Trong bóng tối kéo dài, ý thức Đường Nhiễm giãy giụa từ trong hỗn độn tỉnh lại.
Cảm giác đầu tiên là cảm giác mắt hơi đau và se lại do tác dụng của thuốc gây mê mất dần; sau đó, khứu giác dần khôi phục mang lại mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trong không khí; cuối cùng, là âm thanh nói chuyện mơ mơ hồ hồ, không biết từ đâu truyền lại:
"Ca phẫu thuật rất thành công, không có xuất hiện bất luận trạng huống hay vấn đề nào, yên tâm đi......"
"Phẫu thuật cấy ghép giác mạc là không tồn tại cách nói hồi phục hoàn toàn. Cho dù sau này khôi phục tốt, cũng phải thường xuyên chú ý vấn đề về mắt, định kỳ tái khám, tránh cho chứng bệnh không trị liệu kịp thời......"
"Phản ứng bài xích tùy người mà khác nhau, giai đoạn hồi phục ban đầu tôi sẽ căn cứ tình trạng để kê một ít thuốc kháng sinh...... Cấy ghép giấc mạc là phương pháp có xác xuất thành công cao nhất, cho nên mấy người cũng không cần lo lắng quá, chỉ cần định kỳ luyện tập là được......"
Những thanh âm lúc cao lúc thấp, lúc xa lúc gần. Mặc dù Đường Nhiễm còn muốn nghe, nhưng hiệu lực thuốc mê hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn rút đi, ý thức cô rất mau lại lần nữa lâm vào trong bóng tối.
Lặp lại hai ba lần, ý thức Đường Nhiễm rốt cuộc hoàn toàn thanh tỉnh vào một thời khắc nào đó không rõ.
Sườn bên kia phòng bệnh, tựa hồ có thanh âm nói chuyện bị ép tới rất thấp.
Trước mắt vẫn là hắc ám, nhưng dường như lại lộ ra một tia sáng nhạt —— ánh sáng đối với cô mà nói đã quá mức xa lạ từ lâu, làm Đường Nhiễm không thể xác định kia rốt cuộc là hiện thực hay chỉ là ảo giác cùng ảo tưởng của mình mà thôi.
Vì thế theo bản năng cô nhấc tay phải, sờ sờ hai mắt của mình.
"...... Nhiễm Nhiễm!"
Phòng bệnh tĩnh lặng, một tiếng hô nhỏ bị hai ba tiếng bước chân dồn dập áp đi.
Một giây sau, tay Đường Nhiễm đã bị một người nắm lấy. Đốt ngón tay thon dài ôn nhuận, mang theo độ ấm quen thuộc.
Đường Nhiễm hé mở đôi môi tái nhợt, có điểm khô khốc mà lên tiếng: "Lạc...... Lạc?"
"Là anh."
Lạc Trạm thở phào nhẹ nhõm, nhét tay cô trở lại dưới chăn. Sau đó anh mới ngẩng đầu.
"Gia viện trưởng nói, sau giải phẫu còn cần hai ba ngày băng bó hai mắt hòa hoãn trị liệu, trong lúc này mặc kệ có cảm giác gì cũng không được tự mình chạm vào, được không?"
Qua hai giây, Đường Nhiễm mới mở miệng, thanh âm nhỏ nhẹ lộ ra điểm suy yếu: "Vâng."
"Em......"
Lạc Trạm tựa hồ còn muốn thấp giọng hỏi cái gì, chỉ là giọng anh quá nhẹ, bị một giọng nam sinh ở sườn bên kia đè xuống.
"Đường Nhiễm muội muội, em cảm giác thế nào, tốt chứ? Không có chỗ nào không thoải mái đi?"
Đường Nhiễm ngây người vài giây mới phản ứng lại, cô nhẹ giọng hỏi: "Là cửa hàng trưởng tới sao?"
Lạc Trạm ừ một tiếng.
Thanh âm Đàm Vân Sưởng đi đến mép giường: "Sáng sớm anh đã chạy tới, còn muốn Đường Nhiễm muội muội của chúng ta mở mắt ra người đầu tiên em thấy có thể có anh cơ —— tới rồi mới biết còn phải chờ tận hai ngày, nhưng anh rất lo lắng, thật sự!"
