Mộc Trà mỗi khi vào những ngày hè nóng nực, cô luôn giữ một thói quen rất kỳ lạ. Đó là uống một cốc Cafe còn nóng hổi, vừa uống mồ hôi vừa vã ra.Cứ mỗi lần thấy cảnh này,Vũ lúc nào cũng trêu cô là con nhỏ ngược đời, sở thích chẳng giống ai. Nhưng theo trí nhớ của Mộc Trà, người thường ở bên cô cùng uống Cafe, cùng làm những thói quen kỳ lạ ấy lại chính là Vũ.Cõ lẽ xuyên suốt cả một thời ký ức của cô từ lúc còn bé đến tận lúc trưởng thành rải rác đâu đó dù chỉ là nhỏ nhặt cũng thấp thoáng bóng hình, khuôn mặt, nụ cười dịu dàng của cậu...giống như một thói quen, giống như những điều vốn có. Cậu ở đó trùng hợp và có gì ấy thật tình cờ tựa như định mệnh, tựa như những gì tự nhiên nhất của cuộc đời.
Mộc Trà ngồi nghĩ vẩn vơ, thỉnh thoảng lại nhấp vài ngụm cafe.Cô không để ý rằng ở đằng xa đang có hai bóng người lấm lét theo đuôi mình. Ông chú nhìn dáng hình kỳ lạ kia nhíu mày quay sang hỏi:
- Cậu chủ nếu muốn làm quen với người ta thì tiến hẳn lên đi,lén lút thế này kỳ lắm!?
- Ông thì biết gì muốn cưa gái phải có chiến lược
- Vâng, chiến lược của cậu đầu tiên là bắt tôi lái xe suýt nữa đụng phải người ta, lần thứ hai thì đường lớn không đi lại chui vào làn đường cho người đi bộ chả treo phít còi bắt cô ấy tránh đường.Cậu tính tán người ta tôi không nói,nhưng cậu bắt tôi đóng vai người xấu thì ko vui tý nào đâu
Cậu vỗ vỗ lên vai ông,làm bộ hiểu đời:
- ầy! Ông ko biết gì hết! Cái đó là thủ pháp đòn bẩy tôi học được từ Nghệ thuật miêu tả nhân vật của Nguyễn Du đấy,một con cóc như ông xuất hiện trước làm nền cho tôi thì vẻ đẹp của tôi mới thăng hoa trước mắt cô ấy được chứ!?
- ờ, cậu nói cũng có lý... Ê, nhưng mà không đúng rõ ràng cô ấy nói tôi với cậu nhìn trông xấu hệt như nhau vậy thì cần gì đòn với bẩy nữa cho nó mất công?
Cậu véo véo cằm, thấy cũng có lý. Cuối cùng cậu đưa ra kết luận:
- Tóm lại là ông đi về cùng tôi nghiên cứu lại truyện Kiều thêm lần nữa là sẽ có cách cưa cô ấy thôi!!
- ...-Cậu chủ đó là truyện Kiều ko phải cẩm nang tán gái,tôi thấy cậu về đọc Chí Phèo,Thị Nở còn có ích hơn đấy!! ~_~""