Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 139-2: Tôi ở tận thế nuôi mèo to



Chú La và nhân loại mới hàn huyên thêm phút chốc, biết được cô gái kia tên là Thư Văn Thanh, bị bạn trai là nhân loại cũ phản bội trình báo.

Thư Văn Thanh là cô gái được nuôi trong quân đội, cha mẹ đều là liệt sĩ. Trước khi biến cố xảy ra cô từng tòng quân bốn năm, mới vừa bị kiểm tra mắc bệnh ung thư xương giai đoạn cuối thì biến cố liền xảy ra.

Cô mất đi cơ hội được chữa bệnh, rất nhanh qua đời, nhưng cũng nhanh chóng hồi sinh.

Cô tìm được bạn trai, cũng cùng anh ta trốn đến đây, tìm tới chú của mình để có được một nơi an thân. Nhưng nơi này rất nhanh trở thành thị trấn nô lệ, với thực lực mạnh mẽ của mình mà cô trở thành một thành viên trong đội canh phòng thị trấn, dốc hết sức che chở để bạn trai không bị tổn thương.

Nhưng trên thực tế cô không có cách nào chịu được việc buôn người như thế.

Cô hy vọng tình hình sẽ có thay đổi, vì vậy cô lựa chọn tạo phản.

Nhưng bạn trai của cô sợ một khi tạo phản thất bại thì chính mình không chỉ mất cơ hội được che chở, ngược lại sẽ càng thảm thêm thảm, khuyên can cô mấy lần, phát hiện cô cũng không tính nghe theo, vì vậy đành cắn răng đi tố cáo cấp trên của cô.

Sau khi sự tình bại lộ, vì rũ sạch quan hệ với cô mà bạn trai tự dùng từng gáo nước lạnh đông cứng cô thành một tượng băng sống.

Người cùng lên kế hoạch với cô trong việc này, chỉ cần bị bắt thì đều bị giết chết một cách tàn nhẫn trước mặt cô.

Chỉ đến khi tất cả đồng bọn của cô đều bị giết hết thì cô mới được phép chết.

Nhân loại mới vừa phỉ nhổ Thư Văn Thanh có ý đồ phá hoại cuộc sống ổn định hiện tại của bọn họ, vừa xem thường người đàn ông nhu nhược kia, nhiều chuyện trong phút chốc mới bớt nghiện, dự định tiếp tục đi làm việc.

Gã vẫy tay chào chú La, chú La cũng khởi động xe.

Sau khi xe tải khởi động, phía bên cạnh xuất hiện một thiếu nữ thanh xuân tràn trề với mái tóc dài, đeo tai nghe, một tay đút túi quần, tiếng lắc chuông vang lên leng keng leng keng.

Nhân loại mới nhìn thấy đó là một cô gái gầy yếu thì cũng không bận tâm, còn huýt sáo về phía bóng lưng của cô.

Thiếu nữ không nghe thấy, vẫn đi về phía tượng băng kia.

Nhân loại mới vốn định xoay người lại thì liền bị hấp dẫn sự chú ý.

Những ngày gần đây trong thị trấn không ai dám tiếp cận tượng băng kia, sợ bị người hiểu lầm là đồng bọn của Thư Văn Thanh, sẽ dẫn tới tai họa.

Cô gái này không có não à?

Gã thấy thiếu nữ đến gần tượng băng, đi vài vòng, vuốt ve tượng băng một cách hiếu kỳ, không có vẻ gì là lo lắng, ngược lại còn tỏ ra rất thú vị, còn duỗi chân đá đá, xem ra thật sự thiếu thông minh.

Nhan Lan Lan đi hai vòng, đại khái đã tính toán được lựu đạn cô cất trong balô có thể đặt ở những địa điểm nào trên tượng băng.

Cô ngửa đầu liếc mắt nhìn Thư Văn Thanh, vừa vặn đụng phải hai mắt của Thư Văn Thanh.

