Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Chương 94: Cha mẹ



Lầu chính Lạc gia, phòng vật lý trị liệu.


Lạc Trạm mặc áo bệnh nhân rộng thùng thình mềm mại màu xanh biển, nằm sấp trên giường.


Trên người Lạc Trạm là quần dài cùng áo tay ngắn, từ khuỷu tay đi xuống bộ phận đều lỏa lồ ở trong không khí. Màu da anh là trời sinh trắng lạnh, này cũng liền khiến cho trên cánh tay lộ ra đó, những vết bầm xanh tím trở nên càng thêm chói mắt.


Bên giường, một vị lão nhân thoạt nhìn 50-60 tuổi nhưng tinh thần sáng láng đang vắt khô khăn lông tẩm nước thuốc trong, phẩy phẩy trong không trung.


Nằm ở trên giường Lạc Trạm hơi nhíu mi, quay đầu sang hướng khác: "Nước thuốc này thêm thứ gì?"


Lão vật lí trị liệu sư cười rộ lên: "Ngại nó khó ngửi?"


"Hương vị này phải nói là khó có thể chịu đựng đi."


"Vậy kỳ quái," Lão sư hài hước nói, "Tiểu thiếu gia ngay cả gia pháp Lạc gia cũng không sợ, như thế nào hương vị nước thuốc này đã liền chịu đựng không được?"


Lạc Trạm nghe vậy khựng lại: "Đó là vì từ hôn mới dùng gia pháp, hiện tại chính là chịu đựng vô ích."


"Ồ? Nếu điều kiện giống nhau, vậy tiểu thiếu gia là có thể chịu hương vị này sao?"


Lão sư một bên cùng Lạc Trạm nói chuyện để phân tán lực chú ý Lạc Trạm, một bên đem khăn lông còn nóng đắp ở trên cánh tay phải Lạc Trạm, chậm rãi mát xa.


Lực độ dù nhẹ cũng là vết thương, huống chi muốn xoa tan máu bầm dưới da, lực đạo quá nhẹ cũng không có tác dụng —— bàn tay gân cốt hữu lực làn da thô ráp của lão sư cách lớp khăn lông nhấn một cái, lông mày Lạc Trạm đã theo bản năng nhíu lại.


Nhẹ nhàng chậm chạp thả ra một ngụm khí lạnh, Lạc Trạm dựa vào cái gối trên giường, lười biếng mà cong môi: "Nếu điều kiện đổi thành giống nhau, đừng nói chịu đựng hương vị này, bảo tôi uống nó đều được."


Lão sư sửng sốt, lực đạo liền mất chuẩn.


"...... Chậc."


Lạc Trạm bị ấn đến chỗ đau, cắn răng ngăn tiếng kêu rên, thân thể lại ức chế không được bản năng run run.


Chờ đến khi hệ thần kinh bị tê liệt bởi khoảnh khắc đau đớn kia khôi phục lại bình thường, Lạc Trạm tức giận đến bật cười, quay đầu nhìn về phía lão vật lý trị liệu sư——


"Gia pháp Lạc gia kỳ thật là hai bộ đi? Bộ trên là ở chỗ ông nội của tôi bị đánh, bộ dưới là đưa tới nơi này trị liệu vật lí?"


"Xin lỗi tiểu thiếu gia, người già rồi, tay không xong." Lão sư tốt tính cười cười, cúi đầu tiếp tục mát xa chỗ máu bầm cho Lạc Trạm, "Vì không muốn cưới Đường gia cái kia mà chịu tội nhiều như vậy, tiểu thiếu gia là có bao nhiêu không thích cô ta?"


Lạc Trạm bò trở về: "Tôi cũng không phải là vì cô ta mới chịu tội."


"Đó là vì thần thánh phương nào?"


"......" Lạc Trạm rũ mắt, đến một khắc khóe miệng vô thức nhếch lên, "Bí mật."


Lão vật lý trị liệu sư cũng cười theo: "Ai da, tôi đây chờ mong được thấy vị tiểu thư lợi hại còn chưa có vào Lạc gia gia môn đã nháo đến Lạc gia trong ngoài loạn thành một đoàn, còn có thể kêu tiểu thiếu gia của chúng ta từ nhỏ đến lớn bàn tay cũng chưa từng bị tát một cái lại bị đánh thành như vậy."


