Đừng Khách Sáo, Anh Yêu Em

Chương 10



Phương Tĩnh đang ở trong phòng bếp gói bánh chẻo, thấy Mạnh Văn Phi liền cất tiếng chào: "Anh Phi, vẫn chưa tan sở ạ?"

"Ừ."

"Anh ăn bánh chẻo không?"

"Không ăn."

Phương Tĩnh gật đầu, tiếp tục gói bánh xếp.

Mạnh Văn Phi đành phải tìm đề tài để nói: "Tối nay ăn cái này à?"

Phương Tĩnh lại gật đầu: "Cái này tiện lợi. Còn có thể gói nhiều một chút để đông lạnh."

"Lạt vậy." Mạnh Văn Phi thấy trong tô nhân bánh không có chút thịt thà nào. "Cô không cần phải tiết kiệm cho công ty đâu, cho ít thịt vào cũng chẳng tốn bao nhiêu."

"Em thích ăn hẹ và trứng gà." Giọng Phương Tĩnh hơi nhỏ, dường như có chút ngại ngùng.

Mạnh Văn Phi nhìn cô nói: "Lần sau gói nhân thịt đi, tôi cũng ăn một chút."

Phương Tĩnh hơi bất ngờ, ngẩng đầu lên nhìn anh rồi gật đầu.

Nước trên bếp sôi rồi, Phương Tĩnh bước qua bỏ bánh chẻo vào nồi.

Dưới ánh đèn, hơi nước bốc lên, giống như một tầng sương mỏng bao bọc lấy Phương Tĩnh. Cô cầm khay, một tay cầm mấy chiếc bánh chẻo thả vào trong nồi, động tác nhẹ nhàng, yên tĩnh mà nhanh nhẹn. Lông mi cô rất dài, sống mũi cao thẳng, thả bánh chẻo thôi mà cũng rất tập trung. Mạnh Văn Phi nhìn, chợt thấy cảnh tượng này thật đẹp.

Phương Tĩnh thả bánh chẻo vào nồi xong thì quay lại, Mạnh Văn Phi hỏi cô: "Công việc có quen không?"

"Tốt lắm ạ."

"Có mệt không?"

"Không mệt." Phương Tĩnh ngẫm nghĩ, cảm thấy có thể Mạnh Văn Phi đang muốn hỏi chuyện cơm tối nên nói: "Làm thêm một bữa cơm nữa vẫn được ạ."

Mạnh Văn Phi lắc đầu: "Tôi đang muốn nói chuyện này với cô đây."

Phương Tĩnh lau tay, xoay lại đối diện với Mạnh Văn Phi, chăm chú lắng nghe.

"A Tĩnh, tôi biết cô làm việc rất tốt, ai nấy đều khen cô."

"Cảm ơn mọi người ạ." Phương Tĩnh bắt đầu thấy căng thẳng.

"Cô rất siêng năng, cũng rất tỉ mỉ, hiệu suất cũng rất cao. Mọi người đều thích cô." Mạnh Văn Phi thấy được sự căng thẳng của cô, nở nụ cười, "Tôi không phải định phê bình cô đâu. Tôi cũng thấy cô làm rất tốt, vượt xa mong đợi của tôi. Tôi chỉ muốn chia sẻ với cô chút kinh nghiệm của tôi thôi."

Phương Tĩnh gật đầu.

"Tôi nghe Đinh Linh nói, cô đồng ý làm cơm tối cho họ."

"Giấc trưa chuẩn bị xong, làm thêm bữa tối cũng không sao ạ."

"Nếu sau đó họ lại nói tăng ca muộn quá, muốn nhờ cô làm bữa khuya luôn thì sao?"

Phương Tĩnh mấp máy môi.

"Ăn khuya xong, lại nói mình là đàn ông độc thân, sáng dậy vội đi làm, thường không kịp mua bữa sáng, hỏi cô lúc làm bữa sáng có thể sẵn tay làm cho họ một phần không thì sao?"

Phương Tĩnh nói không nên lời.

"Bây giờ có hai người đề nghị làm thêm bữa tối, các đồng nghiệp khác nhìn thấy cũng sẽ yêu cầu theo. Cô làm chọ họ, đương nhiên cũng làm cho người khác. Cô nhìn bữa trưa xem, ban đầu chỉ có tám người, bây giờ ngoài những người buổi trưa phải ra ngoài gặp khách hàng, nghỉ phép... ra, toàn công ty đều ăn rồi. Những người trước đây mang cơm theo cũng không mang nữa. Trước đây khi dì Tiêu nấu cơm, nhiều nhất chỉ có bảy tám người ăn."