Thư Văn Thanh vốn có khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng, từ trong lớp băng nhìn ra trông càng có vẻ lạnh đến tận xương tủy.

Cô mở khẩu hình miệng: “Cút.”

Mấy ngày qua, bất kể là người nào hơi có chút quan hệ gần gũi với cô thì đều gặp tai họa, cô không muốn hại bất kỳ người nào nữa.

Nhưng vì cô không làm được vẻ mặt quá tàn nhẫn, cho nên Nhan Lan Lan nhìn không hiểu khẩu hình miệng của cô. Nhan Lan Lan suy nghĩ một chút, giơ tay chào hỏi, tiếng lắc tay vang lên leng keng leng keng, đáp lại một cách thân thiện: “Hey.”

Thư Văn Thanh: “…”

Nhan Lan Lan nhìn vóc dáng của Thư Văn Thanh, cảm giác có chút nóng mặt, nhưng khổ nỗi không có cách nào giúp cô ấy che chắn, bèn rút ra một bộ y phục từ trong balô, đắp lên tượng băng, chọn một tảng đá rồi ngồi xuống, lấy ra tập tranh vẽ và bút chì của Đinh Thu Vân trong balô, bắt đầu vẽ.

Hành động này của cô quá mức rêu rao, rất nhanh dẫn đến người đang canh gác ở cách đó không xa.

Gã bước nhanh tới, thô lỗ đoạt lấy tập tranh vẽ, lật vài tờ phía sau thì phát hiện không có gì dị thường, ném lại tập tranh, quát hỏi: “Làm gì vậy?”

Nhan Lan Lan liếc nhìn gã một cái, ghét bỏ mà phủi bìa tập tranh: “Vẽ tranh, chưa từng thấy à? Đồ dế nhũi.”

Người canh gác: “…Cút cút cút. Đây không phải chỗ để cô vẽ vời.”

Nhan Lan Lan: “Cút cái đầu của anh đó. Chỗ này là nhà của anh hả? Anh đi tiểu đánh dấu ở chỗ này rồi sao?”

Người canh gác bị Nhan Lan Lan chặn họng đến ứa gan, nhưng xem quần áo của cô thì không giống người nghèo, không biết cô là đại tiểu thư nhà giàu buôn bán nô lệ nhà nào nữa, kiêu ngạo phách lối như vậy nên cũng không dám đắc tội, càng không tự chủ được mà hạ giọng xuống: “Cô…vậy cô lấy quần áo xuống đi.”

Nhan Lan Lan cây ngay không sợ chết đứng: “Tôi đang vẽ mà, cô ta nhìn chằm chằm tôi, tôi thấy không thoải mái.”

Người canh gác: “…Cô cứ như vậy thì tôi sẽ bị trừ lương mất.”

Nhan Lan Lan “Xí” một tiếng, vẻ mặt “Thôi nể mặt anh đó”, lòng không cam tình không nguyện mà kéo xuống bộ đồ vừa đắp lên tượng băng.

Người canh gác cũng sợ Nhan Lan Lan, không dám dây dưa nhiều với đại tiểu thư nóng tính này, không thể làm gì khác hơn là trở về vị trí cũ, quan sát cô từ xa trong phút chốc, phát hiện cô thật sự chỉ cúi đầu vẽ mà thôi, lòng cảnh giác cũng nhẹ hơn chút.

Mà Thư Văn Thanh cũng đã phát hiện không đúng.

Thị lực của cô rất tốt, lại là từ trên nhìn xuống, bởi vậy dễ dàng nhìn thấy nội dung mà Nhan Lan Lan đang vẽ trên giấy.

…Cô ấy đang vẽ điểm sắp đặt bom.

Nhan Lan Lan nhận ra tầm mắt đang quan sát từ tượng băng, bèn nhìn ngược lại, khuôn mặt xinh đẹp liền uốn cong, chợt cúi đầu, rì rầm hát “Có một con ếch nhỏ màu xanh vui sướng trong bể nước”, bút chì theo nhịp điệu vang lên xoạt xoạt trên trang giấy, vẽ ra một hàng công thức.