Lạc Trạm nhẹ giọng cười nhạo, lại không phản bác.


Bên này mát xa liên tục sau đó không lâu, cửa phòng vật lý trị liệu bị gõ vang.


Người hầu trong nhà cầm điện thoại tiến vào, đến mép giường thì dừng: "Tiểu thiếu gia, điện thoại của cậu."


Lạc Trạm nhắm hai mắt cau mày, không quay đầu lại: "Ai?"


Người hầu do dự: "Đại thiếu gia."


Lạc Trạm khựng lại, trợn mắt: "Cúp đi."


Người hầu: "?"


Lạc Trạm cười lạnh: "Khẳng định là nghe được tin tức, gọi điện thoại tới vui sướng khi người gặp họa."


"......"


Người hầu xin giúp đỡ mà nhìn về phía lão sư.


Lão sư ngừng tay, cầm lấy khăn lông sạch sẽ lau tay, từ chỗ người hầu cầm lấy điện thoại: "Được rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi."


"Haiz."


Chờ người hầu rời đi, lão sư đem điện thoại đưa tới bên cạnh Lạc Trạm, bất đắc dĩ mà nói: "Chính là bởi vì hai người các cậu luôn là như vậy, trong nhà ngoài ngõ nhiều người như vậy mới có thể cảm thấy hai người anh em bất hoà."


Lạc Trạm cười nhạt: "Không phải sự thật sao."


Nhận điện thoại, Lạc Trạm cau mày từ trên giường ngồi dậy.


Dựa vào vách tường phía sau, Lạc Trạm đem điện thoại giơ lên bên tai, lười biếng mà mở miệng: "Có việc gì thế, Lạc đại thiếu gia?"


Lạc Tu ở đối diện thanh âm ôn hòa: "Em chiếu cố anh đã thu được. Nghe nói em ăn gia pháp, anh cố ý tới chiếu cố em."


Lạc Trạm nhíu nhíu mày: "Tôi chiếu cố?" Anh suy tư vài giây, bừng tỉnh mà cười, "À, anh là nói sự kiện kia......"


"Vốn là cùng mạng lưới nhân mạch của em không liên quan, vì ngáng chân anh, em vất vả rồi."


"Tôi đánh cược thua, anh cũng không thể thắng tôi mới có cơ hội hòa a." Lạc Trạm rũ mắt, biểu tình lười nhác sung sướng, "Chỗ anh tôi còn có người quen, bảo bọn họ 'chiếu cố' sự nghiệp của anh không khó. Chuyện nhỏ không tốn sức gì, ca ca đừng khách khí."


"Không khách khí, *lễ thượng vãng lai." Lạc Tu ngữ khí bình đạm như cũ, không giận không táo, "Vừa nghe nói chuyện em ăn gia pháp, anh lập tức chuẩn bị cho em một phần lễ vật."


*Lế thượng vãng lai: có đi có lại mới toại lòng nhau, ông bỏ cái giò, bà thò chai rượu, ăn miếng giả, trả miếng bùi.


"......"


Lạc Trạm biểu tình hơi ngưng trệ.


"Cốc cốc cốc."


Cửa phòng đột nhiên vào giờ phút này lại lần nữa gõ vang.


Lạc Trạm ngẩng đầu nhìn qua.


Với lời nói của Lạc Tu, hiện tại trong lòng anh toát ra loại dự cảm không tốt lắm......


Thậm chí không đợi Lạc Trạm nghĩ thấu nguồn gốc của loại dự cảm này, cửa phòng đã bị người hầu đẩy ra, ngoài cửa thanh âm nôn nóng mà truyền vào ——


"Tiểu thiếu gia, tiên sinh cùng thái thái về, về nước!"


Lạc Trạm sững người trên giường.


Lạc Tu không biết có phải hay không nghe thấy được người hầu kêu, lúc này ở trong điện thoại ôn hòa mà cười: "A, xem ra lễ vật đã tới rồi?"


