Đừng Im Lặng Với Em, Tình Yêu?

Chương 29



17h50, tại khách sạn W, Nhị Gia vừa ngồi xuống vừa nói :

-Cự Thiếu, cậu nên đến Paris họp mặt Nhất Gia và Anh Lớn, đưa họ về đây sẽ an toàn hơn, họ vừa bị truy kích bởi đám người của Rắn Độc do Tồn Thị câu dẫn.

Cự Tàn Tôn nhìn một chút vào bản đồ và nói :

-Hãy để Nhất Gia và Anh Lớn đến đây theo đường biển bằng tàu chở lương và đường rừng và bằng xe Jeep.

Tam Gia lúc này đang ngồi trầm ngâm cũng lên tiếng :

-Ý của Cự Thiếu không tệ, đám người Tồn Thị tuy hoạt động mạnh ở 2 đường này nhưng chúng chính là không quan tâm đến 2 loại phương tiện này.

Nhị Gia cân nhắc một chút rồi nói :

-2 người hãy yểm trợ cho Nhất Gia, về phần Anh Lớn đã có ta và các Gia khác giúp đỡ, chúng ta sẽ chia người làm lạc hướng chúng.

Cự Tàn Tôn nhìn lên bản đồ phía dãy núi phía Bắc, nhất định tên khốn Tư Lư đó sẽ xuất hiện, hắn từng dùng khuôn mặt của anh để đi giết hại những nhân vật chính trị có tên tuổi của chính phủ, khiến anh phải mang tội thay hắn và anh phải tránh mặt suốt khoảng thời gian truy tố vụ án. Trong đó có cả gia đình em trai của Nhất Gia, tuy anh không lên tiếng nói anh không phải kẻ gây ra mọi chuyện nhưng Nhất Gia biết ai là hung thủ đứng sau thật sự ? Nhưng ông không tra cứu hay nói thêm gì nữa, sau đó ông lặng lẽ cử người thân tín đưa 2 đứa cháu trai của ông ra nước ngoài lánh nạn, ông không muốn lôi chúng vào những chuyện thị phi và lúc nào cũng trong tình thế đối mặt với cái chết trong gang tấc.

Di Nhược bay đến Thái Lan ngay khi nghe nói đám người Tồn Thị rục rịch phản công, cô cần gặp một người, anh trai cô – Lục Nghị, tay sai đắc lực nhất của Tư Lư, cô muốn xin Lục Nghị đừng về nước, đừng nhúng tay vào cuộc chiến tranh quyền của những kẻ tàn bạo. Trước kia, Di Nhược và Lục Nghị được sinh ra và lớn lên trong một gia đình nông dân ở miển quê nước Úc, tưởng chừng cuộc sống rất hạnh phúc êm đềm cho đến khi trong một đêm cả 1 vùng quê của cô sống đột nhiên trở thành nơi họp mặt của các vụ thông thương buôn bán trái phép với quy mô rất lớn, khi cảnh sát ập đến thì bố mẹ cô cũng bị bắt đưa đi, nhân lúc hỗn loạn khi đám người thương gia này mở đường máu để trốn thì anh trai cô thì chạy theo đám người đó và bặt vô âm tín suốt 5 năm, Di Nhược được đưa vể trại chăm sóc trẻ mồ côi và may mắn thay được Nhị Gia đưa về nhận làm con gái nuôi, sau đó cô cũng tham gia vào Đại Âu, học hỏi được rất nhiều kĩ năng tồn tại. Lúc cô đến Đại Âu thì người đầu tiên cô thấy là Cự Tàn Tôn, anh không nói nhiều, nhưng anh rất nổi bật và ưu tú xuất sắc nhất giữa những con người ở Đại Âu, cứ như thế cô trở thành thuộc hạ của anh sau vài năm buôn tẩu cùng anh ở nước ngoài, vào sống ra chết, đến khi Cự Tàn Tôn kéo cô lên giường cùng anh thì cô mới bắt đầu nuôi dần hi vọng tình yêu của cô với anh, nhưng không phải, là cô tự đa tình thôi. Đến khi sau này khi Lục Nghị trở về thì cô mới biết là anh trai cô còn sống và trở thành người của Tồn Thị và đối đầu với Đại Âu.