"...... Sao chỗ nào cũng có anh, anh gấp cái rắm." Lạc Trạm lãnh đạm mà dỗi hắn một câu.
Đàm Vân Sưởng thở phì phì: "Cho cậu gấp, bọn anh còn không thể sốt ruột đúng không? Kia lại nói như thế nào, Đường Nhiễm muội muội cũng thân như là em gái anh đấy!"
"Chiếm tiện nghi của ai đấy?"
"Hắc, anh như thế nào cho dù chiếm liền ——"
Đàm Vân Sưởng đối diện với ánh mắt lạnh căm căm của Lạc Trạm, trong đầu bang một tiếng căng thẳng.
Một hai giây sau, phản ứng lại vấn đề "Nếu Đường Nhiễm tính là em gái hắn vậy cái vị trước mắt này chính là em rể nhà mình rồi", Đàm Vân Sưởng ngượng ngùng cười rộ lên: "Ai, xin lỗi, xin lỗi a tổ tông, anh thật không có ý chiếm tiện nghi của cậu."
Trái phải không nói chuyện cùng cô, cô hiện tại lại còn nhìn không thấy, Lạc Trạm thật sự lười ứng phó, có lệ mà ừ một tiếng, tính là đáp lại. Sau đó anh liền xách ghế dựa đến bên giường, ngồi xuống.
Đến khi Lạc Trạm dựa ra lưng ghế, tay anh vẫn còn không chút sứt mẻ mà khống chế lực độ, cách chăn nửa nắm bàn tay cô.
Đàm Vân Sưởng đương nhiên cũng thấy, hắn cầm lòng không đậu mà cười rộ lên: "Đường muội muội, em vừa nãy không thể thấy thật là quá tiếc nuối."
Trên giường bệnh Đường Nhiễm chậm rì rì mà đáp: "Tiếc nuối?"
"Đúng vậy. Trước khi em tỉnh anh cùng Lạc Trạm còn đang nói chuyện, trong phòng động tĩnh gì cũng không có, kết quả nó nói được một nửa, đột nhiên đứng dậy liền lao tới đây!"
Đường Nhiễm hơi giật mình.
Đàm Vân Sưởng khoa trương mà tăng thanh lượng, một bộ kinh hồn: "Thằng nhóc này, cách bảy tám mét nó hai bước liền vọt tới cạnh giường bệnh—— anh còn tưởng rằng có đại sự gì, làm anh sợ nhảy dựng! Kết quả."
Đàm Vân Sưởng cuối lời nói ngữ khí trở nên hài hước, hắn quay đầu nhìn về phía thanh niên nửa rũ mắt lười ở ghế dựa, giơ tay vỗ vỗ bả vai người nọ: "Hoá ra là lúc cùng anh nói chuyện, còn nhìn chằm chằm vào Đường muội muội của chúng ta, phải không?"
Lạc Trạm một tay đáp ở bên giường bệnh nắm tay cô dưới chăn, một cái tay khác chống xương gò má, mí mắt lười biếng mà gục xuống.
Nghe thấy lời của Đàm Vân Sưởng, anh day day mí mắt: "Ừm, nhìn chằm chằm vào, không được sao."
Đàm Vân Sưởng tấm tắc: "Thừa dịp nam thần đi tìm bác sĩ, cậu liền không kiêng nể gì mà đào góc tường người ta như vậy, này không tốt lắm đâu?"
Lạc Trạm hơi nhíu mi: "Cút đi."
Trầm mặc vài giây, đốt ngón tay đang nắm cổ tay cô hơi siết một chút, nhàn nhạt mà hừ: "Cho dù vậy, cũng là góc tường của tôi."
"Rồi rồi rồi," Đàm Vân Sưởng vừa bực mình vừa buồn cười, "Của cậu, của cậu."
Hình thức ở chung quen thuộc này làm Đường Nhiễm nhịn không được cũng nhếch môi cười rộ lên, trạng thái bất an khi tỉnh lại sau giải phẫu chậm rãi thả lỏng lại.
Cô nghĩ đến cái gì, mở miệng hỏi: "Hiện tại là lúc nào?"
