Tôi tức tối chạy đến túm áo Leo. Gầm lên ầm ĩ. Uất ức, phẫn nộ cũng như hàng nước mắt kia thi nhau rơi xuống:
- CHẲNG LẼ TRÁI TIM CON NGƯỜI SẼ THAY ĐỔI SAO?? CẬU NGHĨ TÔI SẼ MÃI MÃI, SẼ VĨNH VIỄN CHẮC. KHÔNG!! KHÔNG ĐÂU!!CẬU NÓI SAU NÀY... SAU NÀY ĐÚNG THẾ NHỈ? NHƯNG RẤT TIẾC NGƯỜI TÔI YÊU ƠI!! CÁI SAU NÀY ẤY CỦA CẬU... TỪ giờ.. Từ giờ... TÔI SẼ CHẲNG QUAN TÂM ĐẾN NỮA CẬU NHÉ!!!!
Tôi đẩy mạnh Cậu ra. Vội vàng lau nước mắt. Chật vật chân trước chân sau lao như bay quay về.
Phải tôi mệt mỏi rồi. Tình yêu... Xin tha cho tôi. Tôi cần nghỉ ngơi.Nghỉ ngơi để có thể...hạnh phúc mà sống tiếp...
"-Chúng ta chia tay đi
- chia tay??? Cậu lại giận dỗi gì vậy? Thôi mà, mình ko còn sức tiếp nổi cậu đâu...
- Cậu mệt mỏi lắm đúng ko?
- Phải phải phải. Mình mệt mỏi dữ dội với cậu đấy...
Cậu ấy nói câu này thật bình tĩnh, còn kèm theo chút bông đùa.
Tí tách
Tí tách
- Ồ, chúng ta giống nhau quá ghen. Mình cũng... mệt mỏi nè. Cho nên là...
Tôi cười. Cười tươi nhất có thể:
- Mình chia tay thật đi.Từ bây giờ tôi sẽ không tiếp tục diễn kịch nữa. Việc hàn gắn vết thương của cậu...Cậu nên chữa trị nó đi. Tôi không phải y tá, bác sĩ hay diễn viên từ thiện của cậu. Vì thế, chấm dứt cuộc điều trị thất bại này tại đây nhé... Chúng ta quay về điểm xuất phát... Đc ko vậy Leo. "
Ký ức
Tôi chưa từng lãng quên
Chỉ có cảm giác
Đã quên mất từ bao giờ... Chẳng nhớ được nữa...
Tôi lầm tưởng mình đãng trí thật lâu thật lâu thì tốt quá.