Lâu Ảnh không dám nói là mình đã mua: “Vẫn mua nổi. Thích không?”
Trì Tiểu Trì hỏi: “Hỏi tôi có thích hay không làm gì?”
Không biết kích động từ nơi nào kéo đến khiến Lâu Ảnh thốt ra: “Nếu thích thì tôi mua tặng cậu.”
Lời vừa nói ra thì anh lập tức hối hận.
Một giây trước Trì Tiểu Trì còn đang tán gẫu với anh, anh không có cơ hội thu hồi tin nhắn.
Đối với một người xa lạ mà nói thì lời này vượt quá giới hạn.
Lâu Ảnh ít khi rơi vào hoàn cảnh luống cuống tay chân như vậy, chỉ sợ một giây sau Trì Tiểu Trì sẽ kéo anh vào sổ đen.
Càng hoảng loạn giải thích thì tình huống lại càng trở nên tệ hại, lúc này một ý nghĩ đột ngột xuất hiện trong lòng Lâu Ảnh.
—-Nếu đã phạm phải lỗi lầm, không bằng cứ tiếp tục phạm lỗi.
Lâu Ảnh dần dần bứt ra cơn hoảng loạn, bình tĩnh trở lại, gửi đi câu nói mà anh từng xóa bỏ vô số lần trong ô nhắn tin: “Anh là Lâu Ảnh.”
Chuyện tiếp theo thuận lợi hơn rất nhiều.
Tảng đá đè nặng trong lòng Lâu Ảnh biến mất, anh chậm rãi kiên nhẫn chứng minh thân phận của mình với Trì Tiểu Trì, mãi đến khi Trì Tiểu Trì muốn gặp mặt anh.
Lâu Ảnh ngừng lại, trưng cầu ý kiến của Lữ Phàm: “Tôi có thể gặp cậu ấy không?”
Khi báo thân phận của mình với Trì Tiểu Trì, anh cũng đã nói chuyện này cho Lữ Phàm biết.
Bây giờ Lữ Phàm là ký chủ của anh, anh phải tôn trọng quyền được thông báo tình hình của cậu.
“Nếu như em không đồng ý chẳng phải là vô tình vô nghĩa sao?” Lữ Phàm nói đùa, nhưng có thể nghe ra có chút cứng ngắc trong đó, “Đi đi.”
Lâu Ảnh mím môi, tràn đầy hy vọng mà trả lời: “Bảy giờ rưỡi tối chủ nhật tuần này em có rảnh không? Ở nhà hàng Âu tại Tháp truyền hình, anh chờ em đến.”
Mấy ngày kế tiếp Lâu Ảnh đắm chìm trong vô hạn vui sướng.
Trì Tiểu Trì bắt đầu tán gẫu với anh, hỏi anh những năm qua đến nơi nào.
Lâu Ảnh nhớ kỹ lời căn dặn của tiền bối, không nói ra sự tồn tại của hệ thống: “Em có thể hiểu đơn giản là anh đang công tác ở một nơi nào đó, lần này là đến đây công tác. Những thứ khác không thể nói, phải giữ bảo mật.”
Giải thích như vậy, Lâu Ảnh cũng cảm thấy hơi thiếu thuyết phục.
Không ngờ Trì Tiểu Trì lại thật sự chấp nhận: “Ừm, vậy em không hỏi.”
Ngoan đến mức Lâu Ảnh muốn ôm lấy cậu mà hôn một cái.
Lâu Ảnh cũng không quên chuẩn bị trước tinh thần cho cậu: “Sau khi gặp mặt em, anh sẽ rời đi, sẽ biến mất, lúc đó em đừng nôn nóng. Sớm muộn gì anh cũng sẽ trở về.”
Trì Tiểu Trì nói: “Em chờ anh.”
Lâu Ảnh sờ lên ba chữ trên màn hình, không dám cho mình quá nhiều không gian mơ mộng: “Sẽ lãng phí rất nhiều thời gian của em.”
“Sống sót chính là lãng phí thời gian.” Trì Tiểu Trì hồi âm, “Em nguyện lãng phí ở chỗ Lâu ca.”
Câu nói này khiến Lâu Ảnh vừa đau xót trong lòng lại ngọt đến say sưa.
