Xe cứu thương vừa lúc đến ngay sau khi xe Hạ Kiêu tới, mùa đông ban đêm đến sớm, vốn nên là thời gian nhà nhà sáng đèn, nhưng bên ngoài biệt thự lại không mở một cái đèn nào, giống như một ngôi mộ vắng lặng thê lương. Tim Hạ Kiêu nhất thời trầm xuống, nhìn Diệp Chân nôn nóng mở cửa, bóng dáng cậu gầy yếu đến đáng thương, cho dù không nhìn thấy mặt cậu, Hạ Kiêu cũng biết giờ phút này cậu chắc chắc sẽ sắp khóc tới nghẹn.
Sợ tới mức mồ hôi lạnh đầy tay, ngón tay Diệp Chân run rẩy, đã ba lần nhưng vẫn chưa mở được ổ khóa. Hạ Kiêu mở di động chiếu sáng cho cậu, vừa mới mở cửa, ngay lập tức đã ngửi được mùi máu tươi nồng đậm, trong phòng yên tĩnh không có chút hơi người, Diệp Chân ngửi được thứ mùi kia, cơ thể cứng đờ, giống như là nổi điên lập tức chạy vào trong, mở từng cánh cửa lớn tiếng gọi "mẹ", mỗi lần mở một cánh cửa cậu đều khẩn trương đến mức tay chân cứng đờ, nhìn bên trong không có Diệp Minh Nhu lại xoay người chạy sang phòng khác.
"Cậu Diệp, ở trong này." Một y tá trên lầu hai gọi cậu, giọng nói tràn ngập thương hại.
Hạ Kiêu cũng đang ở trên lầu hai tìm người, trước Diệp Chân một bước thấy được bộ dáng của Diệp Minh Nhu, tuy rằng đã sớm nghĩ đến tình cảnh sẽ thảm thiết ra sao, nhưng khi lọt vào trong tầm mắt là một bồn máu, vẫn làm cho lòng hắn run sợ, người ngày hôm qua vẫn còn trò chuyện cùng nhưng bây giờ lại chết trước mặt hắn không có chút dự liệu nào, cho dù là ai cũng không thể bình tĩnh.
Không quá vài giây, Diệp Chân đã chạy lên lầu, Hạ Kiêu gọi cậu, cậu cũng không có tâm trạng để ý tới, tầm mắt cậu xuyên qua bác sĩ và y tá đứng trước mặt, lúc Diệp Chân nhìn thấy mẹ, trong nháy mắt lại không có chút phản ứng nào, vừa không chạy vọt vào cũng không khóc thét lên, đôi mắt cậu tràn đầy hơi nước, không chuyển động nhìn chằm chằm Diệp Minh Nhu, thị giác không thể thừa nhận sự trùng kích này, xoang mũi không ngừng hít khí.
Càng ngày càng có nhiều máu tụ trong buồng phổi không thể đi ra, cậu nghẹn đến mức ưỡn ngực, mặt mũi đỏ bừng. Hạ Kiêu nhận ra cậu không thích hợp, một phen che mắt cậu lại, nghiêng người che ở cửa, một tay còn lại dùng sức vỗ lên lưng cậu, cổ họng Diệp Chân không ngừng phát ra tiếng nghẹn, hắn sốt ruột quát: "Diệp Chân, mau thở ra!"
"Khụ khụ - - "Hơi thở theo nước mắt đồng loạt trào ra, giống như bão táp đánh nát chiếc thuyền nhỏ trên biển.
Hạ Kiêu ôm đầu cậu đặt trên ngực, trong cuộc đời này, đây là lần đầu tiên hắn không biết nên dỗ cậu như thế nào, cái chết của Lục Nguyên Khắc đối với cậu là bi thương, nhưng của Diệp Minh Nhu lại là đang muốn giết chết cậu. Diệp Chân phục hồi tinh thần, kịch liệt giãy dụa muốn đi nhìn mẹ cậu, Hạ Kiêu sợ cậu sẽ chịu không nổi chỉ có thể nắm chặt cánh tay cậu, ép cậu an tĩnh lại.
Ai ngờ Diệp Chân lại giống như không có chút sức lực nào, suy sút dựa vào hắn, nức nở như thú non gào thét: "Xin anh, để em nhìn mẹ, xin anh..."
