Đừng Hòng Trốn Khỏi Tôi

Chương 6: Phần 6: Từng bước một (1)



Tập Tập vén góc váy lên rồi chui vào xe hơi theo sau Tập Tuấn. Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu xanh lá cây đậm, màu sắc này khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trông càng trắng hơn. Cô cúi đầu, hàng mi dài rủ xuống che giấu tất cả tâm tư, nhưng vẫn có thể nhận ra khuôn mặt của cô xinh đẹp đến nhường nào.

“Tập Tập.” Tập Tuấn ngồi ở phía trước lên tiếng gọi cô, Tập Tập ngẩng đầu lên, cô có một đôi mắt phượng cực kì thu hút, nơi khoé mắt còn điểm thêm một nốt ruồi, có thể tưởng tượng ra khi được đôi mắt này lướt qua là cỡ nào kinh diễm.

“Lát nữa gặp dì thì nhớ cư xử cho lễ phép.” Tập Tuấn nhìn cô thông qua kính chiếu hậu.

Tập Tập không đáp không rằng, tiếp tục cúi đầu xuống không nói tiếng nào.

Xe dừng trước một nhà hàng Tây, Tập Tuấn ôm vai Tập Tập đi vào, theo sau người phục vụ đến bàn ăn đã được đặt trước rồi ngồi xuống.

Không lâu sau, một người phụ nữ dẫn theo một cậu bé tiến đến. Tập Tập có thói quen không đeo mắt kính khi ra ngoài, cô nhàn nhạt chào hỏi xong thì hơi nheo mắt quan sát bọn họ. Người phụ nữ rơi vào độ tuổi khoảng ba mươi, bốn mươi, ăn mặc rất thời thượng, có thể mơ hồ nhìn ra các đường nét tinh xảo trên gương mặt của bà ấy. Còn con trai của bà ——

Tập Tập vừa chuyển sự chú ý sang cậu bé thì cũng vừa lúc cậu đang nhìn cô, đầu tiên cậu có vẻ ngạc nhiên, sau đó biểu tình trên mặt cậu ngay lập tức chuyển sang cuồng nhiệt.

“Tập Tập! Thì ra là cậu!” Thiếu niên sải bước đến bên cạnh cô, nắm lấy tay cô giữ chặt. Tập Tập kinh hãi khi nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, cô thậm chí còn không dám đối mặt với ánh mắt cực nóng của cậu, chỉ giãy dụa muốn rút tay mình ra.

“Sao cậu lại ở đây? Buông ra!”

Làm sao Vưu Lộ có thể buông đôi tay nhỏ bé mềm mại như không có xương của cô ra được, ngón tay cái của cậu còn không biết vô tình hay cố ý mà xoa nhẹ vào lòng bàn tay của cô.

Tập Tập run rẩy, cô giãy dụa càng mãnh liệt hơn, “Bố ơi!” Cô nhìn Tập Tuấn bằng ánh mắt cầu cứu.

Tập Tuấn và Vưu Linh Tử kinh ngạc nhìn chằm chằm bọn họ, Tập Tuấn đến tách hai người ra, “Các con biết nhau à?”

Vưu Lộ thuận theo buông Tập Tập ra, nở một nụ cười lộ ra tám cái răng đều tăm tắp, ánh mắt cậu cũng hiền dịu hẳn đi, trông cực kì vô hại, “Ngại quá, thưa chú, con là bạn cùng lớp của Tập Tập, vừa nãy nhìn thấy bạn ấy nên con vui quá.”

“Hoá ra Tiểu Lộ và Tập Tập là bạn học à. Hai đứa nhỏ này cũng có duyên đấy chứ.” Vưu Linh Tử che miệng cười.

“Ừ, sau này chúng ta sẽ trở thành người một nhà rồi.” Tập Tuấn vẫy tay gọi đồ ăn.

Tập Tập hoảng sợ nhìn Vưu Lộ, Vưu Lộ cố gắng ngồi sát bên cô, thấy cô nhìn sang, trong đôi mắt cậu hiện lên vẻ mê luyến không sao che giấu được.

“Hai đứa muốn ăn gì?” Tập Tuấn và Vưu Linh Tử chọn vài món ăn, sau đó đưa thực đơn qua.

“Con chọn giống Tập Tập là được rồi ạ.” Vưu Lộ nhìn chằm chằm Tập Tập rồi nói, trong nháy mắt, Tập Tập rợn cả tóc gáy. Cô thất thần chọn đại vài món, sau đó bắt đầu đứng ngồi không yên chờ món ăn được dọn lên. Tập Tuấn và Vưu Linh Tử ngồi bên kia vẫn đang trò chuyện với nhau, không biết Tập Tuấn đã nói cái gì mà chọc cho Vưu Linh Tử bật cười liên tục.

Vưu Lộ nhân cơ hội vuốt ve cặp đùi mịn màng của Tập Tập, sau đó thổi nhẹ vào tai cô một cái. Tập Tập hít sâu một hơi, cả người nổi đầy da gà, cô không thể tin nổi mà trừng mắt nhìn cậu, nhưng vì ngại có người lớn ở đây nên cô chỉ lén đá mạnh vào chân cậu ngay dưới bàn một cái rồi ngồi cách xa cậu ra một khoảng lớn.

Chờ mãi rốt cuộc cũng có đồ ăn, Tập Tập vội vàng cắn một miếng lớn nhưng bị hơi cay xộc đến tận cổ họng, cô ngay lập tức ho khan, đôi mày đẹp cau lại, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng, môi cô cũng đỏ hồng bóng loáng, trông vậy mà lại mang theo một loại phong tình khác.

Ánh mắt của Vưu Lộ bỗng nhiên trở nên phức tạp khó hiểu, cậu đưa tay phải lên giúp cô vỗ lưng, không tiếng động thu hẹp khoảng cách giữa hai người, sau đó vẫy tay gọi người phục vụ mang một ly nước đến.

Tập Tập uống nước xong thì cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Tập Tuấn và Vưu Linh Tử nhìn bọn họ bằng vẻ mặt trêu chọc, “Hai đứa nhỏ này chắc chắn sẽ rất hoà hợp khi ở chung đây. Tập Tập sinh tháng mấy thế anh?”

“Tháng chín.”

“Nhỏ hơn Vưu Lộ rồi, Vưu Lộ sinh vào tháng sáu.”

“Tập Tập sắp có thêm một người anh trai rồi đó nha.” Tập Tuấn ghẹo cô.

Tập Tập cười miễn cưỡng, đột nhiên thân mình cô cứng đờ giống như một con mèo đang dựng lông, tay Vưu Lộ vẫn còn đang đặt trên lưng cô, thậm chí còn vuốt dọc theo dây áo ngực của cô rồi trượt xuống, mờ ám xoa vòng vòng.

“Thưa bố, thưa dì, con muốn đi vệ sinh một lát.” Tập Tập đột ngột đứng lên, vội vàng bước ra ngoài, trông rất giống như đang chạy trốn.

Vưu Lộ si mê nhìn theo bóng dáng của cô cho đến khi Tập Tập biến mất ngay tại chỗ ngoặt, cậu bệnh hoạn hôn lên ngón tay vừa rồi đặt trên người Tập Tập, dường như nó vẫn còn đọng lại mùi hương của cô. Khoé miệng Vưu Lộ gợi lên một độ cong kỳ quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.