Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Chương 40: Thân phận người nhà



Vấn đề của Gia Tuấn Khê làm văn phòng lại lần nữa lâm vào an tĩnh.


Đường Nhiễm không rõ vấn đề vì sao đột nhiên biến thành cái này. Cô biết đáp án đương nhiên là phủ định, nhưng dưới bầu không khí vi diệu lúc này, dường như câu trả lời của cô có vẻ vô cùng quan trọng.


Cho nên Đường Nhiễm trước tiên không trả lời.


Ước chừng là nhìn thấu cô đang cố kỵ, Gia Tuấn Khê tựa hồ không thèm để ý mà "nhắc nhở": "Cứ từ từ nghĩ đi, nghĩ kỹ rồi trả lời ―― rốt cuộc đáp án của cháu rất có khả năng ảnh hưởng tới quyết định cuối cùng của tôi có muốn khám tiếp hay không đấy."


"......"


Nghe câu này, Đường Nhiễm mới minh bạch.


Gia Tuấn Khê đã nhận định Lạc Trạm cùng cô chính là quan hệ bạn bè nam nữ. Sở dĩ hắn hỏi nhiều như vậy, chính là muốn cố ý làm bọn họ khó xử: Nếu Đường Nhiễm thừa nhận, vậy hắn sẽ vì Lạc Trạm mà cự tuyệt khám tiếp; nếu Đường Nhiễm phủ nhận, chính là Lạc Trạm sẽ mất hết mặt mũi trước Gia Tuấn Khê, khiến Lạc Trạm khó chịu đựng được.


Mặc kệ là hướng nào đi chăng nữa, nếu tiền đề bọn họ là bạn bè nam nữ, đều làm hai người sinh ra khoảng cách.


Sau khi nghĩ thông suốt, biểu tình Đường Nhiễm nghiêm túc lên: "Thúc thúc, trong cuộc biện luận học thuật kia, Lạc Trạm đã mắng ngài sao?"


Gia Tuấn Khê sửng sốt, hắn không nghĩ tới cái cô bé thoạt nhìn rất ngoan ngoãn lại hỏi vặn lại mình, hơn nữa còn là một vấn đề khó giải thích.


Bất quá cô thoạt nhìn hỏi rất chân thành, cơ hồ bày ra bộ dáng khiêm tốn nghiêm túc thỉnh giáo, làm Gia Tuấn Khê không trả lời cũng không hay.


Gia Tuấn Khê nhíu nhíu mi, nói: "Đó là cuộc biện luận học thuật của trường cao đẳng, chuyên gia bậc thầy không tham gia."


Đường Nhiễm: "Vậy anh ấy mắng học sinh của ngài?"


Gia Tuấn Khê: "Là biện luận học thuật, lại không phải người đàn bà đanh đá chửi đổng."


Đường Nhiễm thụ giáo gật đầu, rồi ngẩng mặt hỏi: "Vậy Lạc Trạm sai ở đâu."


Gia Tuấn Khê sửng sốt.


Đến giây khắc này, trong giọng nói của cô những cảm xúc ngây thơ thỉnh giáo phai nhạt. Cô ở trong bóng tối duỗi tay, sờ soạng đến bên cạnh Lạc Trạm, sau đó cầm ngón tay anh.


Ngón tay người nọ hẳn là nhìn cực đẹp, sờ lên ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Đúng mức ôn lương thông qua đầu ngón tay chậm rãi truyền vào cảm quan.


―― đây là nhiệt độ mà cô quen thuộc và ỷ lại nhất vào đoạn thời gian trong bóng đêm gần đây.


Cho nên hy vọng chính mình cũng có thể cho anh dựa vào.


Đường Nhiễm nghĩ như vậy, nỗ lực áp xuống những cái bất an cùng khiếp đảm, cô nghiêm túc mà nói: "Tranh luận ý kiến trong biện luận học thuật có gì sai sao? Rõ ràng thúc thúc cũng biết không có. Nếu Lạc Trạm không có sai, vậy anh ấy không nên xin lỗi ―― cho dù muốn một thúc thúc keo kiệt chữa bệnh cho cháu, kia cũng không nên."


