"Tại sao?! Em với anh ta không có gì với nhau thật mà!" Quan Lãng túm tay Khương Dao, "Người em thích chỉ có..."
"Đừng nói nữa." Khương Dao cúi đầu nhìn bàn tay của Quan Lãng chỉ vài phút trước còn nắm chặt tay một người khác. Lòng anh nổi lên một cơn chua chát, mạnh dạn gỡ từng ngón tay hắn ra, "Cậu thích ai không liên quan đến tôi, tôi tự có phán đoán của mình."
"Khương Dao, anh nghe em giải thích đi! Em và Nghiêm Lập Bân tới đây ăn cơm vì công việc, anh ta cho em xem..."
"Quan Lãng, chúng ta cứ như vậy đi, sau này nước sông không phạm nước giếng. Tôi không tin lời cậu đâu, cậu cũng không cần cố gắng giải thích làm gì. Có thời gian thì về dỗ cái vị kia của cậu ấy."
"Dỗ gì mà dỗ! Khương Dao!" Quan Lãng sốt ruột muốn chết, giọng cũng vô thức nâng cao, "Em đã nói là không có gì với anh ta hết! Sao anh không chịu nghe em giải thích!"
Giải thích? Từ này như chạm vào dây thần kinh nào đó của Khương Dao, anh lùi về sau một bước, nâng mắt lạnh lùng nói: "Trước kia lúc chúng ta còn ở bên nhau, đã bao nhiêu lần tôi muốn giải thích với cậu? Có lần nào cậu nghe không?"
Quan Lãng hiểu lầm anh và Lục Tịnh Dịch bao nhiêu lần? Đã lần nào hắn chịu nghe anh nói một câu đâu?
Hiển nhiên Quan Lãng cũng nghĩ đến, tức khắc nghẹn họng không nói nên lời.
Khương Dao không muốn nhiều lời với hắn nữa, quay đầu mở cửa xe đi thẳng.
Từng giọt mưa nặng trĩu đánh vào mặt che mờ tầm nhìn của Quan Lãng. Toàn bộ lòng hoài nghi và không tôn trọng hắn dành cho Khương Dao, giờ phút này rốt cuộc dội ngược hết vào người mình.
Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Khương Dao nhìn cảnh vật hai bên lùi lại phía sau, trong lòng chợt nảy sinh một cảm giác bất lực. Anh ước gì trí nhớ mình không tốt, như vậy thì đã không nhớ rõ vào cái đêm trằn trọc khó ngủ đó, Quan Lãng ra ngoài công tác, một bên vừa chê bai tấm ảnh anh đăng lên vòng bạn bè, một bên thì cùng hội Nghiêm Lập Bân vui vẻ đi ăn đồ nướng, Từ Thiên Thành còn up hình lên mạng khoe khoang. Quan Lãng trong ảnh ngồi rất gần một thanh niên có làn da trắng, mặt mũi tuấn tú, dáng vẻ hai người trông cực kỳ thân mật.
Cũng là người vừa rồi hắn ve vãn đùa giỡn trong nhà hàng.
Hóa ra người đó tên Nghiêm Lập Bân.
Hóa ra từ đầu tới cuối mình chỉ là chỗ để Quan Lãng ghé chơi đùa trong khi rảnh rỗi.
May mà hôm nay anh bắt gặp, nếu không thì... Suýt nữa anh lại rơi vào bẫy rồi.
Khương Dao về đến nhà đúng lúc nhận được điện thoại của mẹ Khương.
"Dao Dao, gần đây con còn bận không?"
"Bận lắm ạ, có gì không mẹ?"
"Lâu rồi con không về nhà. Tuần sau là sinh nhật Tiểu Quan đấy, hay là các con cùng về nhà ăn bữa cơm đi? Để mẹ làm mấy món ngon..."