Tiểu Trì nhà anh thật quá biết nói chuyện.
Trước khi đi gặp Trì Tiểu Trì, anh bỏ đĩa từ vào túi hạt dưa, quay trở về không gian Chủ Thần, giao cho 089 mà anh tín nhiệm nhất giữ tạm.
Bởi vì lo lắng virus có thể tấn công bất ngờ khiến ký ức liên quan đến mật mã trên đĩa cũng bị xóa sạch, anh mới thiết kế mật mã linh cảm là mảnh vỡ ký ức bao bọc bên ngoài đĩa từ.
Để phòng ngừa đĩa từ bị người khác phát hiện và phá giải, anh hóa tất cả ký ức liên quan đến Trì Tiểu Trì thành mảnh vỡ, cũng trộn lẫn và bao bọc bên ngoài đĩa từ, xem như mê hồn trận.
…Nhưng nội dung sau đó thì anh không còn sao lưu dữ liệu được nữa.
Mảnh vỡ ký ức xâm lấn vào đầu Lâu Ảnh chấm dứt ở đây.
Lâu Ảnh phục hồi tinh thần sau cơn đau đầu như búa bổ, phát hiện ngoài trời đã tối sầm.
Anh đang nằm trên giường trong phòng của mình, trên người đắp kín chăn, Trì Tiểu Trì ngồi trên ghế đẩu nhỏ, nằm nhoài bên giường của anh, mặt chôn trong khuỷu tay, phát ra hô hấp không tính là quá ổn định.
Lâu Ảnh sờ cái trán hơi phát sốt của mình, sau đó đi sờ tóc Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì ngủ không sâu, bỗng nhiên giật bắn người ngồi dậy, sau đó lại nhíu mày chống eo, khuôn mặt trông có vẻ đau đớn, tay vịn vào mép giường mà tuột xuống.
Lâu Ảnh sợ hết hồn, vội đỡ lấy cậu: “Đừng vội ngồi dậy như vậy, từ từ thôi.”
Trì Tiểu Trì nhe răng trợn mắt được Lâu Ảnh ôm dìu lên mép giường, sau khi ngồi xuống cậu vẫn không quên nắm lấy cánh tay của anh mà truy hỏi: “Rốt cục anh bị gì vậy? Đau đầu đến mức đó?”
Cổ họng của Lâu Ảnh còn mang theo giọng khàn khàn vì mới tỉnh dậy, nhẹ nhàng thay cậu xoa eo: “Khiến em lo lắng à?”
Trì Tiểu Trì mò gáy của anh: “Hù chết em, hiện tại cảm giác thế nào?”
Lâu Ảnh nắm lấy tay cậu.
Anh trầm thấp hỏi: “Chủ nhật, bảy giờ rưỡi tối, tại nhà hàng Âu ở Tháp truyền hình…ngày ấy em đợi bao lâu?”
089 chỉnh lý xong xuôi hồ sơ liên quan đến hệ thống mới, sau khi để vào phòng hồ sơ thì dự định quay về phòng trực.
Hôm nay là ngày 089 trực ban.
Không ngờ anh vừa ra khỏi cửa, vừa vặn đụng phải hệ thống phụ trách viết báo cáo bị người phụ trách hệ thống bảo an mang đi ra ngoài.
Người nọ khóc như chó chết, liều mạng giải thích sau này sẽ không phạm sai lầm nữa, van cầu Chủ Thần nể tình trước đây anh ta luôn làm việc cẩn trọng mà tha cho, đừng chuyển anh ta đi làm nhiệm vụ thu thập dữ liệu rác.
089 ngoẹo cổ nhìn người nọ.
Lần trước Chủ Thần tự mình tạm giam cốt truyện thế giới thứ tám của con trai và con dâu anh, không chịu chuyển cốt truyện cho bọn họ, 089 liền chơi xỏ một cái, làm cho Chủ Thần phải báo cáo sai lầm về an ninh với bộ phận giám sát, dẫn đến việc bộ phận giám sát phái chuyên viên đến đây kiểm tra tình hình an ninh của bọn họ, buộc Chủ Thần phải trả lại cốt truyện thế giới cho con dâu của anh.