Tiểu Tam nằm ngủ giữa bếp, Hữu Túc mở lò sưởi cho cậu vì hôm nay tuyết bắt đầu rơi rồi, tiếng cửa sau mở ra, Tiểu Tam vểnh tay lên và cũng ngẩng đầu lên nhìn một chút, ra là Cự Thí Chủ, khuya rồi còn đến nhất định là không tốt đẹp gì rồi đây, Tiểu Tam cụp đầu xuống rúc chân vào trong tấm chăn ấm áp, khi nào bà bà la hét thảm thiết thì cậu xông vào cứu, còn giờ ngủ trước đã, ngày mai cậu còn phải sang làm quen cô chó hàng xóm đáng yêu nữa, hí hí. Cự Tàn Tôn tháo giày ra, anh đi nhẹ vào bếp và tự pha cho anh 1 tách cà phê, sau đó anh ngồi xuống trước lò sưởi gần chỗ Tiểu Tam ngủ, anh lại trầm ngâm :

-Con chó ngu ngốc.

Tiểu Tam nghe xong cũng quay phắt lại dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn anh, « tên thúi Cự gì này muốn kiếm chuyện sao á ? », Cự Tàn Tôn uống một ngụm cà phê rồi nói :

-Phải làm gì để cô ấy không chết ?

Anh nói xong rồi nhìn về phía lò sưởi, Tiểu Tam hiểu ra vấn đề anh đang nói, cậu cũng cắn tấm chăn lại ngồi gần Cự thí chủ và nằm xuống « Bà bà Hữu Túc nhất định phải sống lâu để nhìn cậu già đi chứ ? » Tiểu Tam nhắm mắt ngủ, Cự Tàn Tôn sau đó đứng dậy đi vào phòng ngủ, Hữu Túc vẫn bật đèn sáng, nhưng cô đang úp một quyển sách dạy trang trí bánh lên mặt mà ngủ say sưa, anh lấy quyển sách ra rồi tắt đèn, sau đó anh cởi áo đặt lên ghế rồi nằm xuống bên cạnh Hữu Túc, đột nhiên giọng cô cất lên khi anh vừa kéo chăn cho cô :

-Em có giấu dao nhé.

Cự Tàn Tôn ho nhẹ :

-Dao to và dài một chút.

Hữu Túc thúc nhẹ vào bụng anh và nói :

-Có cúp A+ chứ ?

Cự Tàn Tôn nghe xong cũng muốn bật cười, nhưng anh lại kìm nén, sau đó anh đưa tay tìm áo cô và nói :

-Hình như lâu rồi tôi chưa làm em im miệng nhỉ ?

Hữu Túc lùi người vào góc tường rồi nói :

-Anh đánh trống lãng nha nha nha …

Chưa dứt lời thì cô đã bị anh đánh úp, bắt ép cô im lặng bằng môi anh, Hữu Túc cứ nghĩ định nghĩa về hôn là rất dịu dàng chứ, nhưng khi Cự Tàn Tôn hôn thì cô mới đúc kết ra một khái niệm mới là « hôn chính là ăn nát môi người khác ». Hữu Túc đưa tay chạm vào mặt anh và sau đó cô cắn mạnh lên môi anh, Cự Tàn Tôn buông môi cô ra và anh dùng tay búng vào trán cô rồi nói :

-Thật giống Tiểu Tam.

Tiểu Tam đang nằm ngủ bỗng ngứa ngứa chiếc mũi đen dễ thương của nó, chắc ai đang nhớ cậu đây mà. Hữu Túc nghe anh so sánh cô giống Tiểu Tam thì cấu ngay vào thắt lưng của anh, Cự Tàn Tôn tăng lực đạo tay anh trên ngực cô, sau đó anh lại cúi xuống hôn lấy hôn để Hữu Túc. Rất nhanh chóng, anh rút sạch quần áo của chính anh và Hữu Túc, sau đó anh kéo Hữu Túc nằm lên trên người anh và nói :

-Lần này tôi chỉ em.

Hữu Túc nhăn nhó ngay khi anh vừa tiến vào, cô không thể chịu đựng anh, vừa định rời đi thì Cự Tàn Tôn nhanh tay đè vai cô xuống bắt ép cô cảm nhận chính anh. Hữu Túc chính là không hợp tác, cuối cùng Cự Tàn Tôn lại phải đẩy cô nằm xuống dưới người anh, Hữu Túc vội lên tiếng :

-Nhẹ … A …

Không để cô kháng nghị xin xỏ, Cự Tàn Tôn bắt đầu phát tiết trên cơ thể cô, đúng tác phong mạnh bạo của anh, chẳng để cô nói thành lời, Cự Tàn Tôn cúi xuống hôn cô và nói :

-Mở miệng ra, nếu không em sẽ chết vì thiếu oxy.

Tên khốn nhà anh, điều đó ai không biết chứ, nhưng định dụ cô mở miệng để anh công thành chiếm luôn thành trì cuối cùng sao ? Cứng đầu khó bảo, Cự Tàn Tôn chậm lại một chút, anh đưa tay bắt cô mở miệng ra để anh tấn công tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.