Mạnh Văn Phi nhìn Phương Tĩnh, anh biết cô rất thông minh, anh nói như vậy chắc chắn cô sẽ hiểu.

Đúng là Phương Tĩnh đã hiểu: "Anh đang lo họ ngày càng đưa ra nhiều yêu cầu, mà em lại ngại từ chối."

"Con người là thế, sau khi có được một ít liền muốn được nhiều hơn. Vừa rẻ vừa tiện ai mà không muốn, đây là chuyện thường tình của con người. Thế nên cần phải có điểm dừng, có chế độ. Làm việc gì cũng cần có phạm vi và ranh giới tiêu chuẩn."

"Ranh giới?"

"Lấy bữa trưa để nói đi, tiêu chuẩn của công ty chỉ yêu cầu ba mươi tệ, chay mặn kết hợp, số lượng phải đủ, mùi vị tàm tạm là được. Dì nấu cơm trước đây cũng chỉ cố định vài món mỗi ngày, đảm bảo sạch sẽ vệ sinh đủ dinh dưỡng là được. Nhưng cô đã nâng tiêu chuẩn lên cao, để họ được chọn món, còn xem xét đến sở thích khác nhau của từng người, cô cho phép họ kén chọn, họ sẽ kén chọn. Nhưng người mỗi lúc một nhiều, yêu cầu mỗi lúc một cao, nếu cô không đặt ra một tiêu chuẩn cho những yêu cầu này, một khi vượt quá ranh giới, mâu thuẫn và rắc rối sẽ phát sinh ngay."

Phương Tĩnh nhớ đến những lời oán trách của các đồng nghiệp trong nhóm hậu cung lúc chiều, cô đã hiểu.

Mạnh Văn Phi nói tiếp: "Cô làm tốt, trông rất nhẹ nhàng, một số người sẽ thấy chẳng qua là tiện tay làm thêm một bữa, không có gì to tát. Nhưng thật ra không phải. Giống như chúng tôi làm lập trình, không phải chỉ đơn giản là gõ gõ đánh đánh vài chữ cái trên máy tính như người ngoài thấy. Muốn chỉnh sửa cũng phải dễ dàng như đổi hai hàng chuỗi ký tự là xong. Khoan nói đến vấn đề tinh lực và lượng công việc của cô, chỉ nói nếu làm luôn bữa tối, vậy có phải rất nhiều người vì đỡ chuyện mà sẽ ở lại công ty ăn tối, không về nữa. Sau đó còn có bữa khuya, ở lại công ty chơi vài ván game, ăn khuya xong mới về, đây đều là chuyện có khả năng xảy ra. Công ty là nơi để làm việc, không phải nơi để vui chơi nghỉ ngơi ăn uống. Cung cấp bữa trưa, cung cấp nơi để nghỉ giải lao, vì để làm việc có hiệu suất hơn, đầu đuôi lẫn lộn là không được."

"Em biết rồi." Phương Tĩnh đã biết mình sai ở đâu, cô không thể làm việc theo lối tư duy phục vụ khách hàng khi mở tiệm được. Tự mình mở tiệm, khách nói muốn ăn món này, dù trong thực đơn không có cô cũng làm được. Lúc đầu trong tiệm cô không có bao nhiêu khách, cô muốn làm gì thì làm đó. Nhưng bây giờ ở trong một tập thể, không phải mình cô cảm thấy sao là được, còn phải suy xét đến sự ảnh hưởng đối với người khác và công tác quản lý của công ty. Cô chỉ nghĩ làm thêm một bữa cơm mà thôi, không nghĩ đến những phản ứng hàng loạt có thể xảy ra sau này. Nếu không phải cô nhanh nhẹn đồng ý thì những đồng nghiệp kia cũng không cảm thấy bất mãn với công ty."

Phương Tĩnh nghe thấy tiếng nước sôi, nhìn về phía nồi nước, nhỏ giọng nói: "Em đi thêm nước."

Mạnh Văn Phi gật đầu. Đi theo Phương Tĩnh. Phương Tĩnh đổ thêm nước lạnh vào trong nồi bánh chẻo đang sôi, Mạnh Văn Phi nói: "Tôi nấu bánh chẻo toàn nấu đến nát hết phẩn vỏ."

Phương Tĩnh nói: "Nấu nhiều sẽ quen thôi." Cô dừng lại một chút, áy náy nói: "Anh Phi, chuyện bữa tối là em suy nghĩ không được chu đáo, gây thêm rắc rối cho công ty."