Gia Tuấn Khê bị nói đến ngốc một hồi lâu, rốt cuộc mới phản ứng lại, hắn tức giận ngược lại cười: "Cháu hiện tại là đang nói ta keo kiệt?"


Đường Nhiễm trầm mặc, cô trước nay chứ bao giờ đối với trưởng bối nói những lời như vậy. Nhưng trầm mặc một lúc, cô cổ đủ dũng khí, hỏi lại: "Thúc thúc không keo kiệt sao?"


Gia Tuấn Khê: "......"


Hắn thật đúng là vô pháp nghiêm túc mà nói "Tôi không" với một cô bé.


Đối với một cô bé mười sáu tuổi xinh xinh đẹp đẹp không thể phát hỏa, Gia Tuấn Khê chỉ có thể đem đầu mũi giáo một lần nữa chuyển hướng Lạc Trạm.


Vừa chuyển đầu, Gia Tuấn Khê lại phát hiện Lạc Trạm lúc này vẫn luôn trầm mặc: Lực chú ý của anh hoàn toàn không ở bên này, thậm chí có khả năng là hoàn toàn không ở trong phòng ―― người nọ biểu tình vi diệu mà cúi đầu, nhìn tay đặt ở trên đầu gối.


Chuẩn xác nói, là tay anh bị cô bé gắt gao mà nắm lấy ngón giữa cùng ngón áp út.


Gia Tuấn Khê đột nhiên hoài nghi phán đoán trước đây của mình.


Hắn vậy mà không cảm thấy không khí bạn bè bình thường ở hai người, bạn trai nào sẽ bởi vì bị bạn gái nắm ngón tay liền sinh ra phản ứng như vậy.


Gia Tuấn Khê hồ nghi lại lần nữa hỏi Đường Nhiễm: "Cậu ta thật sự không phải bạn trai cháu?"


Đường Nhiễm nghiêm túc nói: "Anh ấy là bạn tốt nhất của cháu."


Gia Tuấn Khê cân nhắc một lần, nghe hiểu: "...... A."


Nguyên lai chàng trai trẻ trong lĩnh vực AI khí phách hăng hái kiệt ngạo khó thuần như vậy, kết quả vẫn không theo đuổi được bạn gái.


Đường Nhiễm sẽ không đọc tâm, đương nhiên không biết vị bác sĩ lúc này suy nghĩ cái gì. Cô chỉ dựa vào tiếng cười lạnh mà nghĩ đây là ý tứ cự tuyệt khám tiếp, cho nên Đường Nhiễm chủ động đứng dậy.


"Lạc Lạc, chúng ta đi thôi."


Không đuổi kịp tiến độ Gia Tuấn Khê theo bản năng cản lại: "Từ từ, ta còn chưa nói xong đâu, cháu vội vã làm gì?"


"Thúc thúc," Đường Nhiễm xoay người, hơi nhíu mi, có chút nghiêm túc mà nói, "Cho dù thúc là người lớn, cũng không thể như vậy."


"Ta làm sao?"


"Thúc lừa Lạc Trạm một chuyến tay không, lấy lời nói chế nhạo, còn lừa anh ấy xin lỗi. Anh ấy đã xin lỗi, thúc liền cự tuyệt khám tiếp; này cũng không quan hệ, nhưng thúc thúc còn muốn tiếp tục lấy chuyện đôi mắt cháu, làm anh ấy cầu xin thúc đúng hay không? Thúc như vậy......" Cô vắt hết óc, rốt cuộc nghĩ ra từ ngữ cường liệt nhất, nghiêm túc khiển trách: "Thúc thúc, thúc như vậy thật quá đáng."


Gia Tuấn Khê: "......"


Lúc Đường Nhiễm nói lời này, Lạc Trạm rốt cuộc buồn cười. Anh thu hồi tầm mắt từ chỗ Gia Tuấn Khê đang biểu tình một lời khó nói hết, ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đằng trước: "Không vội, ngồi xuống trước."