Lạc Trạm tỉnh thần, hơi hơi cắn răng: "Anh đem chuyện này nói cho bọn họ?"


"Anh nói, lễ thượng vãng lai." Lạc Tu thanh âm bình tĩnh, "Đừng khách khí, em trai."


"......"


Lạc Trạm không cố bẻ xả với Lạc Tu——


Ở cửa một đạo hắc ảnh đột nhiên xuất hiện, sau đó trong một giây liền khóc lóc:


"Con trai đáng thương của mẹ a!"


"Phanh."


Lạc Trạm bị đập vào tường, vết thương phía sau lưng tức khắc đau đớn.


Đầu óc đau đớn trống rỗng vài giây, chờ chậm rãi hoàn hồn, Lạc Trạm làm lơ nữ nhân nhào vào người mình khóc như hoa lê đái vũ, nghiến răng nghiến lợi mà giương mắt nhìn về phía cửa phòng ——


Ở đó có một nam nhân cùng anh năm phần giống nhau, biểu tình bình tĩnh.


Lạc Trạm oán hận: "Đem lão bà của ba xách đi."


Nam nhân không dao động: "Đó là mẹ con."


"Vậy cũng xách đi."


"Không phải từ nhỏ đã dạy con, chuyện của mình tự mình làm."


"......"


Lạc Trạm tức đến biểu tình trống rỗng.
Nhịn mười mấy giây, thấy nữ nhân nhào vào trên người mình khóc không hề có dấu hiệu ngừng lại, Lạc Trạm không thể nhịn được nữa, cúi đầu: "Mẹ, mẹ có thể đứng lên rồi khóc không?"


"Ô ô ô ô con trai đáng thương của mẹ!" Nữ nhân không dao động.


Lạc Trạm thái dương nhảy nhảy: "Con đáng thương sao?"


"Đã bị gia gia nhẫn tâm của con đánh thành như vậy, sao lại không đáng thương!? Ô ô ô ô Lạc Thanh Đường anh cái đồ thối tha, con trai anh đã bị đánh thành như vậy anh còn không nói cho tôi ô ô......"


"Đồ thối tha" đứng ở bên cạnh cửa, nhướng mày.


Lạc Trạm vội vàng cảm tạ nhìn qua tuy rằng không thể may mắn thoát khỏi, lại nhìn lại đây: "Nếu con đáng thương như vậy, kia ngài có phải nên 'báo thù' cho con hay không?"


"——!"


Tất Tình Nhan ngẩng đầu: "Con trai con nói đi, con muốn mẹ sẽ báo thù cho con!"


Lạc Trạm trong lòng nhẹ nhàng thở ra, trên mặt mảy may chưa lộ. Anh chỉ nâng nâng cánh tay, lộ ra vết bầm trên mặt: "Ông nội của con đánh."


Tất Tình Nhan: "?"


Lạc Trạm: "Ông hiện tại hẳn là ở trong thư phòng."


Tất Tình Nhan trầm mặc vài giây, ngồi dậy. Nước mắt bị bà lau đi: "Đã hiểu. Con trai, chờ mẹ đi giúp con lý luận!"


"......"


Lạc Trạm vui mừng mà nhìn nữ nhân xoay người rời đi.


Chờ tiếng giày cao gót của Tất Tình Nhan rời xa phạm vi thính giác, biểu tình Lạc Trạm suy sụp xuống.


Anh buồn bã ỉu xìu mà nâng lên mí mắt, nhìn nam nhân cạnh cửa: "Ba không chuẩn bị đi cổ vũ cho mẹ sao?"


Lạc Thanh Đường bình tĩnh quay lại tầm mắt: "Sức chiến đấu của bà ấy, con không phải rất rõ ràng?"


Thái dương Lạc Trạm lại lần nữa nhảy nhảy: "...... Nếu biết, ba nên ngăn cản mẹ trở về."


Lạc Thanh Đường nhàn nhạt mà liếc con trai: "Biết rõ ba ngăn cản không được, làm loại chuyện này trước hết con nên suy xét rõ ràng hết thảy hậu quả."


Lạc Trạm: "......"


