Diệp Chân trần truồng nằm trong lồng ngực Hạ Kiêu ngủ một đêm, trời mùa thu sáng sớm mát mẻ an tĩnh, cậu mơ thấy một giấc mộng kỳ quái, dưới chân đạp vào khoảng không đột nhiên bừng tỉnh, trời còn chưa sáng rõ, trong phòng mông mông lung lung chỉ có tiếng hít thở trầm ổn, cậu cảm thấy tấm lưng trần trụi dán vào lồng ngực nam nhân mới giật mình nhớ đến chuyện tình đêm qua.
Trên mặt Diệp Chân nóng lên, yên lặng hít một ngụm khí lớn.
Tối hôm qua Hạ Kiêu phát tiết xong ôm cậu đi tắm, ngay cả quần áo còn chưa cho cậu mặc đã khiêng cậu lên vai. Diệp Chân duỗi chân kháng nghị thì cái mông bị ăn một cái tát, rồi sau đó hai người chung chăn chung gối, da thịt kề sát, cậu bị đánh không dám lộn xộn, Hạ Kiêu cũng không quen nói những lời tình cảm buồn nôn, chỉ hôn trán cậu một cái xem như là nụ hôn chúc ngủ ngon, một lát sau ngọn đèn ấm áp đầu giường cũng tắt đi, mí mắt híp lại yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Cậu sinh ra vào mùa tuyết rơi, từ trong bụng mẹ đã mang thể hàn, vào mùa thu mặc kệ là đắp mấy cái chăn, chỉ cần ngủ tới hừng đông thì chân cũng bị đông lạnh, mà ở nước ngoài mùa đông bắt đầu rất sớm, tuyết rơi thì thời tiết vô cùng lạnh lẽo, năm này tháng nọ cậu đã hình thành thói quen lúc ngủ trùm chăn qua khỏi đầu, ôm lấy đầu gối cuộn thành một đoàn.
Hơi lạnh phía ngoài theo cửa sổ mở hé tiến vào trong phòng, Diệp Chân theo bản năng kéo cao chăn, người phía sau hình như là bị giật mình cánh tay giắt trên lưng cậu giật giật, bàn tay ấm áp vuốt ve trên bụng cậu hai cái, ôm cậu càng chặt hơn.
Diệp Chân dựa vào Hạ Kiêu, hai bàn chân dán vào trên bắp đùi rắn chắc của hắn, cả người nóng hầm hập như đang dựa vào cái ấm lô, hồi ức chợt hiện lên, phảng phất là mới trước đây Hạ Kiêu cũng ôm cậu ngủ như vậy, nghĩ nghĩ liền không kiềm được mà nắm lấy bàn tay to lớn, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng nói khàn khàn: "Chân Chân..."
Chỉ gọi một tiếng rồi không có động tĩnh gì nữa, giọng nói mơ hồ. Diệp Chân quay đầu nhìn hắn, mày rậm anh tuấn hơi nhíu, vẫn chưa tỉnh lại.
"Vâng." Trong xoang mũi Diệp Chân phát ra một tiếng cực nhẹ đáp lại, cũng không biết là đáp cho ai nghe, giống như một đứa ngốc nhàm chán lại cố chấp.
Cuộn người vào trong lòng nam nhân, dần dần thiếp đi mất, lúc tỉnh lại chỉ thấy một người đang đứng khuất bóng, trên người khoác chiếc áo sơ mi còn chưa cài nút, hạ thân chỉ mặc quần lót, đang đứng bên cạnh cửa sổ sát đất gọi điện thoại.
"Hạ Kiêu...?" Cậu ngồi dậy dụi dụi mắt, lại lớn tiếng một chút: "Ca ca."
Hạ Kiêu giương mắt nhìn cậu, trầm giọng nói vào di động một câu: "Đợi lát nữa tôi dẫn em ấy qua." Hắn cúp máy leo lên giường, kéo chăn cao lên che qua bờ vai trần trụi của cậu, không khỏi nổi ý sờ qua mấy dấu hôn loang lổ trên cần cổ trắng nõn mềm mại, ôn nhu hỏi: "Tỉnh? Quần áo để chỗ nào, anh lấy cho em."
"Ở góc bên trái ngăn tủ." Diệp Chân mở to mắt nhìn theo hắn đang lục lọi tìm kiếm: "Lấy cái áo lông màu đen kia đi, cái mà trên đầu vai có bông hoa tuyết ấy, mẹ em mới dệt khá dày."