Nước trong bồn tắm đã lạnh ngắt, cơ thể Diệp Minh Nhu cũng đã cương cứng, khóe miệng nàng hơi hơi cong lên, tỏ rõ trước khi chết nàng cũng không có chút đau khổ nào, bác sĩ phủ lên người nàng một tấm vải trắng, đang muốn dùng cáng nâng ra, Diệp Chân lại từ phía sau nhào tới, cầm cổ tay đã bị cắt đứt phí công cầm máu cho nàng, cậu hoảng sợ xốc vải trắng ra quăng trên mặt đất, cầu xin bác sĩ: "Bác sĩ, ông hãy cứu mẹ tôi, mẹ tôi sẽ không chết, mẹ tôi nhất định chưa có chết!"
"Diệp tiên sinh...Tôi rất xin lỗi, nhưng bà ấy mất máu quá nhiều, đã..."
Diệp Chân thất kinh trừng lớn mắt, cậu đã không thể nghe người khác nói gì nữa, vội vàng duỗi cánh tay mình tới trước mặt bác sĩ, xắn tay áo lên cho ông xem: "Không sao, tôi có máu, chúng tôi là mẹ con, đều là nhóm máu A, bác sĩ, mau truyền máu của tôi cho mẹ...Ông cứu mẹ tôi đi mà..."
Bác sĩ Hứa lắc lắc đầu, nếu có thể cứu người, cho dù chỉ còn một tia hy vọng thì chắc chắn ông cũng sẽ không buông tha, nhưng đồng dạng, ông cũng đã nhìn quen cái chết, mạng sống yếu ớt cỡ nào, muốn sống đến trăm tuổi không phải là chuyện dễ dàng nhưng muốn chấm dứt sinh mệnh lại có trăm ngàn cách thức.
Hạ Kiêu tiến lên, từng chút một gỡ ra bàn tay đang nắm chặt áo bác sĩ của Diệp Chân, lập tức nửa quỳ xuống đất ôm lấy người đang khóc không thành tiếng, đến bây giờ hắn mới bỗng nhiên hiểu được ý nghĩa lời thề mà Diệp Minh Nhu đã ép hắn thề. Giờ phút này, trừ việc ôm lấy cậu, hắn cũng không biết còn có thể làm gì cho cậu, trước mặt cái chết, ngay cả một câu ai ủi đều có vẻ vô dụng.
Thi thể Diệp Minh Nhu được nâng ra khỏi phòng tắm, Diệp Chân bất lực, hai mắt thấm đẫm nước mắt, lúc cái cáng sắp biến mất khỏi cánh cửa, cậu theo bản năng muốn đuổi theo, muốn ngồi dậy lại thấy trước mắt tối đen, đầu choáng mắt hoa ngã xuống.
Biệt thự bờ sông là hiện trường tự sát nên phải tạm thời phong tỏa lại, một đời Diệp Minh Nhu nhấp nhô nhiều bệnh, cũng không quen được bao nhiêu bạn bè, lễ tang lạnh lẽo vắng vẻ chỉ nghe được tiếng khóc nức nở yếu như tơ nhện của Diệp Chân, một tháng trước mới mất đi cha, bây giờ mẹ lại chợt qua đời, trong lòng cậu vô cùng đau đớn, dần dần sinh ra suy nghĩ tự trách, chỉ trách mình ngày đó rất ngốc không thấy được sự khác thường của nàng, nếu có thể quay đầu lại sớm một chút, nhìn nàng một cái, có lẽ chuyện này đã không xảy ra.
Ban ngày vì chuyện tang lễ mà cậu còn có thể chống đỡ được một chút, đến tối lại là mất ngủ cả đêm, thường xuyên chui vào trong ngực Hạ Kiêu giả vờ như đã ngủ say. Lúc này cho dù Hạ Kiêu an ủi cậu thế nào cũng không thể làm cho cậu bớt đau buồn, Diệp Chân biết hắn lo lắng, cũng sẽ giả vờ nhắm mắt lại im lặng không lên tiếng, nhưng nước mắt lại lặng lẽ thấm ướt gối đầu. Hạ Kiêu không có cách nào, chỉ có thể đến gặp bác sĩ kê đơn thuốc ngủ cho cậu, cơ hồ là ép buộc cậu đi ngủ.
Sáng sớm hôm nay, Hạ Kiêu lặng lẽ đứng dậy ra khỏi phòng, khép cửa, đứng ở chỗ cầu thang nghe điện thoại của bác sĩ Hứa, nghe được ông nói lúc tra soát lại biệt thự tìm được di thư của Diệp Minh Nhu. Hạ Kiêu cảm ơn ông nhắc nhở, nhân tiện nhắn tin cho Trương Thao bảo y đến đó một chuyến. Trợ lý Trương ra ngoài làm việc, đến bệnh viện lấy đồ, lại đến nhà Hạ Kiêu quấy nhiễu một phen, mở cửa ra giao di thư xong còn chưa chịu đi, cố ý lải nhải có rất nhiều khách hàng đang thúc giục hợp đồng, ám chỉ hắn nếu không quay lại công ty thì hạng mục cuối năm sẽ bị ngâm nước nóng.
