Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 256-1: Thế giới mới hoàn mỹ



Sau đó Lâu Ảnh dùng điện thoại công cộng liên lạc cảnh sát, báo cáo phần nội dung của tên biến thái trong vòng bạn bè của anh cho bọn họ.

Anh cho rằng chuyện này sẽ nhanh chóng được giải quyết.

Mãi đến một buổi tối nọ, anh mở ra weibo của người kia, phát hiện đối phương vẫn còn cập nhật tin mới.

Người nọ đang dùng ống tiêm phổ thông rút máu của mình, bảo là muốn làm một bữa trưa tràn ngập tình yêu cho Trì Tiểu Trì.

Lâu Ảnh như muốn tăng xông máu.

Anh kéo xuống vài tin, phát hiện gã từng bị cảnh sát hỏi thăm, nhưng gã liều chết không thừa nhận, bảo rằng chỉ là fan trung thành của Trì Tiểu Trì, không có phạm sai lầm, càng không phạm tội, bức ảnh vẽ bậy trên xe Trì Tiểu Trì là gã lấy từ trên internet, chuyện trộm xe cũng không phải gã làm, cũng hung hăng hỏi ngược lại cảnh sát, tưởng tượng cũng là chuyện phạm pháp à?

Nhìn dáng dấp không có vẻ gì là hối cải, ngược lại càng muốn làm trầm trọng thêm.

Gã nói: “Không ai có thể khống chế trái tim của tôi. Tôi yêu bạn trai của tôi, em ấy nhất định sẽ là của tôi.”

Lâu Ảnh tắt giao diện.

Thân hình của anh hơi chuyển động, chỉ mất một giây đã có thể định vị được địa điểm của người đăng weibo kia.

Một giây tiếp theo, một bóng người mặc áo trắng quần đen đứng sau lưng một người đàn ông cao lớn mập mạp.

Người đàn ông kia đang chăm sóc cái nồi tràn đầy mùi máu tanh của mình, chờ gã cảm thấy có tiếng động phía sau thì mới quay đầu lại, khi đối mặt với Lâu Ảnh, vẻ mặt của gã hơi giật mình một chút: “Anh là ai?!”

Lâu Ảnh không hề nhiều lời, yên lặng kéo lấy cổ áo gã, nhấc lên một khuỷu tay, ầm ầm đánh vào mặt gã.

Nửa tiếng sau.

Lâu Ảnh rửa mu bàn tay dính đầy tơ máu dưới vòi nước, trong lòng chậm rãi châm một mồi lửa, thiêu đến khi hai gò má nóng lên.

Lần đầu tiên chân chính đánh người, anh không khống chế được lửa giận.

Cũng may anh đã tính toán trước, người đàn ông không bị đánh chết.

Anh ném người đàn ông bị đánh sưng mặt sưng mũi đến cổng bệnh viện, sẽ có người cứu chữa cho gã.

Anh không phải người tồn tại ở cõi đời này, không ai sẽ biết chuyện này do anh làm.

Lâu Ảnh đóng vòi nước, không thể kiềm chế mà cười ra tiếng.

Đúng vậy, Lâu Ảnh không phải người của thế giới này.

Anh mở mắt đến hừng đông.

Tối ngày hôm sau Lữ Phàm đóng vai nguyên chủ cùng giám đốc có một buổi hẹn hò.

Lữ Phàm dựa theo kịch bản sắp xếp từ trước, trò chuyện với giám đốc, đóng vai một người tình ngượng ngùng xen lẫn hưng phấn một cách hoàn mỹ, còn Lâu Ảnh ở trong thân thể Lữ Phàm lật xem từng trang weibo của Trì Tiểu Trì

Tên weibo của Trì Tiểu Trì là “Bóng lầu nhập hồ nước”, Lâu Ảnh đã sớm biết.

Một mình cậu sống trên đời, kỷ niệm hai người bọn họ.

Weibo của cậu vẫn chưa có cập nhật mới, lặng yên khiến Lâu Ảnh có chút đau lòng.

Lâu Ảnh sợ Trì Tiểu Trì chưa nhận được thông báo thủ phạm đã bị bắt, đêm nay lại không thể ngủ ngon giấc, sau vài lần do dự, rốt cục quyết định gửi tin riêng cho Tiểu Trì: “Cậu không cần lo lắng, gã sẽ không quay lại.”

Châm chước một lúc lâu, Lâu Ảnh lại nói thêm: “Cậu không cần phải sợ.”

Bên kia không hề đáp lại.

Điều này cũng phù hợp với dự đoán của Lâu Ảnh.

