Đừng Khóc, Ta Luyến Tiếc Ngươi

Chương 3-2



Hai người đứng chung một chỗ, thân cao bằng nhau, nhưng khí chất phát ra hoàn toàn khác nhau

Một người trong bọn họ là nhân tài vĩ đại khoa học ở giới cơ thể, còn lại một người là tinh anh bắt giữ tội phạm của giới cảnh sát, Chính Thạch Ân là khoa học gia có nề nếp nghiêm khắc, còn Trịnh Nghị lại là nam nhân thô lỗ

Tuy rằng hai người hoàn toàn khác nhau trong lĩnh vực,bởi vì công tác nên phải hợp tác, hai người bí mật gặp mặt nhau, bởi vì phá án nên Trịnh Nghị thường mượn cơ thể của Chính Thạch Ân người khoa học chuyên nghiệp, để người ngoài không biết đến.

Nay, Chính Thạch Ân gặp khăn khó cần hỗ trợ ở thời điểm này, Trịnh Nghị sảng khoái đáp ứng điều kiện.

Chính Thạch Ân liếc mắt một cái Trịnh Nghị liền quay đầu trở lại.”Đúng vậy.”

Trịnh Nghị tò mò hỏi: “Ngươi yêu cầu ta giam cô, mời cô đến nhà giam ba ngày, cùng nghiên cứu này có quan hệ gì?”

“Đây là mật cơ.” bốn chữ đơn giản, nghi vấn của Trịnh Nghị liền đành trở về.

Trịnh Nghị đánh giá giám thị vẽ hình cô gái có ý gì, nghĩ mãi không thông, Ân tiến sĩ khó lắm mới tự mình tìm anh hỗ trợ, nội dung hỗ trợ cư nhiên là một anh, giữ ăn cắp tội phạm ba ngày, hơn nữa giữ bí mật đối với mọi người, cho nên ngay cả cảnh viên dưới tay anh cũng không rõ ràng tin tức.

Ân tiến sĩ chỉ yêu cầu, anh đem cô gái giam đến nhà giam “kém cỏi nhất”, còn thả mấy con chuột đi vào.

“ Nói như vậy cô gái này làm cho người ta cảm thấy khác thường, anh mới có hứng thú với cô ta, mà cô ta không đồng ý phối hợp nghiên cứu cho nên anh mới sử dụng mưu kế muốn cô ta đáp ứng. Tôi đoán rất đúng đi, nếu không anh làm sao làm sao lại sử dụng loại thủ đoạn này?”

Ân Chính Thạch lại liếc Trịnh Nghi một cái, chính thức trả lời:

“ Thực xin lỗi, tôi không thể tiết lộ.”

Không chiếm được đáp án, Trịnh Nghi đành phải từ bỏ, lại vỗ vỗ bả vai Ân tiến sĩ:

“ Tóm lại giúp được tiến sĩ là vinh hạnh của tôi, nếu có phát hiện gì xin cứ trình bày, trước đó nên nói cảm tạ Văn Lý, còn nữa cũng đừng quên nhớ đến tôi.”

Tuy rằng hai người lĩnh vực không giống nhau, nhưng mà xem như chiến hữu, sau này điều tra các án kiện còn có rất nhiều việc khác muốn dựa vào sự chuyên nghiệp của Ân tiến sĩ, nếu người ta không nghĩ nói, anh cũng sẽ không cố gắng lần nữa hỏi.

Nói xong anh liền cười đi ra, lại dặn dò cấp dưới nếu tiến sĩ có yêu cầu gì đều phải tận lực phối hợp.

Con người đều có lòng trắc ẩn, đang lúc mọi người bày tỏ thương xót cô gái thì Ân Chính Thạch lại nhếch miệng cười, nhưng ngay lập tức lại khôi phục vẻ mặt ban đầu, không chút thay đổi.

Mọi người xì xào bàn tán:

“ Mặc dù chỉ là thoáng nhìn nhưng tôi dám thề tiến sĩ cười trộm.”

Người sợ hãi kia lại thêm một lần nữa thề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.