089 hiểu rõ Chủ Thần là một kẻ bụng dạ hẹp hòi.
Mặc dù là hệ thống bẩm sinh, nhưng trải qua tiến hóa và quá trình học tập rất dài, ông ta từ vô tình lạnh lùng mà trở nên tham lam tự kiêu, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai khiến mình không vui.
Quả nhiên hệ thống này chỉ làm sai một chút chuyện vặt mà đã bị Chủ Thần tóm chặt bím tóc, giáng cấp, đi làm chuyện mà tất cả hệ thống đều không muốn làm, phân loại dữ liệu rác.
089 đút một tay vào túi quần, nhìn chó săn thâm niên của Chủ Thần bị lôi đi, vẻ mặt của anh cũng giống những người xung quanh, toát ra vẻ tò mò và khiếp sợ một cách vừa đủ.
Tình cảnh ngày đó cũng tương tự như hiện tại.
Chẳng qua người bị chụp mũ tội danh, cực lực muốn biện bạch đổi lại là người khác mà thôi.
089 nhớ đến tất cả những gì đã xảy ra vào ngày đó.
Ngày đó, 023 và anh đều rảnh rỗi, anh đang chuẩn bị hẹn 023 đi ra ngoài ăn cơm thì nhìn thấy 061 bị áp giải vào phòng thẩm vấn.
“Tôi không gửi cho Trì Tiểu Trì bất kỳ thông tin nào liên quan đến hệ thống.” Đối mặt với chó săn mà Chủ Thần phái đến, Lâu Ảnh nỗ lực biện bạch, “Tôi giữ nghiêm quy định bảo mật, tôi biết tự ý tiết lộ thông tin hệ thống là chuyện vô cùng nghiêm trọng, không thể có chuyện đã biết mà còn làm sai.”
“Giữ nghiêm quy định?”
Đối phương cười nhạo một tiếng, mở màn hình, lấy ra một đoạn ảnh chụp tin nhắn.
Trên đó là giao diện trò chuyện của anh và Trì Tiểu Trì, phía trên rõ ràng thể hiện một đoạn tin nhắn.
“Hiện tại anh đang làm công tác ở một nơi gọi là hệ thống tái chế tra công, bây giờ đang giúp kỳ chủ hoàn thành nhiệm vụ, trùng hợp đến thế giới của em…”
Lâu Ảnh nhìn đoạn tin nhắn hoàn toàn chưa từng tồn tại kia, sau mấy giây im lặng, anh ngẩng đầu bình tĩnh nói: “Tôi yêu cầu kiểm tra mã nguồn của dữ liệu này. Tôi nghi ngờ nó bị người chỉnh sửa.”
Đối phương tắt màn hình, cả vẻ mặt lẫn giọng nói đều nghiêm túc: “Anh nói vậy là có ý gì? Chứng cứ đầy đủ, anh vẫn không thừa nhận?!”
Lâu Ảnh nói: “Tại sao tôi phải thừa nhận chuyện mà mình chưa từng làm?”
Đối phương cười một cách kỳ lạ: “Anh thật sự không thấy quan tài không đổ lệ. Ký chủ của anh đã báo cáo, nói mấy ngày nay anh giữ liên hệ quá mức thân mật với người không phải đối tượng nhiệm vụ, cậu ta đồng ý cho anh đi gặp Trì Tiểu Trì là vì bị anh nài nỉ xin xỏ, mà ngẫm lại thì cậu ta vẫn cảm thấy không thích hợp, hy vọng anh trở lại bên cạnh cậu ta, đừng lơ là phận sự. Vừa điều tra thì quả nhiên…chậc chậc, 061, lá gan của anh cũng thật lớn.”
Nghe rõ là ai báo cáo mình, Lâu Ảnh nhắm mắt lại, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên âm u.
Anh lặp lại yêu cầu của mình thêm lần nữa: “Tôi yêu cầu kiểm tra mã nguồn dữ liệu.”
Đối phương đã cúi đầu, ký tên trong bản báo cáo thẩm vấn: “Đoạn tin nhắn do anh tự gửi, đừng hòng chống chế, vô dụng thôi.”
Lâu Ảnh lùi lại mà cầu xin chuyện khác: “Vậy để tôi giải thích với Tiểu Trì một chút.”