Nếu Trì Tiểu Trì hồi âm cho từng người nhắn tin riêng mà cậu không quen biết thì sẽ mệt đến chết.

Sau khi lấy hết dũng khí gửi đi lời nói sau cùng, Lâu Ảnh đột nhiên trở nên bình thường trở lại.

Đúng vậy, mỗi ngày có vô số fan hâm mộ gửi tin nhắn riêng cho Trì Tiểu Trì, coi như anh xen lẫn trong đó, cùng lắm thì từ 1/100,000 biến thành một trong ba ngàn người.

Hoặc càng tốt hơn một chút là một trong hai ngàn người.

Như vậy cũng xem như có chút liên hệ gần hơn, cũng đã có thể giảm bớt xúc động muốn tiếp xúc với Trì Tiểu Trì của anh.

Lâu Ảnh kiềm chế nỗi nhớ trong lòng, châm chước suy nghĩ cẩn thận từng tin nhắn của mình, xác nhận không có sai sót mới nhấn gửi đi.

Mãi đến một tuần lễ sau, giống như thường ngày, anh sàng lọc tỉ mỉ câu chữ của mình tựa như rây bột mì thì bên kia bỗng nhiên gửi đến một câu.

“Rốt cục là anh muốn nhập gì vậy?”

Lâu Ảnh không nói được tâm tình hiện tại của mình là gì, nhưng tình huống của anh khác thường, ngay cả Lữ Phàm không nhìn thấy mặt của anh cũng nhận ra được.

Lữ Phàm hỏi: “Anh Lâu, anh có chuyện gì vui sao?”

Lâu Ảnh tận lực bình phục nỗi lòng của mình: “Cậu ấy hồi âm cho tôi.”

Lữ Phàm trầm mặc.

Giữa hai người bọn họ, cách gọi “cậu ấy” là chỉ về một người.

Trong giọng nói nhẹ nhàng của Lữ Phàm thấm đẫm một luồng hơi thở nặng nề: “Em còn tưởng là anh sẽ không liên lạc cậu ấy.”

Lâu Ảnh nói: “Anh tưởng là cậu ấy sẽ không hồi âm cho anh.”

Lữ Phàm hỏi: “Anh nói cho cậu ấy biết anh là ai chưa?”

Lâu Ảnh: “Vẫn chưa.”

Lữ Phàm: “Anh sẽ nói cho cậu ấy biết là anh còn sống à?”

Lâu Ảnh không nói gì.

“Nói ra thì cũng có tác dụng gì đâu.” Giọng điệu của Lữ Phàm đột ngột trở nên dữ dội nhưng nửa câu sau lại bất chợt giảm xuống âm lượng, “Anh còn phải dẫn dắt mười một ký chủ. Đã qua mười năm, mười năm rồi, anh muốn cậu ấy chờ anh sao? Tại sao cậu ấy phải chờ anh cơ chứ?”

Dường như muốn chắp vá cho thái độ vừa rồi của mình, Lữ Phàm dừng lại một lúc lâu, giọng nói sau đó càng thêm nhẹ nhàng, nhẹ đến mức có chút hèn mọn: “Em nói vậy là vì tốt cho anh thôi, anh Lâu.”

Lâu Ảnh thở phào một hơi: “Tôi biết. Lữ Phàm, cám ơn lời nhắc nhở của cậu.”

Không phải là anh không nhận ra thái độ trước sau rất khác biệt của Lữ Phàm, nhưng anh không quá để bụng.

Bởi vì anh biết những ngày qua Lữ Phàm hẹn hò cùng giám đốc không đạt được tiến triển thực tế nào cả, trị giá hảo cảm của đối phương không hề gia tăng.

Khi biết được Lâu Ảnh tán gẫu với người khác trong lúc mình đang hẹn hò, đương nhiên Lữ Phàm sẽ nổi giận.

Sau khi Lâu Ảnh nói lời xin lỗi thì Lữ Phàm cũng không truy cứu chuyện này nữa.

Anh lại tiếp tục dùng thân phận bạn xa lạ trên mạng để tán gẫu cùng Trì Tiểu Trì, tán gẫu phần nhiều đều là những kiến thức trong cuộc sống của nguyên chủ, chẳng hạn như bánh nghìn lớp tiệm nào ăn ngon nhất, vị cà phê latte quán nào thơm hơn.

Có lúc Trì Tiểu Trì sẽ nhanh chóng hồi âm cho anh, có lúc nửa ngày trôi qua mới hồi âm, Lâu Ảnh biết cậu bận, bèn mở giao diện bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, như vậy có thể ngay lập tức nhận được hồi âm của cậu.