"Mẹ..." Khương Dao cắt lời mẹ, anh do dự vài giây rồi quyết định tàn nhẫn nói, "Sau này Quan Lãng sẽ không về nhà mình ăn cơm nữa đâu, ba mẹ cũng đừng liên lạc với cậu ấy nữa."
"Hai đứa... cãi nhau à?"
"Bọn con ly hôn rồi." Rốt cuộc Khương Dao cũng nói ra sự thật vốn nên nói từ lâu.
"Hả?! Ôi chao ơi..." Mẹ Khương cực kỳ sốc, lúc đứng dậy còn không cẩn thận va chân vào bàn trà, "Đang yên lành sao lại ly hôn? Chuyện từ bao giờ?"
"Được một thời gian rồi ạ... Con không tìm được cơ hội nói với ba mẹ."
"Thế... thế..." Mẹ Khương ngơ ngẩn cả buổi, nghĩ mãi mới nhớ ra mình muốn nói gì, "Nhưng máy làm sữa đậu và nồi hấp mà Tiểu Quan mua mới gửi đến nhà mình hôm qua thôi. Dao Dao, giữa hai đứa có hiểu lầm gì không thế?"
"Đồ của cậu ấy ba mẹ đừng mở ra, để con mang trả lại."
"Ôi, hai đứa làm gì mà phải ly hôn? Đúng là chẳng ra làm sao." Mẹ Khương không nhịn được phải mắng Khương Dao mấy câu cho hả. Nhưng dù sao đây vẫn là chuyện riêng của hai người, bà không thể xen vào nên đành thở dài, nhắc nhở con trai, "Tiểu Quan không chỉ đưa tới hai chiếc máy kia thôi đâu, mấy tháng nay nó tặng cho ba mẹ cả đống đồ, nếu con muốn trả thì trả hết một lượt đi."
Quan Lãng tặng nhiều đồ như vậy sao? Khương Dao xoa bóp giữa mày: "Con biết rồi, để mai con về nhà một chuyến."
Cúp máy xong, bên ngoài chợt vang lên một tiếng sấm rền, mưa cũng ngày một lớn. Khương Dao đứng dậy đóng cửa sổ lại nghe chuông cửa nhà mình vang lên.
Anh mở điện thoại video thấy Quan Lãng đang đứng ngoài hàng hiên, toàn thân bị mưa xối ướt rất chật vật.
Khương Dao lại đau đầu, Quan Lãng còn tới làm gì? Anh nói chưa đủ rõ ràng à?
"Khương Dao, mở cửa đi, em có chuyện phải nói với anh." Giọng Quan Lãng thông qua tín hiệu truyền âm trở nên hơi sai lệch.
"Cậu đi đi, tôi không có gì muốn nói hết, cũng không mở cửa cho cậu đâu." Khương Dao không hề cho mình cơ hội mềm lòng, dứt khoát cúp máy.
Di động anh đồng thời nhận được một tin nhắn.
[ Em đang ở dưới lầu, chờ đến khi nào gặp được anh mới thôi. ]
Khương Dao ấn khóa màn hình, ép bản thân không để ý nữa mà tiếp tục làm việc của mình.
Đến khi anh tăng ca xong, dọn dẹp phòng ốc, tắm rửa nằm lên giường rồi mà cơn mưa ngoài cửa sổ vẫn còn nặng hạt, từng giọt mưa gõ lên cửa kính làm phiền người trên giường lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được.
Trong lòng không yên, anh đành rời giường mở cửa phòng ngủ, tiến ra cửa sổ ngoài phòng khách cúi đầu nhìn xuống dưới.
Mưa quá lớn, lại đang là nửa đêm nên quang cảnh bên ngoài rất mờ mịt, Khương Dao không thể thấy rõ, cũng không phân biệt được dưới lầu có người đứng thật hay không.