Hạ Kiêu cầm một cái áo sơ mi khác cho cậu mặc, bên trong Diệp Chân vốn không rõ tình hình, thấy hắn cầm đến liền mặc vào, khi đánh răng nhìn trong gương thấy trên cổ cùng xương quai xanh đầy vết hôn xanh xanh đỏ đỏ mới bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi phồng miệng làm mặt quỷ đối với Hạ Kiêu đang đứng đánh răng bên cạnh.
Cuối tuần thoải mái thích ý, ánh nắng mặt trời chiếu vào cửa sổ sát đất, Diệp Chân đứng bên cạnh biếng nhác khởi động tứ chi, ngọn lửa nhỏ trên bếp chậm rãi nhảy múa, bên trong nồi đất thổi ra từng trận thơm ngọt, cháo bí đỏ cũng sắp nấu xong.
Khác với cậu lúc này đang nhàn rỗi, Hạ Kiêu giống như là có nhiều việc còn chưa xử lý xong, đang ở trong thư phòng, Diệp Chân mơ hồ nhận thấy hắn đang có chuyện gì đó gạt mình, quả nhiên ăn xong điểm tâm, Hạ Kiêu liền dẫn cậu ra ngoài. Hắn cũng chưa nói đi nơi nào, Diệp Chân cũng không hỏi, dù sao ở S thành cậu cũng không biết đường đi, cho đến khi xe dừng trước cửa bệnh viện, cậu mới tò mò hỏi một câu: "Ai bị bệnh sao?"
"Vâng..." Diệp Chân nghi hoặc lại hỏi: "Bệnh gì vậy, có nghiêm trọng không?"
"Ngiêm trọng."
Diệp Chân bị biểu tình nghiêm túc của hắn dọa đến sửng sốt: "Cậu ấy là gì của anh ạ? Em...có thể giúp được gì không?"
Hạ Kiêu không đáp lại, trực tiếp dẫn cậu đi vào phòng bệnh, nhìn đứa nhỏ sau khi điều trị bằng hóa chất cường độ cao vẫn luôn mê man, cốt tủy hư hại dẫn đến thiếu máu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ố vàng, lại thêm phần eo bụng lồng ngực đau đớn khó nhịn, cho dù ngủ say cũng có thể tưởng tượng đến bộ dạng tội nghiệp lúc tỉnh giấc.
Đứa nhỏ nhìn qua cũng chỉ trên dưới mười tuổi, nằm ở trên giường bệnh nhỏ gầy đến đáng thương.
Tuy là người xa lạ, trong lòng Diệp Chân vẫn không nhịn được khó chịu, Hạ Kiêu dẫn cậu đến một góc hành lang yên tĩnh, cậu bất mãn không nói được lời nào.
"Em còn nhớ Phùng Linh Linh không?" Hạ Kiêu hỏi.
Diệp Chân suy nghĩ một hồi: "...Nhớ." Là trợ lý tư nhân của Lục Na, cô gái bỏ thuốc cậu: "Sao đột nhiên anh lại nhắc tới cô ấy?"
Hạ Kiêu nhìn bộ dáng dù đã chịu khổ cũng xem như không có gì của cậu, nhíu mày im lặng một lát, nói cho cậu đứa nhỏ này chính là em trai của Phùng Linh Linh, trong nhà nghèo khó, cha mẹ ở trong vùng núi hoang vu, muốn tiết kiệm cho con trai nhỏ chữa bệnh, ngay cả tiền đi đường cũng luyến tiếc, về phần Phùng Linh Linh, cô ta nói là vì muốn có tiền để lo cho em trai bị bệnh nặng mới làm chuyện kê đơn cho Diệp Chân.
Diệp Chân kinh ngạc, bỗng nhiên vội hỏi: "Vậy cô ấy đâu? Sẽ không bỏ lại em trai mà chạy chứ? Cậu ấy còn nhỏ như vậy..."
"Không chạy." Giọng nói Hạ Kiêu lạnh lẽo: "Đang ở đồn công an, chứng cứ kê đơn cho em vô cùng xác thực, anh cũng không có ý định bỏ qua cho cô ta."
Hắn nói như vậy Diệp Chân càng nóng nảy, lôi kéo cánh tay hắn muốn đi: "Thật ra em cũng không bị gì cả...Bằng không bỏ qua đi ca ca, để cho cô ấy mau trở lại nha."