Hạ Kiêu bất đắc dĩ, kiếm tiền làm sao có thể quan trọng bằng chăm sóc vợ chứ.
Trợ lý Trương quả thật cũng không dễ dàng, nói đi nói lại buộc hắn phải đi làm. Hạ Kiêu trước hết chỉ có thể trấn an y vài câu, tiễn trợ lý Trương dính như keo da trâu đi rồi, lại gọi điện thoại cho Trình Hồng, đã sắp đến cuối năm, nàng cũng nên trở về nước, gần hai năm nay nàng đã bỏ xuống được một ít gánh nặng, bắt đầu vui chơi, sợ rằng tuổi trẻ sẽ qua đi, ở tổng công ty cũng rất khó thấy mặt nàng.
Trình Hồng vừa nghe con trai nói muốn nàng về nước giúp đỡ xử lý chuyện công ty, sửng sốt mất năm sáu giây, đây vẫn là đứa con cuồng công tác của nàng sao? Hỏi nguyên nhân thì Hạ Kiêu chỉ ấp úng không chịu nói rõ, cuối cùng chỉ còn sót lại thanh âm sột soạt cùng một câu nói không đầu không đuôi: "...Ừm - - anh ở dưới lầu!"
Hạ Kiêu cúp máy, nhanh chóng lên lầu mở cửa, chỉ thấy Diệp Chân xoa xoa mắt, sợi tóc rối tung còn buồn ngủ ngồi ở trên giường, đôi mắt cậu bị nhiễm trùng, tạm thời không chịu được ánh sáng, không biết vừa rồi cậu mơ thấy gì lại bị dọa đến mức tỉnh lại liền hô to "ca ca", lúc này đầu óc còn chưa tỉnh táo, có chút không phân được đây là hiện thực hay trong mộng, vừa mới thấy Hạ Kiêu đi tới đã vươn hai tay ra muốn ôm, đôi mắt sưng phù tràn ngập khát vọng, vừa buồn cười vừa đáng thương.
"Tỉnh rồi sao?" Hạ Kiêu chạm đến thân thể ấm áp của cậu, cách một tầng áo ngủ mềm mại liên tục vuốt ve lưng cậu, cho đến khi Diệp Chân cúi đầu rầu rĩ đáp lại mới hỏi cậu vừa rồi mơ thấy cái gì. Diệp Chân lại rũ mi siết chặt tay không nói lời nào, kỳ thật không nói thì Hạ Kiêu cũng biết chắc chắn trong mộng cậu đã chịu ủy khuất, cố tình hắn lại không có bản lĩnh thông thiên vào trong mộng che chở cho cậu.
Ngửa đầu để Hạ Kiêu nhỏ thuốc nhỏ mắt cho mình, Diệp Chân không yên lòng nghĩ, ác mộng không thể nói ra, lỡ đâu sẽ ứng nghiệm thì sao? Mí mắt cậu sưng phù, nhỏ thuốc vào có chút đau đớn, Hạ Kiêu chỉ có thể nhẹ nhàng dùng tay đẩy mí mắt cậu lên, lộ ra lòng trắng.
"Đừng mở mắt, nhắm im một lát."
"Vâng..."
Mỗi ngày lúc nhỏ mắt đều phải ăn đau, Diệp Chân rất bài xích cảm giác có vật lạ đi vào trong mắt, nhưng Hạ Kiêu nhỏ thuốc cho cậu, cậu lại không thể cự tuyệt, lúc này ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại ngưỡng cổ lên, cổ có hơi mỏi, vừa định hỏi đã được chưa, chợt thấy một luồng hơi thở sáp tới, bàn tay to che lên đôi mắt cậu, trên môi hạ xuống một nụ hôn mềm mại, ma sát nhiều lần càng thêm thâm tình, Diệp Chân nhịn không được hơi hơi ngửa người tới, nâng tay lên vô cùng quyến luyến ôm cổ Hạ Kiêu.
- -------
Editor: Chương 72 đáng lẽ đã có rồi, nhưng tui quên save nên bây giờ phải ngồi gõ lại. Cái cảm giác bỏ ra mấy chục phút ngồi edit rồi lại phải edit lại lần nữa nó thật là vailon mấy cô ạ:) Tức mà phải quăng tục luôn á:)