Đàm Vân Sưởng không đuổi kịp, Lạc Trạm trả lời: "Em là tối hôm qua giải phẫu, hiện tại đã tới gần giữa trưa."
Đường Nhiễm kinh ngạc: "Em ngủ lâu như vậy sao?"
"Tác dụng của thuốc mê, bình thường thôi." Lạc Trạm nói.
Đường Nhiễm lúc này mới an tâm.
Đàm Vân Sưởng đứng ở mép giường, thấy có cơ hội liền nói: "Đường muội muội, em ngủ xác thật rất lâu, Lạc Trạm thì khác. Anh nghe hộ sĩ nói, từ hôm qua sau khi em giải phẫu kết thúc nó liền bắt đầu canh, đến bây giờ còn chưa chợp mắt —— ngao——!"
Kết thúc bằng tiếng hét thảm thiết.
Lạc Trạm cụp mắt, thu lại chân trái đang dẫm lên mu bàn chân của Đàm Vân Sưởng: "Không nói lời nào không ai bảo anh câm đâu."
Đàm Vân Sưởng ôm chân nhảy sang một bên, rưng rưng lên án: "Anh đây là thay cậu nói chuyện, sao cậu chẳng phân biệt tốt xấu gì thế!"
Lạc Trạm cười nhạt một tiếng, không phản ứng hắn.
Đường Nhiễm lộ ra biểu tình bất an cùng lo lắng, trước khi cô mở miệng, Lạc Trạm đã quay lại, nói: "Đừng nghe anh ta khoa trương, anh tối hôm qua ở phòng bệnh đã nghỉ ngơi rồi."
Đàm Vân Sưởng oán hận mà phá đám: "Cái phòng bệnh này ngay cả cái sô pha để nằm cũng không có, cậu học Tiểu Long Nữ căng dây ngủ trên không hay giề?"
"......"
Lạc Trạm biếng nhác quay mặt đi, không biểu tình nhìn Đàm Vân Sưởng.
Trước ánh mắt uy hiếp này, Đàm Vân Sưởng rụt cổ vài giây, vẫn là thành thành thật thật ngậm miệng quay mặt đi.
Đường Nhiễm lo lắng mà nói: "Lạc Lạc, anh đừng như vậy, sẽ sinh bệnh. Em đã không sao rồi, chờ ——"
"Em vừa mới ra khỏi phòng mổ bao lâu, còn lo lắng cho anh?" Lạc Trạm bất đắc dĩ mà đánh gãy lời Đường Nhiễm, "Anh sẽ tự chăm sóc mình, hơn nữa hiện tại quan trọng nhất chính là em. Nếu có chỗ nào cảm giác không thoải mái, nhất định phải nói cho anh hoặc là bác sĩ hộ sĩ trước tiên, biết chưa?"
Đường Nhiễm còn muốn nói cái gì, chỉ là ngữ khí Lạc Trạm nói với cô lần này rất kiên quyết, thật sự không cách nào phản kháng.
Đường Nhiễm chỉ có thể gật gật đầu: "Vâng."
Ba người lại tán gẫu thêm vài câu, cửa phòng bệnh bị kéo ra, Lam Cảnh Khiêm cũng không cách nào nghỉ ngơi, sắc mặt mệt mỏi đi vào phòng bệnh.
Thấy Lạc Trạm cùng Đàm Vân Sưởng cạnh giường, Lam Cảnh Khiêm đột nhiên dừng lại.
Cứng người vài giây, ông mới hạ giọng hỏi: "Tiểu Nhiễm...... tỉnh rồi?"
Lạc Trạm trầm mặc hai giây, đứng dậy: "Ừm, tỉnh lại mười phút rồi."
Môi Lam Cảnh Khiêm giật giật, tựa hồ muốn nói lại không biết nên mở miệng thế nào.
Lạc Trạm liếc Đàm Vân Sưởng bên cạnh một cái, sau đó anh cúi người đến trước giường bệnh, nói với Đường Nhiễm trên giường: "Anh ra ngoài một lát —— đi đưa Đàm Vân Sưởng xuống lầu, tiện thể kêu hộ sĩ tới đổi thuốc cho em."