Bọn họ cứ liên lạc đứt quãng như vậy hơn một tháng, liên lạc đến mức Lâu Ảnh cảm thấy chính mình đang làm một chuyện gì đó sai lầm.

Lâu Ảnh nghiêm túc cân nhắc anh không nên nói cho Trì Tiểu Trì biết mình là ai, đợi đến khi Lữ Phàm hoàn thành nhiệm vụ, anh sẽ biến mất khỏi thế giới này tựa như không khí.

Thiếu một người bạn trên mạng thường xuyên quấy rầy chắc chắn Trì Tiểu Trì cũng sẽ không tổn thất gì.

Nhưng Lâu Ảnh nhịn không được mà suy nghĩ, nếu anh chỉ nói cho cậu biết anh còn sống thì sao.

Anh đem chuyện này đi hỏi những hệ thống lão làng mà mình quen biết, nhưng không một ai có thể cho anh được câu trả lời.

Một hệ thống chỉ có thể dẫn dắt 20 lần ký chủ, không ai có thể may mắn như Lâu Ảnh có thể rút ra thế giới thuộc về riêng mình trong vô số thế giới nhiệm vụ.

“Nói đi, có cái gì mà không thể nói.” Một hệ thống trung niên từng chịu đựng 18 lần nhiệm vụ cổ vũ Lâu Ảnh, “Nếu anh có thể trở về thế giới cũ thì nhất định sẽ tìm con gái của mình, ăn bữa cơm với nó. Chỉ cần nói cho nó biết vì một nguyên nhân đặc biệt nào đó mà anh vẫn còn sống, sớm muộn cũng có một ngày sẽ quay về nhà, chỉ cần nhớ kỹ quy định, tuyệt đối đừng tiết lộ sự tồn tại của hệ thống là được….Tính ra con gái của anh năm nay đã ba mươi lăm tuổi, còn ba năm nữa là đuổi kịp độ tuổi mà anh ra đi năm xưa.”

Nhận được cổ vũ, Lâu Ảnh quay mắt nhìn về phía giao diện, gõ vào bốn chữ, lại nhanh chóng xóa đi.

Chuyện tới trước mắt nhưng anh không biết nên nói thế nào với Tiểu Trì.

…Nói cho cậu biết anh còn sống, nói cho cậu biết anh yêu thích cậu ư?

Anh lại nghĩ, Lữ Phàm nói không sai, anh và hệ thống trung niên kia khác nhau, anh còn 11 ký chủ phải dẫn dắt, ít nhất là mười năm.

Sau khi liên lạc với Tiểu Trì, anh sẽ lãng phí mười năm thời gian của Tiểu Trì mới có thể một lần nữa đứng trước mặt cậu.

Trong lúc do dự, Lâu Ảnh phát hiện một chuyện kỳ lạ.

Không giống những hệ thống sợ phiền phức khác, Lâu Ảnh đã quen sắp xếp chỉnh lý thông tin của bản thân, khi phát hiện Chủ Thần chôn giấu đường dẫn truyền tải năng lượng nhiễu loạn trong cơ thể ký chủ, anh lập tức định kỳ tiến hành kiểm tra và giám sát toàn diện cơ thể mình một cách cẩn thận.

Từ lần trước trở về hệ thống Chủ Thần, Lâu Ảnh kiểm tra một vòng liền phát hiện có vết tích dữ liệu khác thường lưu lại trong cơ thể mình.

…Như là bị virus loại gì đó thẩm thấu, nhưng bởi vì Lâu Ảnh tự viết một chương trình mới, giấu vào chương trình bảo mật thông tin nên đối phương không dám mạnh mẽ tấn công, sau khi phát hiện không đúng thì lập tức vừa chạm liền lui.

Nhưng vẫn để lại dấu vết.

Sau khi nhận ra chuyện này, Lâu Ảnh để ý, lặng lẽ sao lưu lại toàn bộ dữ liệu của mình rồi đặt vào một cái đĩa từ.

Coi như để phòng trường hợp bị virus tấn công không thể kháng cự, gặp phải chuyện bị xóa sạch dữ liệu, vậy ít nhất anh cũng có năng lực bù đắp toàn bộ dữ liệu cho mình.

Khi anh âm thầm tiến hành chuyện này thì đối tượng mà bọn họ công lược trong nhiệm vụ muốn mua nhẫn cho em gái cùng mẹ khác cha, giám đốc dẫn Lữ Phàm đóng vai nguyên chủ đến một tiệm trang sức cao cấp.