Lạc Thanh Đường ở cùng con trai thi biện luận khá hơn một chút, cũng không kiêu ngạo, vẫn là biểu tình bình tĩnh đi đến mép giường.


Ông xốc xốc góc áo Lạc Trạm, liếc đến eo thanh niên. Ở bụng nhìn thấy những vết máu bầm ghê người.


Lạc Thanh Đường vẻ mặt hiếm thấy, ông nhíu nhíu mày, xách theo góc áo Lạc Trạm giương mắt: "Con là đem liệt tổ liệt tông toàn Lạc gia thăm hỏi một lần?"


Lạc Trạm: "......"


Lạc Trạm: "Con có bệnh sao?"


"Có thể làm chính mình bị đánh tới trình độ này, ba thấy con bệnh cũng không nhẹ."


Lạc Trạm: "............"


Lạc Thanh Đường: "Nếu không có làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, như thế nào lại bị đánh thành thế này?"


Lạc Trạm không thèm để ý mà kéo lại góc áo, nghiêng người xuống giường, lười biếng nói: "Cho Đường gia xem khổ nhục kế. Không nói như vậy, con như thế nào thoát thân?"


"Từ ban đầu con còn chưa tiến vào, vì sao lại yêu cầu thoát thân?"


"...... Từng vào." Lạc Trạm xỏ dép lê, nhẹ ấn bả vai phát cương đi ra ngoài cửa.


Lạc Thanh Đường động tác thực nhẹ mà nhíu mi: "Con? Chủ động vào Đường gia?"


"Ừm."


"Vì cái gì?"


"......" Lạc Trạm không nói.


Lạc Thanh Đường trầm mặc mấy giây, biểu tình có một chút biến hóa vi diệu: "Lạc Tu nói chính là sự thật?"


"Anh ta nói cái gì?" Lạc Trạm nhíu mày quay đầu lại. Nghĩ đến một màn xấu hổ mà thống khổ vừa nãy chính mình trải qua, anh hiện tại nghe thấy cái tên này liền có cảm giác nghiến răng nghiến lợi.


Lạc Thanh Đường: "Nó nói con đại khái là yêu đương rồi."


Lạc Trạm: "......"


Lạc Trạm ánh mắt phiêu phiêu, nhìn sang chỗ khác. Anh lê dép lê hướng ra ngoài phòng vật lí trị liệu, ngữ khí lười nhác: "Anh ta nói bậy."


"Thật không có?" Thanh âm phía sau vang lên.


"Không có."


"Vậy con vì sao lại tới Đường gia, còn chịu gia pháp như vậy?"


"...... Không liên quan tới ba mẹ. Ba vẫn là chờ mẹ khóc xong, liền lập tức mang bà ấy trở về đi."


Lạc Trạm nói cho hết lời, phía sau không có thanh âm. Anh bước hai bước, đáy lòng vẫn là có điểm bất an.


Lạc Trạm chậm rãi dừng lại, nhíu mày quay đầu lại: "Ba còn không đi sao."


Vừa mới dứt lời, anh liền lọt vào tầm mắt thâm thúy của Lạc Thanh Đường.


Nam nhân cùng anh năm phần giống nhau kia phi thường hiếm thấy mà cười: "Là con gái nhà ai?"


Lạc Trạm: "......"


Lạc Trạm không kiên nhẫn mà vò tóc: "Con nói không có ——"


"Tiểu thiếu gia."


Phía sau Lạc Trạm, người hầu đi lên ngừng ở giữa cầu thang, kinh ngạc mà nhìn Lạc Trạm đứng ở cửa.


Lạc Trạm ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt lãnh đạm: "Làm sao vậy?"


Người hầu: "Vị tiểu thư Đường gia kia hôm nay đột nhiên tới. Tiểu thiếu gia không phải đã phân phó qua —— vạn nhất cô ấy tới, bảo bọn tôi nhất định phải tới thông báo cho cậu trước sao."


Lạc Trạm: "............"


Tác giả có lời muốn nói: Lạc Trạm: Con nói không có ——


Hai giây sau,


Lạc Trạm: Không có là không thể nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.