Anh liếc nhìn di động, không có cuộc gọi nhỡ, cũng không có tin nhắn chưa đọc nào. Trời mưa to như vậy, chắc là Quan Lãng đã về nhà từ sớm rồi nhỉ? Mấy tiếng đồng hồ trôi qua rồi, làm gì còn ai ngốc đến mức vẫn ở lì dưới đó được cơ chứ? Hơn nữa lúc nào cũng có người ra vào tòa nhà, hắn chỉ cần tùy tiện đi theo ai đó là vào được rồi, giống mấy lần đưa quà trước đây vậy.
Tuy nghĩ là nghĩ vậy nhưng tay chân anh vẫn như bị ai dắt, cứ thế mở cửa đi thang máy xuống tầng trệt xem thử.
Hàng hiên dưới tầng trệt không một bóng người, bên ngoài cửa chống trộm cũng rỗng không.
Khương Dao cảm thấy đúng là mình nghĩ quá nhiều, sao Quan Lãng có thể chờ mãi dưới mưa đến bây giờ được?
Ngày hôm sau là chủ nhật, mới sáng sớm Khương Dao đã trở về nhà cha mẹ mình.
Sáng nay mưa đã ngừng rơi, mặt trời lên cao báo hiệu một ngày thời tiết đẹp.
Cha mẹ Khương Dao ngồi trên sô pha kéo anh lại hỏi thăm cả buổi lý do vì sao hai người ly hôn, anh chỉ đáp do tính cách không hợp, những câu khác dù hỏi thế nào cũng không chịu trả lời.
Cha Khương vẫn cảm thấy con người Quan Lãng không tệ nên khá bất mãn với quyết định ly hôn chóng vánh của hai đứa trẻ. Ôn thở phì phì ném xuống một câu "Đồ đạc trong nhà con tự xử lý đi" rồi dẫn mẹ Khương đi ra ngoài.
Mẹ Khương nói đồ Quan Lãng mua đều đặt hết trong phòng ngủ cho khách. Khương Dao mở cửa phòng ra, nhìn mớ đồ đạc hắn mua mà suýt nữa choáng váng đến ngất. Nào là ghế mát xa chạy điện, máy sục oxy, lò nướng, máy lọc không khí, chậu ngâm chân, gối cao su nhập khẩu mới tinh đến đủ loại đồ điện cỡ nhỏ cỡ trung, gần như chất đầy toàn bộ căn phòng.
Xem ra sức một người không thể dọn nổi, Khương Dao liền rút di động gọi điện thoại cho Quan Lãng.
Chuông chờ kéo dài rất lâu, lâu đến mức anh gần như bỏ cuộc mới có người nghe máy.
"Khương Dao." Không biết vì sao mà giọng Quan Lãng rất trầm, nghe còn hơi rầu rĩ.
"Quan Lãng, chỗ ba mẹ tôi có rất nhiều đồ do cậu đưa tới, phiền cậu tới dọn hết đi đi."
Qua vài giây bên kia mới trả lời: "Mấy thứ đó là em mua cho ba mẹ..."
"Quan Lãng, chúng ta đã ly hôn rồi." Khương Dao cường điệu, "Ba mẹ tôi cũng không cần đâu, nếu họ cần gì tôi sẽ là người mua."
"Vậy chờ mấy ngày nữa em tìm người..."
"Không cần chờ mấy ngày, hôm nay cậu đến luôn đi, đúng lúc tôi còn ở đây." Khương Dao không muốn đợi nữa, anh phải nhanh chóng xử lý hết toàn bộ dấu vết của Quan Lãng trong cuộc đời mình, như vậy mới có thể hoàn toàn cáo biệt quá khứ.
Quan Lãng lại im lặng mấy giây, không biết có phải ảo giác hay không mà Khương Dao cảm thấy tiếng hít thở bên tai hơi gấp, cũng nặng nề hơn hẳn.
"Ừ, em tới ngay đây."
—
Lời tác giả:
Chuyện của Lục Tịnh Dịch và Phó Khoan sẽ không kể ở chính văn, để từ từ tôi viết cho họ cái ngoại truyện riêng nha.