Cô ủy khuất mà quay lại, "Không được, anh đừng cầu ông ta."


"...... Em nghĩ ông ấy khiến tôi cầu ông ấy như thế nào?" Lạc Trạm buồn cười hỏi, "Quỳ xuống gặp mưa, hay là trình môn lập tuyết*?"


*Trình môn lập tuyết: được dùng để chỉ học sinh được dạy dỗ cách tôn trọng, và bây giờ dùng để chỉ việc  ; ẩn dụ về sự ham học hỏi và tôn trọng  uyên bác .


Đường Nhiễm chần chờ không nói lời nào, hiển nhiên mỗi loại đều nghĩ tới.


Lạc Trạm nhịn không được cười: "Lúc này mới qua vài phút a cô bé, em đã bổ não đến mức này?"


Đường Nhiễm mặt đỏ lên.


Qua vài giây, cô nhỏ giọng ngập ngừng: "...... Thúc thúc sẽ không như vậy sao?"


Lạc Trạm khẽ ho một tiếng, nhìn về phía đối diện: "Gia viện trưởng đức cao vọng trọng, nổi tiếng trong giới, sao lại là người như vậy được?"


Cô xoay người chờ đợi, chờ Gia Tuấn Khê trả lời.


Gia Tuấn Khê nghẹn một cục.


Vài giây sau hắn phản ứng lại, xụ mặt nói: "Ta xem như đã minh bạch, cậu đây là muốn mượn lời của cô bé này đem ta đuổi lên giá sao? Lạc Trạm, ta không bị lừa đâu――trong giới đều biết ta tính tình cổ quái, cậu đặc biệt tới tìm ta, không phải không nghe nói qua đi?"


Lạc Trạm không để bụng, lười nhác mà cười: "Vậy càng đơn giản, chỉ cần Gia viện trưởng viết một đường. Là quỳ xuống, gặp mưa, hay là ' gia ' môn lập tuyết, tôi nhất định ấn kịch bản, hảo hảo cầu ngài."


Vừa nghe lời này, mặt cô tức khắc lại banh lại: "Lạc Lạc, chúng ta vẫn là đi thôi."


Phản ứng của cô thật sự rất đáng yêu, làm Lạc Trạm nhịn không được muốn trêu cô, anh ra vẻ nghiêm túc hỏi: "Thật sự không cho tôi cầu ông ấy?"


Đường Nhiễm lắc đầu.


Lạc Trạm: "Các bác sĩ khác không lợi hại như ông ấy."


Đường Nhiễm: "Em cũng không cần anh vì em xin lỗi."


Lạc Trạm: "Vì sao?"


Đường Nhiễm cúi đầu.


Suy nghĩ đã lâu, cô mới nhẹ giọng mở miệng: "Bởi vì anh không có sai. Lạc Lạc thông minh, có năng lực, tài hoa xuất chúng, cửa hàng trưởng nói qua mọi người trong đội INT đều rất bội phục anh...... Lạc Lạc ưu tú như vậy, Lạc Lạc chính là nên kiêu ngạo. Người có thể kiêu ngạo mà không thể kiêu ngạo, kia cái hoàn cảnh này mới là sai."


Lạc Trạm nghe được mùi ngon. Nghe xong, đáy mắt anh xẹt qua cảm xúc khác thường, rất nhanh biến thành một nụ cười thâm thúy, "Nhiễm Nhiễm của chúng ta hiểu biết thật nhiều."


"......"


Lần đầu tiên bị xưng hô thân mật như vậy, làm biểu tình nghiêm túc của cô trở nên ngốc ngốc.


Vì thế ở cái khe hở của đoạn đối thoại này, Gia Tuấn Khê rốt cuộc có thể chen vào nói.


Hắn biểu tình bất thiện đen mặt: "Hai người kẻ xướng người hoạ nghiện rồi đúng không. Bệnh còn nhìn không thấy, đôi mắt có trị nữa hay không?"


Đường Nhiễm kinh ngạc mà quay đầu lại: "Thúc trị đôi mắt cho cháu sao?"