"Không đâu, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi. Tập thể luôn sẽ có chút mâu thuẫn nhỏ, đó là điều không tránh được. Với bố mẹ còn nổi nóng được, huống hồ là công ty. Định rõ quy định là được. Chỗ tôi chỉ là công ty nhỏ, thật ra không có nhiều việc đến thế, nhiều chỗ vẫn đang mày mò dần."

Phương Tĩnh cúi đầu nhìn vào trong nồi: "Em chưa từng đi làm trong công ty qua."

"Tôi biết, nên mới đến nói chuyện với cô. Hy vọng chuyện này không ảnh hưởng đến cô. Cô làm việc rất tốt, cực kỳ tốt, nhưng giữ mức độ này là được, không cần thêm cũng không cần bớt. Tôi cũng hy vọng cô làm việc ở chỗ tôi được vui vẻ."

Phương Tĩnh gật đầu: "Mọi người đối với em rất tốt." Cô ngập ngừng, quay đầu nhìn Mạnh Văn Phi nói: "Anh Phi, anh đúng là tốt thật, khó trách Khương Tuấn và Hiểu Lộ đều nói anh Phi thế này thế kia, họ rất sùng bái anh."

Mạnh Văn Phi bật cười: "Họ nói thế à?"

"Không nhắc đến từ sùng bái, nhưng trong lời nói có thể nghe ra được." Phương Tĩnh nghiêng mặt nhìn anh, ánh mắt ấy khiến Mạnh Văn Phi nảy sinh ảo giác cô cũng sùng bái anh.

Mạnh Văn Phi hắng giọng hỏi: "Chỗ ban đầu cô định đến làm ở đâu vậy?"

"Đó là một nhà hàng cao cấp, làm phụ bếp." Phương Tĩnh vừa vớt bánh chẻo ra vừa trả lời, "Có thể làm việc trong bếp, học được chút việc."

"Thích phòng bếp thế à?"

Phương Tĩnh gật đầu: "Từ nhỏ em đã bắt đầu nấu ăn rồi. Sức khỏe mẹ em không tốt, không thể cực nhọc quá, vả lại mẹ thường phải đi bán hàng cùng bà ngoại, nên em phụ trách nấu cơm. Sau này lớn hơn một chút thì giúp bà ngoại mở tiệm. Sau đó khách hàng đều khen em nấu ngon, em thấy rất vui."

Mạnh Văn Phi muốn hỏi chuyện về bố mẹ cô, lại thấy chuyện này quá riêng tư, trước đây anh từng hiểu lầm cô, luôn thấy áy náy, thế nên nhịn xuống, không hỏi.

Phương Tĩnh vớt bánh chẻo ra xong đặt lên bàn bếp, tưới nước sốt cô tự chế lên, rồi lấy một đôi đũa cho Mạnh Văn Phi. Tự cô cũng cầm một đôi đũa, bắt đầu ăn.

Sau khi nuốt một miếng bánh chẻo, Phương Tĩnh nói: "Em muốn học thêm ít tay nghề, sau này có cơ hội sẽ lại mở tiệm."

Mạnh Văn Phi thấy cô ăn rất ngon miệng, bất giác cũng gắp một cái bánh chẻo: "Vẫn muốn mở tiệm à?"

"Vâng." Phương Tĩnh gật đầu, trên mặt vẫn là vẻ điềm đạm ôn hòa ấy. "Em cũng có lý tưởng của mình, cố gắng tìm cơ hội trở thành thần bếp."

Mạnh Vă Phi không nhịn được mà bật cười, lời "đao to búa lớn" được cô nói ra bằng ngữ điệu bình thản sao nghe dễ chịu thế chứ.

"Vậy trước đây sao lại làm phục vụ cho quán thịt nướng?"

"Lúc đó nhiều việc linh tinh quá, không có thời gian để tìm kỹ, cần một nơi để tá túc. Thời gian không thể lãng phí được. Chỗ đó có thể đi làm ngay, có chỗ ở nên em nhận làm. Hơn nữa quán đó buôn bán tốt, em cũng muốn xem thử người ta làm sao được như vậy. Định vừa làm vừa tìm nơi thích hợp hơn." Nói đến đây, Phương Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Văn Phi: "Anh Phi, em rất vui vì đã chọn nơi này, ở đây tuy không phải là nhà hàng, nhưng có rất nhiều nơi để em phát huy, mỗi ngày đều suy nghĩ làm món gì để làm hài lòng mười mấy người, cũng có tính rèn luyện lắm."

