Khi câu nói cuối cùng của Leo kết thúc cũng chính là lúc nhạc nền bài hát nổi lên. Giai điệu truyền đến tai Tường Vy. Dường như có gì đó là lạ mà cũng thật thân quen. Những nốt nhạc day dứt từng lãng quên, từng lưu luyến một thời. Một bài hát, một lời bày tỏ... và là một lời thất hứa.
Leo đứng trên sân khấu cất tiếng hát.Âm thanh trong trẻo, trầm ấm lan tỏa khắp căn phòng khiến người nghe ở một khoảng khắc nào đó cũng đang lặng lẽ đồng cảm và xao xuyến tận đáy lòng.
"Câu chuyện của chúng ta bắt đầu
Từ khi nào nhỉ?
Một cô bé nhỏ bối rối không biết đường đến nhà vệ sinh
Một cậu bé ngốc nghếch khi xấu hổ
đứng chờ ai đó trước cửa nhà vệ sinh nữ
Khi thì hài hước đáng yêu
Khi thì ngây ngô trong sáng
Tôi yêu cô bé bám lấy vạt áo tôi
mỗi khi đến trường
nghĩ rằng sẽ ở bên nhau mãi mãi về sau
Cậu yêu một oppa nào đó
nghĩ sẽ dịu dàng chăm sóc cậu cho đến hết cuộc đời
....Và thật lâu thật lâu
.....Và thật nhanh thật nhanh
.....Thanh xuân đi qua
Vội vã trưởng thành
Tình đầu khép lại
Vội vàng nhớ nhung.
.....Tôi nợ cậu
một lời bày tỏ
......Còn cậu nợ tôi
một câu chối từ."
Tường Vy ngã khụy xuống ghế. Đầu cô như một cơn sóng dữ.Xé toạch lớp bụi mù kí ức,lộ liễu phơi bày vô số những bí mật. Cô ôm đầu hét lên, cơn đau đớn chật vật nghiền nát toàn bộ lý trí của cô. Ký ức như một dòng chảy mãnh liệt,đập rạo rực,nồng cháy.Thanh xuân quay về rửa mình dưới cơn mưa đầu mùa hạ, tắm nắng trên nền trời xanh oi ả, nóng nực. Cô thấy mình vẫn đứng dưới hàng cây ngày đó, cảm giác căng đầy ấm áp,trọn vẹn như còn tươi mới. Cô ngửi thấy mùi cà phê thơm ngậy. Tay chạm vào mềm mại trên hàng mi cong cong dài dài đang run nhè nhẹ. Bần thần nắm lấy một đôi tay ai đó vững chắc an toàn, nụ cười rạng rỡ như nắng mai, hơi thở ân cần, hiền lành lắm. Cô vô thức mỉm cười tiến về phía người con trai kia, ôm cậu chặt hơn, hôn nhẹ lên bờ môi cậu. Đôi tay tham lam vuốt ve hàng mi dài dậm, mềm mại ấy.Thì thầm nhỏ tiếng khoái trá bên tai cậu:
- Cậu phải hát cho tôi nghe bài hát đó đấy. Bởi vì... Tôi đã tìm thấy cậu rồi