Lạc Trạm không ngoài ý muốn, cười như không cười nhìn qua.


"Ta khi nào nói qua không khám tiếp cho cháu?" Gia Tuấn Khê hừ một tiếng, "Hơn nữa cháu tưởng, ta thật sự bảo Lạc Trạm quỳ ở cửa bệnh viện sao, bệnh viện của ta còn có thể mở nữa không?"


Biến chuyển quá đột nhiên, Đường Nhiễm chưa hoàn hồn.


"Còn có," Gia Tuấn Khê cười lạnh, "Cháu cũng quá xem nhẹ năng lực của cậu ta. Bị cậu ta biết ta ở đâu, kia Lạc gia muốn lăn lộn một bác sĩ còn không phải là chuyện trong lòng bàn tay sao."


Lạc Trạm bình tĩnh tiếp lời: "Gia viện trưởng nói quá lời."


Gia Tuấn Khê xuy một tiếng, không cho là đúng.


Đến lúc này Đường Nhiễm mới bừng tỉnh ――


Gia Tuấn Khê chỉ là muốn Lạc Trạm chịu thua. Lạc Trạm cũng biết điểm này. Có một sự ăn ý ngầm giữa họ.


Đến nỗi vừa rồi Lạc Trạm nói những lời đó, rõ ràng chỉ là trêu trọc cô.


Cô bẹp bẹp miệng, cuối cùng vẫn là không nói gì. Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, phối hợp Gia Tuấn Khê trả lời vấn đề bệnh huống đôi mắt, bắt đầu khám và điều trị ban đầu.


.


Kết luận cuối cùng "Có thể tiến hành giải phẫu giác mạc", đến giữa trưa, khám và điều trị kết thúc, Lạc Trạm mang theo Đường Nhiễm rời khỏi văn phòng Gia Tuấn Khê.


Gia Tuấn Khê khó được còn tự mình tiễn bọn họ một đoạn, bất quá hiển nhiên không phải vì Lạc Trạm ―― từ văn phòng dọc theo đường đi, Gia Tuấn Khê đều dặn dò Đường Nhiễm, trong khi chờ đợi quyên tặng giác mạc, cô cần phải có công tác chuẩn bị cho cuộc giải phẫu sẽ đến bất cứ lúc nào.


Cuối cùng, Gia Tuấn Khê ngừng ở trước quầy lễ tân, "Sau khi trở về, nhất định phải làm theo lời ta nói, nhớ kỹ chưa?" "Nhớ kỹ," Đường Nhiễm gật đầu, "Cảm ơn thúc thúc."


Gia Tuấn Khê vui đùa: "Hiện tại không phải thúc thúc keo kiệt nữa hả?"


Đường Nhiễm ngượng ngùng mà đỏ mặt.


Gia Tuấn Khê lại nhìn về phía Lạc Trạm, trên mặt hắn ý cười phai nhạt, nhíu mày: "Ta là hướng về phía cô bé nhỏ tuổi này đôi mắt không tốt, thấy nó đáng thương, mới đáp ứng khám."


Lạc Trạm gật đầu: "Tôi biết."


Gia Tuấn Khê khẽ hừ một tiếng: "Cậu nếu không phải bạn trai nó, kia người trong nhà nó sao không tới, ngược lại cậu lại đến?"


Vấn đề này chọc tới bí mật cốt lõi và mẫn cảm nhất của Đường gia.


Đường Nhiễm cùng Lạc Trạm đồng thời trầm mặc.


Gia Tuấn Khê không nhận thấy được, cũng không để trong lòng, tiếp tục nói: "Cô bé còn chưa thành niên, đến khi chính thức giải phẫu nhất định phải để người giám hộ ký tên, cậu không được ―― lần sau bảo ba nó đến đây đi."


Lạc Trạm vẫn trầm mặc.


Gia Tuấn Khê lúc này mới phát hiện khác thường, "Sao, Đường Thế Tân cho dù là quản lý sản nghiệp Đường gia, trăm công ngàn việc, cũng không đến mức thời gian đến cùng con gái làm giải phẫu cũng không có đi?"