Mạnh Văn Phi cho thêm một cái bánh chẻo vào miệng, người khác chỉ cần hoàn thành công việc, cô lại dốc hết sức tìm ra động lực thăng tiến trong điều kiện làm việc không hề lý tưởng.

"Cô thích chỗ này là được."

"Ở đây thời gian nghỉ cũng nhiều, còn cho em máy tính để dùng, lên mạng được, em có thể tra tài liệu xem clip dạy nấu ăn, còn dư thời gian để làm việc khác nữa."

Phương Tĩnh ăn một cái bánh chẻo, Mạnh Văn Phi cũng theo đó mà ăn một cái.

"Anh Phi, thời gian nghỉ em có thể làm việc của mình đúng không ạ?"

"Đúng vậy."

"Qua ngã rẽ ở đầu đường có một tiệm KFC, họ đang tuyển nhân viên làm theo giờ, giờ nghỉ em đi làm thêm, không trễ nại công việc đâu, có được không ạ?"

Mạnh Văn Phi sửng sốt, bất giác nói: "Tất nhiên là được."

Anh ngừng một chút lại nói: "Đừng ép buộc mình quá, lúc nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, tiền có thể từ từ kiếm."

"Anh yên tâm, sức khỏe em tốt lắm, làm được bao nhiêu trong lòng em biết mà."

Có biết thật không? Sao anh cảm thấy cô quá gắng sức. Liều mạng làm việc, cố gắng biểu hiện, thu nhập hay thời gian đều tính toán kỹ càng, thật sự quá gắng gượng.

Mạnh Văn Phi dừng đũa, nhìn Phương Tĩnh gắp bánh chẻo cuối cùng cho vào miệng.

Lúc này anh chợt ngẩn ra, rõ ràng đã nói không ăn, sao lại ăn hết nửa đĩa rồi? Cô không nói tiếng nào, rốt cuộc đã cho bao nhiêu cái bánh chẻo vậy? Số lượng này chắc chắn tính luôn cả phần ăn của anh vào rồi.

Thật ra nhân hẹ và trứng gà cô làm ăn cũng ngon lắm, nhưng cô nên ăn nhiều thịt một chút, gầy thế kia, da lại trắng như thế, có phải không đủ dinh dưỡng không.

Đêm đó về đến nhà, Mạnh Văn Phi đã gọi điện thoại cho Khương Tuấn.

"Chú nói muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho Hiểu Lộ, chuẩn bị đến đâu rồi?"

"Vẫn chưa chọn được nơi nào hết, anh Phi, anh có chỗ để giới thiệu à?"

"Nhà mới của hai đứa không phải rất lớn sao, còn có một sân thượng lớn, có thể tổ chức tại nhà. Mời đầu bếp đến nhà chuẩn bị tiệc đi."

"Thế nên anh có đầu bếp để giới thiệu?"

"Cô chủ của tiện ăn Đợi Được Anh, tên là Phương Tĩnh, hiện đang làm việc ở chỗ anh. Hai đứa không phải rất thích món ăn của cô ấy à, trả tiền phục vụ tận nhà cho người ta, mời cô ấy làm tiệc không phải được rồi sao. Tụ tập trong nhà, không khí chắc chắn tốt hơn nhà hàng bên ngoài."

"Hả, có được không? Cô ấy mà đồng ý tất nhiên là tốt rồi. Hiểu Lộ thích cô ấy lắm." Khương Tuấn vui mừng, đột nhiên đổi ý: "Gì chứ, anh Phi, anh quan tâm đến tiệc nhà em thế này, em sợ quá. Còn nữa, chẳng phải anh nói đã từ chối đơn xin việc của cô gái đó rồi à?"

"Hai đứa thương lượng đi, nếu cảm thấy được thì nhanh chóng hẹn với Phương Tĩnh. Thời gian gấp quá sẽ mệt lắm. Anh về tra thử xem phí phục vụ của đầu bếp tại nhà là bao nhiêu, hai đứa đừng có bạc đãi người ta đấy."

"..." Anh Phi à, thái độ của anh đáng nghi lắm đấy, anh có thấy không?

"Đúng rồi, sinh nhật của Hiểu Lộ là ngày 30 đúng không? Anh xem qua rồi, hôm đó là thứ năm, đãi tiệc vào thứ sáu được không? Cuối tuần Phương Tĩnh tiện hơn."

"..." Anh Phi à, anh nói chuyện cứ như người quản lí của đầu bếp vậy, anh có thấy không?

Chiều hôm sau, Khương Tuấn đã mò đến công ty của Mạnh Văn Phi để mời đầu bếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.