Trong lòng Hạ Kiêu bỗng dâng lên ngọn lửa không tên, dùng một tay kéo cậu về, giọng nói có chút hung dữ: "Anh mẹ nó...Anh đã biết là em sẽ nói như vậy, nếu Phùng Linh Linh cầu xin em thì em lập tức sẽ tha thứ cho cô ta có đúng không? Vậy về sau ai cũng muốn tùy tiện bắt nạt em, em không sợ hay sao?"
Diệp Chân há miệng thở dốc muốn nói dối, nghĩ đến đứa nhỏ đáng thương kia, cậu làm sao có thể hạ quyết tâm ngoan độc cho được? Giờ phút này cậu cũng bất chấp hành lang có nhiều người đang qua lại, chủ động ôm Hạ Kiêu, chờ hắn chậm rãi bình ổn lửa giận.
Hạ Kiêu thở dài, cảm thấy vô lực, hắn nghiến răng nghiến lợi chỉ tiếc không rèn sắt thành thép, Diệp Chân chính là quả bóng cao su mềm mại, đá một cước cũng không cảm thấy đau. Kỳ thật vì đứa nhỏ mắc bệnh nặng này, nếu không phải tối hôm qua Trương Thao tự chủ trương, hắn cũng vẫn do dự không biết có nên báo án hay không, Phùng Linh Linh là chuyện nhỏ, Đinh Tồn sau lưng mới là chó điên, một lần không thành, không chừng về sau sẽ làm ra thủ đoạn lớn hơn nữa.
Lại nói tới Đinh Tồn vốn không quen biết Diệp Chân, sao lại muốn xuống tay làm loại chuyện này?
Tra xét nửa ngày, thì ra ông cha không có trách nhiệm kia của Diệp Chân có thù oán với Đinh gia, quan hệ giữa hai nhà lộn xộn rắc rối. Hạ Kiêu càng tra trong lòng càng cảm thấy run sợ, ngay cả việc Diệp Chân mất tích tám năm trước cũng là do Đinh gia làm, lúc này cậu trở về chẳng phải là cái đích cho mọi người chỉ trích sao?
Hắn đang cảm thấy buồn bực, Diệp Chân lại bỗng nhiên kiễng chân đến gần bên tai hắn nhỏ giọng: "Đừng nóng giận nhé, có anh ở đây, em sẽ không sợ."
Hạ Kiêu quả thực tức mà không biết nói sao, chọc chọc trán cậu: "Em xem anh là thần tiên sao?"
Diệp Chân bỗng nhiên cười đến đôi mắt cong cong, gật gật đầu, bộ dáng còn rất thành khẩn.
Cuối hành lang bệnh viện tối đen như mực, bỗng nhiên có bóng người chợt lóe mà đi qua, trộn lẫn vào trong đám người tới thăm bệnh người nhà, không ai phát hiện.
Trong đồn công an, Phùng Linh Linh sợ bị trả thù cũng không dám khai Đinh Tồn ra, chỉ nói là chính mình bị ma quỷ sai khiến.
Việc cô ta làm đã cấu thành tội cưỡng gian chưa thành, suy xét đến việc hành vi phạm tội chưa thật sự thành công, không có tạo ra nguy hại thực tế, mà thái độ nhận sai thành khẩn, Diệp Chân cũng ra mặt tỏ vẻ nguyện ý tha thứ cho cô ta, nên chỉ giam lại hai ngày rồi thả ra.
Cô ta tự nhiên là thiên ân vạn tạ, lại đặc biệt viết do Diệp Chân một lá thư giải thích, lần nữa cam đoan sẽ không tái phạm.
Hạ Kiêu đem thư về nhà giao cho Diệp Chân, ban đêm sau khi tắm rửa xong Diệp Chân ngồi trên đùi hắn nghiêm túc đọc lá thư từ đầu đến cuối, Hạ Kiêu mắt lạnh liếc qua lá thư, vẫn như trước không có sắc mặc tốt đẹp, ngược lại Diệp Chân rất vui vẻ, đầy mặt thể hiện rõ thành tựu đã giải cứu được một thiếu nữ lầm đường lạc lối.
- ----------------
Editor: Haizz có một bé ngốc dễ mềm lòng bên cạnh, Hạ Kiêu cũng khổ tâm lắm 😊))