Đối phương cười lạnh: “Anh còn định tiết lộ thêm nhiều bí mật nữa sao? Đừng hòng.”
“Mấy người để tôi đứng bên ngoài chín tiếng, nhìn cậu ấy…” Lời đáp trả lạnh lùng khiến cảm xúc kiềm nén của Lâu Ảnh bùng nổ trong nháy mắt, đau lòng đến mức đôi mắt cũng đỏ ngầu, đầy mắt tràn ngập hình ảnh Trì Tiểu Trì đập nát bình rượu, kéo áo vest cô đơn rời đi, “Như vậy còn chưa đủ sao?! Tôi chỉ muốn giải thích với cậu ấy—”
Hệ thống đối diện thả bút xuống, cười hì hì: “Đừng giải thích. Anh không có cơ hội đâu.”
Báo cáo đưa vào “Trong Khoảnh Khắc” không lâu sau đó thì thông báo xử phạt “Định dạng lại dữ liệu” được phát ra.
089 và 023 khẩn cầu vô số lần với Chủ Thần cũng không thể ngăn cản kết cục này.
Bị đẩy vào máy định dạng dữ liệu, sau khi ấn nút thanh tẩy dữ liệu, Lâu Ảnh ngay cả một tiếng gọi cũng không kịp.
089 không biết chuyện này đau đớn thế nào, cũng không biết Lâu Ảnh dùng sức mạnh thế nào để tiếp tục kiên trì, chỉ biết khi anh bước ra khỏi máy định dạng dữ liệu, toàn thân ẩm ướt mồ hôi, hai tay chống xuống đất, sau một lúc run rẩy thì phun ra một ngụm máu.
Chiếc nhẫn sapphire mà anh siết chặt trong tay cũng lăn xuống.
Đôi môi của anh chậm rãi khép mở, trước mắt tràn ngập sương mù, có một bóng người quen thuộc chạy đến, mà trước mắt anh có một cánh cửa sắt đen kịt vô hình đang chầm chậm đóng lại, muốn khóa chặt người kia ở bên ngoài.
“Tiểu Trì.” 089 nghe thấy Lâu Ảnh phát ra giọng nói rên rỉ khàn khàn, “…Tiểu Trì.”
089 sợ hãi, vừa định che miệng của anh thì phía sau lưng liền vang lên tiếng the thé: “061 vẫn chưa bị thanh tẩy sạch sẽ!”
Chó săn phụ trách giám thị “hành hình” lập tức mở thiết bị thông báo: “Ông chủ, 061 chưa được thanh tẩy sạch sẽ!”
023 cũng biến sắc, muốn nhào đến đánh đối phương: “CMN cậu bị điên à!!”
Khi chó săn gọi cho Chủ Thần, Chủ Thần lập tức hóa thành hình người đi tới phòng thanh tẩy.
Đó là lần đầu tiên 089 nhìn thấy bộ dáng của Chủ Thần.
Ông ta đi đến trước mặt Lâu Ảnh, cúi đầu nhìn anh trong chốc lát, sau khi phát hiện đôi môi khép mở của anh đang đọc thầm tên ai, Chủ Thần trào phúng mà nhếch môi, đưa ra chỉ thị vô cùng tàn nhẫn: “Thanh tẩy thêm lần nữa.”
Lâu Ảnh đã mất đi thần trí, cơn đau như bị cắt nát trong đầu đã khiến anh không còn sức lực để chống cự.
Tiếng gào thét đau đớn vang lên không kìm nén được, từng tiếng truyền đến từ trong phòng khiến người ta nghe thấy mà như xé ruột xé gan.
…Cánh cửa đen kịt trong đầu của anh rốt cục đóng lại sau một tiếng nổ lớn.
023 và 089 cũng bị đuổi ra khỏi phòng thanh tẩy.
023 nằm trong lòng 089, viền mắt và con ngươi đều đỏ ửng: “Tôi phải giết chết thằng kia! Giết chết tên khốn kiếp đó! Anh đừng cản tôi!”
089 che lỗ tai của cậu lại: “Được rồi, được rồi. Anh đã nhớ, anh sẽ nghĩ cách xử nó.”