Đường Nhiễm không muốn Lạc Trạm khó xử, chủ động mở miệng: "Ông ấy là...... có chút bận, nhất định phải để ông ấy tới ký tên sao?"


"Đương nhiên, bằng không cái bệnh viện nào có thể chịu trách nhiệm tùy tiện phẫu thuật?" Gia Tuấn Khê đột nhiên nhớ tới cái gì, nhíu mày, "Không nói ta cũng đã quên điểm kỳ quái, chuyện đôi mắt cháu kéo lâu như vậy, lấy bối cảnh Đường gia như vậy, sao lại vẫn chưa an bài giải phẫu trị liệu cho cháu chứ?"


"......"


Không khí càng thêm yên lặng.


Lạc Trạm trên mặt nguyên bản ý cười sớm đã đạm đi, lúc này con ngươi đen như mực chỉ còn lại lạnh lẽo.


Gia Tuấn Khê càng thêm khó hiểu.


Sau một lúc lâu, cô cúi đầu nhẹ giọng mở miệng: "Đường gia không muốn để cho người khác biết cháu tồn tại, cũng không biết cháu cùng Lạc Lạc quen biết...... Cho nên Lạc Lạc trước đó mới che giấu. Hy vọng thúc thúc không hiểu lầm anh ấy, cũng đừng nói ra ngoài."


Trong vài giây gắn ngủi này, Gia Tuấn Khê bừng tỉnh phát hiện chính mình đã chạm vào bí mật không nên biết.


Hắn tức khắc xấu hổ, ánh mắt nhìn phía cô cũng càng đồng tình. Lại mở miệng, ngữ khí hắn đều cẩn thận cân nhắc một lần mới dám lên tiếng: "Nguyên lai như vậy, kia khó trách...... không tiết lộ đời tư của người bệnh là đạo đức nghiệp vụ cơ bản của bác sĩ, cháu yên tâm đi."


Đường Nhiễm gật đầu: "Cảm ơn thúc thúc."


"Bất quá," Gia Tuấn Khê nhíu mày, "Cháu vừa mới nói, Đường gia không biết cháu quen biết Lạc Trạm?"


"Vâng."


Gia Tuấn Khê nhìn về phía Lạc Trạm: "Lạc gia cũng không biết hai người quen biết, cho nên cậu mới thông qua Lam Cảnh Khiêm bên kia tìm được ta, mà không phải trực tiếp vận dụng thế lực Lạc gia?"


"......"


Nếu đổi một người khác hỏi vấn đề này, Lạc Trạm đại khái đã sớm mặc kệ đối phương.


Nhưng giờ phút này người đứng trước mặt dù sao về sau cũng phải cầm dao giải phẫu cho Đường Nhiễm, cho nên Lạc Trạm nhíu nhíu mày, vẫn là mở miệng: "Trừ bỏ Matthew cùng hai người bạn của tôi, không ai biết."


Gia Tuấn Khê nhíu mày hỏi: "Không phải bạn bè nam nữ, cũng không phải thế giao gia đình giao phó. Trước không nói đến giải phẫu, chỉ nói chuyện đôi mắt cô bé ở giai đoạn trước trị liệu này, Lạc Trạm cậu thật sự làm chủ được sao? ―― ít nhất cũng phải có cái thân phận hợp lý, bằng không ta cũng không dám đưa ra chuẩn đoán bệnh."


Đường Nhiễm: "Anh ấy có thể làm chủ."


Gia Tuấn Khê: "Lấy cái thân phận gì?"


Đường Nhiễm do dự hỏi: "Bạn bè được không?"


Gia Tuấn Khê cười lạnh một tiếng: "Không được, cái khác."


Đường Nhiễm trầm tư suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến cái gì.


Cô ngẩng đầu, thật cẩn thận hỏi:


"Vậy, anh rể được không?"


Lạc Trạm: "?"


Gia Tuấn Khê: "?"


Suýt thì quên đăng chương hôm nay (@_@), tại tui bận ăn sinh nhật á hihi:))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.