Kỳ thật đây chỉ là một buổi hẹn hò biến tướng và ám chỉ.

Hai người đều đang dốc hết sức đóng vai tình nhân ân ái, tạo nên bầu không khí hường phấn một cách giả tạo rất kỳ dị.

Khi Lữ Phàm và giám đốc đi dạo đến một góc của cửa tiệm, nhỏ giọng thảo luận nhẫn kiểu nào đẹp hơn thì một thanh niên mặc âu phục mang giày da, phong độ nhẹ nhàng đang đứng trước quầy hàng mà bọn họ vừa đi qua.

Nhân viên quầy hàng vừa nhìn thấy mặt anh thì lập tức dịch không nổi bước chân: “Thưa anh, anh muốn xem mẫu nhẫn thế nào ạ?”

Lâu Ảnh mở ra trang thứ nhất của danh mục thiết kế, nhanh chóng chỉ về mẫu đầu tiên đắt nhất cũng là mới nhất.

Vừa nãy anh quan sát thông qua Lữ Phàm, vừa liếc mắt liền chọn trúng chiếc nhẫn này.

Nhân viên quầy hàng thấy anh chỉ vào mẫu này thì sắc mặt trở nên hơi phức tạp và kinh ngạc: “Thưa anh, mẫu này…”

Viên đá sapphire 16 carat được bao quanh bởi những viên kim cương trắng như những vì sao, chỉ riêng vẻ ngoài đã rất có giá trị, hoàn toàn có thể hình dung khi đeo nó lên tay chẳng khác nào khoác lên mình một bầu trời đầy sao.

Lâu Ảnh gật gật đầu: Anh muốn mẫu này.

Vừa nãy anh nhìn thấy nó thì đã nghĩ đến bộ dáng của Trì Tiểu Trì khi đeo nó lên tay.

Nhân viên quầy hàng hít vào một hơi, giọng nói hơi thấp: “Chiếc nhẫn này cần phải đặt cọc ít nhất 400.000 tệ…”

Lâu Ảnh lấy ra một tấm thẻ, yên lặng đẩy qua.

Thanh toán toàn bộ, 1.200.000 tệ.

Nhân viên quầy hàng vẫn cảm thấy hoa mắt khi dẫn anh đi quẹt thẻ và điền thông tin.

Đời này cô chưa từng thực hiện màn giao dịch lớn thế này chỉ trong tốc độ chớp nhoáng như vậy.

Lâu Ảnh nhanh chóng điền các thông tin.

Nhìn thấy Lâu Ảnh lựa chọn chính là “Kiểu Nam”, ánh mắt của nhân viên quầy hàng nhìn anh lần thứ hai trở nên thay đổi.

Nhưng đến lúc điền thông tin kích cỡ ngón tay thì anh lại do dự.

Nhân viên quầy hàng đã thu lại thái độ ngây ngốc, cung kính hỏi: “Nếu anh không xác định vậy có thể gọi người trực tiếp đến đo nhẫn. Thông tin đặt hàng thiết kế riêng cần phải chính xác đến milimét…”

Lâu Ảnh lắc đầu: “Không phải. Tôi chỉ đang suy nghĩ muốn điền vào kích cỡ của ngón tay nào.”

Nhân viên quầy hàng: “…Anh…đính hôn?” Cô không thể nào tưởng tượng được chiếc nhẫn cấp bậc như vậy không phải dùng để kết hôn.

Lâu Ảnh: “Không phải.”

Nhân viên quầy hàng: “Tặng bạn trai?”

Mặt Lâu Ảnh có chút đỏ, nhưng không phủ nhận: “Chỉ là thấy chiếc nhẫn này thích hợp, muốn tặng cậu ấy một món quà mà thôi.”

Nhân viên quầy hàng suy nghĩ: “Vậy thì ngón giữa tay trái đi.”

Lâu Ảnh ừ một tiếng, dùng bút chặn lại bên môi, lặp lại: “Được…Ngón giữa tay trái.”

Anh viết xuống thông số chính xác, cũng lựa chọn đặt làm gấp, vì vậy phải bỏ thêm 30.000 tệ.

Khi nhận được nhẫn, Lâu Ảnh cũng không biết bản thân đang gấp gáp cái gì.

Anh lật giấy chứng nhận giám định, tự mình cũng nở nụ cười.

Làm như anh có dũng khí đem tặng nhẫn vậy.

….Cứ như thể anh dùng một chiếc nhẫn này là có thể dùng nó giữ lấy Trì Tiểu Trì trong mười năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.