Trong giọng nói của 023 mang theo tiếng khóc nức nở: “Cái tên ngốc nhà anh có biện pháp gì chứ?”
Giọng nói của 089 rất nhẹ nhàng, động viên cậu: “Rồi sẽ có cách thôi.”
023 dần dần ý thức được sự bất lực của mình, yếu ớt đấm hai cái lên ngực 089.
089 đỡ cậu, cùng cậu ngồi xổm xuống bên ngoài cửa phòng thanh tẩy.
023 hỏi: “Chờ anh ấy đi ra có lẽ sẽ không nhận ra ai nữa.”
“Ừm.”
“Có phải anh ấy sẽ quên mất chúng ta…và cả Trì Tiểu Trì không?”
“Ừm.” 089 nói, “Nhưng chúng ta có thể để bọn họ quen biết nhau một lần nữa.”
“Không được.” 023 lập tức lắc đầu, “Không được. Chẳng phải vì Trì Tiểu Trì mà lần này 061 mới—chỉ cần đụng đến Trì Tiểu Trì thì anh ấy không còn là anh ấy nữa.”
Nói xong, cảm xúc của 023 lại trở nên dữ dội: “Tại sao anh ấy lại nói cho Trì Tiểu Trì biết chuyện trong hệ thống cơ chứ?! Anh ấy bị điên à?!”
089 nhắm mắt lại, không phủ định 023.
Cậu ấy tốt nhất nên tin tưởng lời giải thích này của Chủ Thần, nếu không, sớm muộn gì Chủ Thần cũng sẽ đem tầm mắt chuyển đến bọn họ.
023 núp trong lồng ngực 089, giọng nói run rẩy yêu cầu 089: “Đừng nói chuyện của Trì Tiểu Trì cho anh ấy biết, trong khoảng thời gian này…để 061 quên tất cả mọi chuyện là tốt nhất, đợi đến khi…anh ấy sắp quay về thì chúng ta hẵng nói.”
089 nắm thật chặt chiếc nhẫn của Lâu Ảnh mà ban nãy anh nhặt được, lòng bàn tay bị cộm đến đau đớn.
Đáy mắt của anh là ánh sáng lạnh khiến người ta sợ hãi, nhưng lại che giấu rất tốt, không để 023 nhìn thấy: “Ừm, không nói cho anh ấy biết.”
…
Thời gian quay lại hiện tại.
089 dựa vào tường, lười biếng lấy ra cây kẹo que, mở lớp giấy gói bên ngoài rồi ngậm vào miệng.
Mãi đến khi con chó săn biến mất trước mặt anh, 089 vẫn nhìn về phía tên kia bị giải đi.
Hôm nay 089 không mặc quần áo công sở, chiếc áo len anh đang mặc tương đối rộng, thùng thình làm nổi bật đường viền xương quai xanh và chiếc cổ thon dài, anh dựa vào vách tường, híp mắt, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh lẽo như có như không.
Có người ở cách đó không xa bắt chuyện với anh: “089, tôi đến rút thăm.”
089 ngậm kẹo, vừa quay đầu thì khuôn mặt lập tức quay về nụ cười ngây ngô: “Tới đây tới đây!”
Trên miệng đáp ứng rất nhanh nhưng động tác lại rất chậm, bước từng bước về phòng làm việc của mình, bình yên tự vui sướng.
Lâu Ảnh đã nhận ra Trì Tiểu Trì, tình hình trước mắt rất hài lòng, chiếc nhẫn mà Lâu Ảnh chưa tặng đã được 089 giao cho 023 bảo quản, có thể trao trả bất cứ lúc nào.
Đĩa từ đã được anh trả lại, anh tin tưởng Trì Tiểu Trì nhất định sẽ nhanh chóng phá giải.
Về phần 023 cũng đã được anh nhờ Lâu Ảnh chăm sóc.
Tất cả mọi chuyện đều được sắp xếp, anh đã dốc hết sức rồi.
Hiện tại anh chỉ cần chuẩn bị cho sự quay về của mình là được.
….Rút thêm lá thăm lần này thì anh cũng chỉ còn lại hơn 170 lần nhiệm vụ.
……….
P/S: Thương Lâu ca quá T____T, thương cả Tiểu Trì. Khổ thân hai người.