặt may mười bộ có đủ không? Hay một trăm bộ mới đủ để nói chuyện với anh thêm một lúc nữa?"

Khương Dao tiếp tục im lặng.

"Tại sao hai người lại làm việc với nhau? Lúc trước anh hứa hẹn không có gì với anh ta hết mà? Chẳng lẽ anh đòi ly hôn với em là để..."

Quan Lãng càng nói càng quá trớn, Khương Dao không muốn nghe thêm một câu nào nên quyết định cư xử theo phép công cho rồi. Thế là anh mở miệng ngăn cơn hùng hổ dọa người của hắn lại.

"Cậu cởi đồ ra trước đã."

Không khí đông cứng mất vài giây.

"Anh..." Quan Lãng sửng sốt nửa ngày, đột nhiên hắn lùi ra sau mấy bước, không thể tin nổi, "Anh... Anh có ý gì? Cái này cũng nằm trong dịch vụ cung cấp luôn sao?"

Hắn nhìn quanh bốn phía, hai mắt hết nhìn sô pha lại nhìn vào phòng thử đồ không biết là đang tưởng tượng ra nội dung gì trong đầu, thậm chí còn cúi xuống cài lại nút áo khoác: "Khương Dao, em biết ngay Lục Tịnh Dịch không phải thứ tốt lành gì mà, anh đừng tin anh ta! Em không phải loại người như anh nghĩ đâu! Tuy... tuy là em cũng thích..."

Khương Dao không nhịn nổi phải cắt lời: "Cởi đồ ra! Không phải cậu muốn đo kích cỡ may quần áo sao?"

Quan Lãng bị một câu của Khương Dao làm đứng hình tại chỗ, làn da trắng nõn đỏ phừng lên, vệt đỏ lan đến tận mang tai.

Quá mất mặt, thế mà hắn còn cho rằng Khương Dao đang trêu chọc mình chứ.

—-

Lời tác giả:

Halloween vui vẻ! Hôm nay nhớ ăn kẹo đó nha!

Còn sếp Quan ấy à, cho uống giấm đủ rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.