Dưới chăn Đường Nhiễm bất an mà nắm chặt ngón tay, qua hai ba giây, cô nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng."
Lạc Trạm được cô cho phép, lúc này mới đứng dậy, vòng qua giường bệnh hướng ra cửa. Đàm Vân Sưởng hiểu ý mà đi theo.
Lạc Trạm đi đến trước cửa, khi sát vai Lam Cảnh Khiêm thì ngừng một bước, thanh âm ép tới thấp thấp oa oa, cơ hồ khó có thể phân biệt: "Trước khi cắt chỉ, em ấy vẫn phải tận lực tránh cho cảm xúc dao động quá lớn."
Lam Cảnh Khiêm khó khăn lắm mới hoàn hồn, chua xót mà cười: "Tôi biết."
"......"
Lạc Trạm nhắc nhở xong, quay đầu lại nhìn giường bệnh một cái, sau đó mới thẳng người rời đi.
Năm phút sau, đại sảnh lầu một bệnh viện.
"Cái gì?" Đàm Vân Sưởng cả kinh thanh âm cũng lên hẳn quãng tám, "Cậu thật sự muốn đi? Cậu không phát sốt đi tổ tông??"
Lạc Trạm dựa vào mặt tường đá cẩm thạch, nhăn mày. Sự mệt mỏi tích tụ sau 36 tiếng không ngủ không nghỉ, vào lúc cô tỉnh lại bị anh nuốt vào hết, cả người đều lâm vào trạng thái có chút hôn mê.
Nghe được Đàm Vân Sưởng nói, Lạc Trạm ngừng vài giây, ách thanh mở miệng: "Một năm trước đã định ra hạng mục thi đấu, tôi lại là người phụ trách, chẳng lẽ tới gần thời điểm thi đấu đột nhiên tuyên bố vắng họp không tới sao?"
"Không phải, cúp Tùng Khách này lại không phải là cuộc thi đấu lớn gì, tổ tông cậu đã treo đầy phòng thí nghiệm một mặt tường toàn cúp giấy khen huy chương, còn thiếu sao? Như thế nào cũng không thiếu cái hạng nhất này đi?"
Lạc Trạm cau mày: "Đây không phải một mình tôi thi đấu. Tại thời điểm này vắng họp, những người khác trong tổ làm sao bây giờ?"
"Kia, kia mọi người đều có thể hiểu mà."
"......"
Đàm Vân Sưởng tiến lên hỏi: "Tổ tông, cậu có thể tưởng tượng rõ ràng, lịch thi đấu cúp Tùng Khách, một chuyến đi ít nhất phải nửa tháng đi? Hơn nữa thật sự muốn đi, ngày kia phải xuất phát —— vậy một tháng đầu Đường Nhiễm muội muội hồi phục thị lực, cậu hoàn toàn không thấy a!"
Lạc Trạm vẫn trầm mặc.
Đàm Vân Sưởng nóng nảy: "Cậu rốt cuộc nghĩ như thế nào a? Trước đó vì chuyện Đường Nhiễm anh thấy cậu liều mạng bồi thường, như thế nào đến thời điểm mấu chốt cậu lại bắt đầu hồ đồ ——"
Đàm Vân Sưởng đột nhiên im bặt.
Vài giây sau, hắn mở to hai mắt nhìn.
"Không phải đâu......"
Lạc Trạm nhướng mi, dưới mí mắt hiện lên quầng thâm, biểu tình lười nhác mà lãnh đạm: "Không phải cái gì?"
Đàm Vân Sưởng khựng vài giây, mới nói: "Cậu kỳ thật không chỉ là bởi vì thi đấu, chủ yếu là...... sợ Đường Nhiễm muội muội nhận ra cậu, ảnh, ảnh hưởng đến cắt chỉ và hồi phục?"
Lạc Trạm mím môi mỏng.
Anh không nói chuyện, chỉ quay mặt đi, hai gò má căng lên rõ rệt.
Đàm Vân Sưởng cứng đờ thật lâu, ngượng ngùng mở miệng: "Cậu nghĩ thoáng chút. Vạn nhất, vạn nhất Đường Nhiễm căn bản không nhận ra cậu thì sao?"