Thay Đinh Thu Vân sống lại môt đời, Trì Tiểu Trì chưa từng có ý chỉ dạy đội viên của Đinh Thu Vân thành phế vật chỉ biết dựa vào mình.

Cho dù không có Đinh Thu Vân thì bọn họ cũng nhất định có thể tự mình chống đỡ một phương.

Cô vừa ngâm nga giai điệu dân gian vừa nhìn xung quanh ở cách đó không xa.

Binh lính là những người đến trước, sau đó là tiếng nhạc và tiếng người cũng dần dần tập hợp, tạo thành tư thế vô cùng tấp nập.

Trong bóng đêm nhộn nhịp, thị trường nô lệ khai mạc.

….

Trong kho hàng phía Tây, một nhóm “Nô lệ” mới bị áp giải nhập kho.

Quy trình tiếp nhận cũng như thường ngày. Nhân loại mới canh gác rất ít đề phòng nô lệ đeo còng, huống chi thể chất của đám nhân loại cũ này còn yếu hơn gấp mấy lần so với nhân loại mới.

Bọn họ dùng con dao đặc chế để vạch một vết thương nhỏ trên cánh tay mỗi người, vết thương vẫn còn mới, dùng để chứng tỏ thân phận nhân loại cũ. Sau đó bọn họ đưa Trì Tiểu Trì và Cốc Tâm Chí áp giải vào kho A tốt hơn, những người khác đều áp giải vào kho B.

Trên đường kéo dây xích nặng nề đi về phía kho, Trì Tiểu Trì nói: “Cốc đội phó nếu sớm đầu hàng đám nhân loại mới thì cũng không đến mức rơi vào tình cảnh như vậy.”

Cốc Tâm Chí liếc mắt nhìn Trì Tiểu Trì: “Bây giờ còn nhắc đến chuyện này?”

Trì Tiểu Trì nở nụ cười trào phúng: “Ha.”

Cốc Tâm Chí hỏi: “Cười cái gì?”

Trì Tiểu Trì nói: “Cười Cốc thủ lĩnh biến thành tù nhân đó.”

Cốc Tâm Chí hỏi ngược lại: “Đây là Đinh đội trưởng hi vọng sao?”

Trì Tiểu Trì giật giật còng sắt trên tay: “Cứ xem là vậy đi.”

Cốc Tâm Chí che giấu một chút ý cười nơi khóe miệng: “Vậy thì tốt.”

Phụ trách áp giải là một tên nhân loại mới, mừng rỡ nhìn thấy hai người chán nản công kích oán giận nhau, gã thậm chí yêu thích mang một chút đồ ăn vào nhà giam nhìn xem đám nhân loại cũ đã từng mặc quần áo chỉnh tề vì chút chuyện mà ra tay đánh nhau.

Hai người này nói chuyện không ra đầu ra đuôi hiển nhiên không thể thỏa mãn dục vọng của gã. Vì vậy gã liền đạp một cước lên lưng Trì Tiểu Trì.

Trì Tiểu Trì quỳ một chân xuống đất, vết thương trước ngực hơi động một chút, lông mày nhẹ nhàng cau lại.

Cốc Tâm Chí cũng bị khóa chung với Trì Tiểu Trì, do sợ Trì Tiểu Trì bị kéo đau nên cũng hướng về phía trước một chút, vừa vặn bắt được vẻ mặt bị đau rồi lập tức biến mất của Trì Tiểu Trì.

Nhân loại mới kia đúng là điếc không sợ súng, cười nói: “Cãi đi, tiếp tục cãi nhau đi…mày, đứng dậy.”

Gã vỗ xuống gáy của Cốc Tâm Chí, rồi nhấc chân mà đạp lên vai của Trì Tiểu Trì một cách không kiêng kị, nói với Trì Tiểu Trì: “Thấy mày nói nhảm nhiều, để mày bò vào nhà giam đi…nhanh bò.”

