- Ăn đi cho nóng. Chẳng phải cô bảo có thực mới vực được lực sao?
Tôi tần ngần nhìn nụ cười của hắn. Trái tim có chút cảm động muốn khóc. Chuyện nhỏ vậy, mà còn nhớ sao?
Tối hôm ấy, lúc hắn Đến trả đồ cho tôi thì tôi đang gặm nhấm món giò heo yêu thích. Hắn trông tôi lúc đó hơi ngẩn người rồi vài giây sau thì bật cười khanh khách.
- Ăn là nguồn sống. Có thực mới vực được lực mà!! Hihi,anh ăn ko?
Bất chợt nhớ đến chuyện gặp mặt lần đầu quen biết hồi ấy, tôi mới nhận ra rằng. À, quen hắn ta cũng được một năm rồi nhỉ. Tính ra, đến cả nhà tôi hắn cũng biết, cũng ra vào nhiều lần rồi. Hình như bản thân tôi cũng đã quá quen với việc này.
Gặp nhau, ăn cơm, cãi nhau, gây lộn.
Từng ăn cơm với nhau
- Cô ăn dầu mỡ thế bụng thành hai ngấn giờ?
- Ko thk thì đừng ăn. Một mk tôi ăn tôi béo kệ tôi!!!
- Này Này, tôi chở cô về đến tận nhà bảo toàn thế này mà sao cô lại khó ưa thế hả?
- Kệ, tôi thk thế đấy!!!
Từng gây lộn
- Bỏ ra, làm j đấy?
- giúp cô buộc tóc
- Điên à? Tôi mấy tuổi rồi mà anh còn buộc tóc hai bên cho tôi hả!! Tháo ngay ko chết bây giờ!!!
- Nhìn ổn đấy chứ
- Ổn cái đầu anh í!!! Trông ngu bỏ mẹ!!
- Vậy là đúng rồi. Từ trước đến giờ cô có thông minh đâu?
- ....
Tôi bật cười. À thì ra, cũng đã ở bên nhau lâu như thế đấy. Hai con người kì lạ...