Một gã nhân loại mới đi chung cảm thấy có chút phản cảm với chuyện này: “Đừng đùa nữa, mau đem bọn họ ném vào nhà giam, làm cho xong việc. 20 phút nữa đến giờ giao ca rồi.”

Gã nọ cười hì hì: “Nhìn cẩu dắt chó đi dạo thì mới vui chứ.”

Gã còn lại không tán thành mà đi tới trước mặt Trì Tiểu Trì, muốn kéo cậu dậy: “Đừng giả chết, mày…”

Ngay lúc này Trì Tiểu Trì và Cốc Tâm Chí cùng ra tay.

Trì Tiểu Trì va đầu vào gã nhân loại mới, thừa dịp thân thể của gã mất thăng bằng mà dùng mũi chân trái nhanh chóng quấn lấy khẩu súng gã đeo chéo trên vai, quai đeo cũng bị giật đứt, gã bị phản lực mà ngã xuống đất.

Trì Triểu Trì đạp khẩu súng dưới chân, chân phải nhấn xuống đất, mũi chân tự động xuất hiện một con dao sắc bén, giống như dao găm nhắm thẳng vào cổ họng của gã.

Còn Cốc Tâm Chí trực tiếp dùng dây xích sắt trên tay quấn cổ tên nhân loại mới còn lại.

Xích sắt nặng nề lại có gai, không chờ gã phát ra một tiếng rên nào thì cần cổ đã bị Cốc Tâm Chí xoắn đứt!

…Muốn triệt để giết chết nhân loại mới thì chỉ có thể trong thời gian ngắn tạo ra vết thương không thể chữa trị, vì vậy nói chung là cắt đầu hoặc thiêu chết là hữu hiệu nhất.

Một luồng chất lỏng ấm áp bắn lên gò má Trì Tiểu Trì.

Cậu cũng không quay đầu lại, dùng vai lau đi máu tươi trên mặt.

Cốc Tâm Chí mang theo một gương mặt đầy máu, đạp cái đầu đang lăn xuống đất sang một bên, đi tới trước mặt nhân loại mới đã kinh hoàng đến tái mặt, nghiêng đầu đánh giá, dường như đang suy tư gã nên chết như thế nào.

Trì Tiểu Trì phun ra một cây kẹp tăm từ trong miệng, ậm ờ nói: “Đừng giết. Giữ lại.”

Nghe vậy, Cốc Tâm Chí thật sự thu hồi sát ý dưới đáy mắt, chỉ ra tay đánh vào hàm của gã nhân loại mới, đoạn tuyệt khả năng cầu cứu của đối phương.

Trì Tiểu Trì cúi người, dùng miệng ngậm kẹp tăm, xuyên vào trong lỗ khóa rồi nhẹ nhàng xoay.

Trước đó bọn họ đã tập luyện nhiều lần trên xe, dây xích cũng là kiểu cũ, không cần phải nói đến Trì Tiểu Trì từng dạy bọn họ mở khóa, chỉ cần luyện tập vài lần thì ngay cả Tôn Bân cũng có thể thành thục nắm giữ thủ pháp.

Hai tay của Trì Tiểu Trì đều là máu tuôn ra từ cổ họng của gã nhân loại mới bị cắt đầu, có chút trơn trợt, ảnh hưởng đến quá trình mở khóa, còn chưa mở ra được, xem ra chỉ có thể chờ máu đông thành băng rồi sau đó vuốt xuống.

Trì Tiểu Trì ai oán nói: “Tay của tôi đều bị cậu làm bẩn rồi.”

…Ý nói, sau này đừng ra tay như vậy với tôi và đội viên của tôi.

Cốc Tâm Chí suy nghĩ một chút, nói: “Lần sau tôi sẽ chú ý.”

….Câu trả lời của Trì Tiểu Trì là: tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.